SooQi[2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Kỳ chột dạ cũng chẳng dám hỏi thêm gì,chỉ nằm đó chăm chú xem Tuệ Trân nấu bữa tối

Bấy giờ em mới nhận ra,Từ Tuệ Trân thật ra khá xinh đẹp,à không,không phải khá mà là rất xinh đẹp.Cô mang trên mình một nét đẹp sắc sảo và cuốn hút,một vẻ đẹp trưởng thành và trững trạc

-Vũ Kỳ,có lẽ cậu phải ở nhà tôi trong một khoảng thời gian lâu đó,người cậu có nhiều vết thương lắm-

Tuệ Trân nói rồi mang một thao nước ấm đến cạnh giường,đưa tay tính động vào người Vũ Kỳ thì theo phản xạ của một người con gái,cô lấy tay trái che người lại vì tay phải đang bị liệt tạm thời mất rồi

-Vũ Kỳ,tôi phải lau mình cho cậu và phải lau toàn thân,trước đó tôi cũng đã thấy hết rồi,cậu có cần phải ngại như vậy không?-

Vũ Kỳ đỏ hết cả mặt,thầm nói móc Tuệ Trân trong đầu

-"Cái đồ biến thái nhà cô không ngại chứ tự nhiên lột đồ người ta mà còn nói cái giọng điệu đó nữa!!"-

-Đừng nghĩ xấu cho tôi nhé,tôi chỉ muốn giúp cậu thôi,nếu cậu ngại quá thì lấy tay che mắt lại đi-

Vũ Kỳ vừa giận vừa ngại,sao mà có thể thẳng thắn thế chứ!!

Em cũng đành phải nghe lời mà lấy tay che mắt lại.Tuệ Trân cũng rất nhẹ nhàng tháo từng lớp áo trên người em ra.Một cảm giác lành lạnh thôi ngang qua cơ thể của Vũ Kỳ nhưng sau đó lại ấm dần lại nhờ vào chiếc khăn ấm mà Tuệ Trân đang lau trên người em

Vũ Kỳ nhăn mặt mỗi khi Tuệ Trân lau qua mấy điểm nhạy cảm của em,mặt mài cũng ngày một nóng nên nhưng phải nén chúng lại dù gì người ta cũng đang muốn giúp em mà

-Xong rồi,tạm thời cứ mặc đồ của tôi đỡ đi,đồ của cậu tôi sẽ mang đi giặt-

Tuệ Trân cài chiếc cúc áo cuối cùng cho Vũ Kỳ xong mới nói rồi đặt cạnh giường một bát canh trứng

-Cậu mau ăn đi,nguội sẽ khó ăn lắm,nếu không ăn được thì tôi có thể..-

Chưa nói dứt câu,Vũ Kỳ liền lắc đầu dứt khoác,một màn vừa nãy đã khiến em hoảng run hết cả lên rồi

-Không sao!Chỉ cần giúp tôi ngồi dậy là được,tôi có thể tự ăn!-

Tuệ Trân có chút nghi hoặc nhìn Vũ Kỳ nhưng rồi cũng đỡ em ngồi dậy sau đó đặt bộ đồ đã bẩn của em vào rổ rồi cô ngồi vào bàn ăn

Cả hai dùng bữa tối trong im lặng mà không ai nói với ai câu nào









Vì cả căn nhà rất bé nên cũng chỉ có một chiếc giường,bản thân Vũ Kỳ đã không thể rời khỏi nhưng vì ngại khi mình được người ta chăm sóc còn phải để người ta nhường giường cho mình nữa.Em cũng ngại ngùng khi thấy Tuệ Trân bày ra chiếc nêmn nhỏ dưới sàn rồi cứ thế nằm lên đó mà nhắm nghiền hai mắt

-Tuệ Trân,như thế có ổn không?Nếu cậu thấy phiền thì tôi có thể nhường..-

Tuệ Trân cắt ngang lời Vũ Kỳ mà nói

-Không sao đâu,cứ nằm đi,nếu giường tôi to hơn thì tôi đã nằm cùng cậu rồi,đằng này nó lại bé quá mà cậu còn đang bị thương nên thôi cứ nằm đi,tôi nằm dưới này,có gì thì gọi tôi đấy nhé-

Tuệ Trân nói một tràn xong quay mặt sang chỗ khác khiến Vũ Kỳ không kịp đáp lại nhưng em cũng thầm nghĩ rằng

-"Bộ tên này tính ngủ cùng giường với mình thiệc hả trời?Nhưng mà thôi muốn nhường rồi thì mình nằm hehe"-









Vũ Kỳ thức dậy tương đối sớm vì không quen ngủ chỗ lạ nhưng Tuệ Trân còn thức sớm hơn cả em nữa cơ

-Ơ..chào buổi sáng,cậu dậy sớm quá nhỉ?-

Tuệ Trân không đáp mà chỉ gật đầu rồi lại bỏ ra ngoài

-"Xí,người gì đâu mà chảnh quá!"-

Vũ Kỳ chán nản nằm trong căn nhà trống vắng một mình.Em thứ động đậy một chút

-"Ồ,cũng không tệ lắm"-

Vũ Kỳ gắng ngồi thẳng người dậy,tuy có chút mệt nhưng đỡ hơn rất nhiều so với khi còn ở giữa rừng.Bập bẹ như một đứa trẻ mới tập đi,em đi về phía cánh cửa rồi bước ra ngoài.Em ồ một tiếng,hóa ra nhà của Tuệ Trân nằm cạnh hồ nước và ngay dưới chân núi,em chập chững đi xuống dưới cạnh hồ ngồi xuốg ngắm nhìn khung cảnh bờ hồ lấp lánh trước mắt,cảm giác nắng ấm buổi sớm chiếu rọi vào hàng mi em khiến Vũ Kỳ thoải mái tận hưởng

-Vũ Kỳ,cậu làm gì ngoài này vậy?-

Vũ Kỳ giật mình quay lại,Tuệ Trân đứng ngay sau em,trên tay là chút cành cây và một rổ chứa mấy quả mọng,em có chút căng thẳng nhưng rồi cũng trả lời

-Trong nhà ngột ngạt quá..Tôi ra ngoài hóng gió chút-

-Ừm,nhưng đừng ở ngoài quá lâu,cuối thu rồi,rất dễ bệnh,nếu muốn vào nhà thì hãy gọi tôi-

Nói rồi Tuệ Trân quay người đi sâu vào trong rừng và chỉ để lại cho Vũ Kỳ rổ quả mọng.Vũ Kỳ cầm lấy cái rổ,bên trong có chút việt quất và dâu dại,em cầm một quả dâu dại lên ăn mà chẳng buồn rửa nhưng nhém nữa phun ra vì chúng quá chua

-Khụ..trời ơi,ăn có quả dâu cũng xui nữa!Gì mà chua dữ vậy nè?!-

Vũ Kỳ bực mình cầm một quả khác lên ăn,hên sao lại bóc chúng quả ngọt














Vũ Kỳ ngồi đó được một tiếng sau đó thì cảm giác có chút lạnh nên định đứng dậy đi vào nhà nhưng do đôi chân còn khá yếu nên Vũ Kỳ không đứng dậy nổi

-"Chân mình tê cống cả rồi..nhưng Tuệ Trân không có ở đây,làm sao bây giờ..."-

-Cần tôi giúp không?-

Tuệ Trân như mọi lần bất thình lình xuất hiện từ đâu đó,Vũ Kỳ giật mình suýt hét lên nhưng em cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng mà trả lời

-Ừ..Phiền cậu rồi-

Tuệ Trân không nói gì mà chỉ kè Vũ Kỳ vào nhà,khoảng cách của cả hai khá gần,Vũ Kỳ có hơi ngại ngùng nhưng không dám nói gì

Đỡ Vũ Kỳ lên giường xong,Tuệ Trân chỉnh chang lại mền gối giúp em rồi lại đi nấu thuốc và dùng khăn chùm lên các vết thương của em.Mùi của lá thuốc thật sự chẳng thơm tho tí nào nhưng Vũ Kỳ cũng đành nhịn

-Cậu cố nhịn một chút,đắp lá thuốc này trong khoảng 2 tuần sẽ đỡ hơn nhiều,còn đây là thuốc dùng để uống-

Tuệ Trân đưa cho Vũ Kỳ một bát thuốc,em nhăn mặt vì cái mùi khó ngửi của chúng nhưng cũng phải uống sạch

-Khụ khụ!Đắng quá!-

Vũ Kỳ nhăn nhó trước cái vị kinh khủng của thứ thuốc kia nhưng Tuệ Trân liền đút thẳng vào miệng em một viên đường,ngay lập tức cái cảm giác vừa đăng đắng vừa chan chát kia liền biết mất thay vào đó là vị ngọt tan của viên đường kia

-Đã đỡ hơn chưa?-

Vũ Kỳ quay sang mỉm cười gật đầu với Tuệ Trân,cô hài lòng rồi lại đi ra ngoài sau đó đem vào vài con cá

-Cậu có ăn cá được không?-

-Eh..Tôi đâu phải con nít đâu-

Tuệ Trân có vẻ muốn bật cười nhưng rồi lại nén lại sau đó bắt tay vào công việc nấu nướng.Sau khi hoàn tất việc nấu nướng,Tuệ Trân còn chu đáo lấy xương cho Vũ Kỳ

-Cậu ăn đi,ăn xong thì tôi sẽ giúp cậu lau người lại-

Vũ Kỳ khẽ gật đầu,cầm bát cơm cá đã được lấy xương mà lòng bỗng rung động

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro