Chẳng thể ngừng muốn em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công cuộc chuẩn bị lễ hội đã hoàn thành, chỉ còn hai ngày nữa là tổ chức. Tâm trạng của Barcode càng thêm lo lắng.

Đến độ đêm trước lễ hội, em đã phải gọi cho Jeff, rụt rè hỏi với giọng nói nghèn nghẹn.

"P'Jeff, em sẽ làm được chứ?"

Jeff dừng nhạc đang phát từ máy tính của gã lại, dịu dàng nói với em.

"Codey, mở video cho anh thấy mặt em được không?"

Một vài âm thanh không rõ là gì truyền tới từ đầu dây Barcode, Jeff đoán là tiếng khăn giấy được rút ra khỏi hộp và tiếng lau mắt cùng mũi của em.

Sau một loạt âm thanh đó, giọng nói nghèn nghẹn của Barcode lại truyền đến tai Jeff, "Được ạ."

Cuộc gọi được em kết thúc sau đó, vài giây sau Jeff nhận được một lời mời video call.

Gã chọn đồng ý, trên màn hình lập tức hiện hình ảnh Barcode đang nằm trên giường, ôm gối vùi nửa mặt vào và đôi mắt nai hơi đỏ của em.

Jeff tinh tế để một khoảng lặng cho Barcode bình tĩnh, hắn không hối thúc em, chỉ ngồi đó nhìn đôi mắt đỏ hoe của em, lẳng lặng ghi nhớ hình ảnh vừa đáng yêu vừa tội nghiệp này của em.

"P'Jeff, em lo lắm..."

Sau một hồi, em nhỏ giọng nói.

Jeff nhìn em một cách trìu mến, cười hiền lành, "Không phải em đã luyện tập rất kỹ sao?"

"Nhưng lỡ em làm không tốt thì sao đây?"

"Em sẽ làm tốt, tin anh đi." Jeff nói một cách chắc chắn.

"Sao anh lại nghĩ vậy?" Barcode sụt sịt.

"Codey, em đưa tay em ra trước mắt em đi." Jeff từ từ dụ dỗ, Barcode làm theo, đưa tay lên trước mắt em.

Trên mười ngón tay thon dài là những miếng băng keo cá nhân cho thấy chủ nhân chúng đã phải luyện đàn vất vả đến mức nào.

"Codey, em thấy rồi chứ? Tay em bị thương hết cả rồi."

"Đó là do em luyện tập, tập nhiều đến mức tóe máu, phải dán băng keo để bảo vệ, rồi lại tiếp tục tập tiếp."

"Em đã tập đến mức ấy, sao lại sợ sẽ không làm tốt?"

"Em sẽ làm tốt thôi, tin anh đi, là thật đấy."

Barcode nhìn tay mình rồi lại nhìn Jeff. Sau cùng, em nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu tin tưởng hắn, "Vâng ạ, em tin P'Jeff."

"Được rồi nhé." Jeff mỉm cười.

Barcode cũng cười với hắn. Lúc này em đã thoát khỏi nỗi buồn mà trở nên hoạt bát hơn, em bắt đầu nói những chuyện khác cùng Jeff, say sưa tới mức hắn phải giục em đi ngủ để mai còn lên biểu diễn.

Tới lúc này em mới nhận ra trời đã khuya mà chào tạm biệt hắn, tuy vậy em vẫn còn bịn rịn và lưu luyến lắm.

Cuối cùng, Jeff chỉ đành bảo em nhắm mắt ngủ, còn hắn sẽ hát cho em nghe.

Ngay lập tức hắn nhận được một nụ cười tươi tắn từ em.

Barcode nghe lời nhắm mắt, để máy nghe bên gối, từ từ chìm vào giấc ngủ trong giọng hát ấm áp của Jeff.

"Em quá tốt đẹp để tôi tin rằng em có thật,

Tôi chẳng thể rời mắt khỏi em.

Em như vùng thiên đường tôi mong muốn được chạm lấy,

Tôi muốn được ôm lấy em vào lòng.

Cuối cùng tình yêu cũng tìm đến tôi,

Tạ ơn Chúa rằng tôi vẫn còn hơi thở.

Em tốt đến mức tôi không thể tin em có thật,

Tôi chẳng thể nhìn ai khác ngoài em."

(Can't take my eyes off you - Frakie Valli).

Khi nghe được tiếng thở đều của Barcode, Jeff ngừng hát, hắn lén lút chụp màn hình cảnh em đang say ngủ, nói nhỏ lời "Ngủ ngon, người yêu tương lai của anh." rồi tắt cuộc gọi.

...

Barcode nhìn Ta đang chạy timeline trước mặt, kín đáo xoay mặt đi để cười, thế mà vẫn bị cậu bạn thân phát hiện.

"Mày cười gì?" Ta dí sát vào mặt em, hỏi một cách hùng hồn.

"Cười mày đó, chạy timeline đã chưa bạn? Rồi xin được chữ ký của idol chưa?"

Em vừa dứt câu Ta đã thở dài, cậu chàng chán nản cầm bảng timeline trước mắt, thở dài.

"Có cái cóc khô, chị Liz chỉ tới trước màn diễn của chỉ tầm nửa tiếng để đảm bảo an toàn thôi, còn diễn xong sẽ về liền, tao có cơ hội đứng cạnh chỉ là may lắm rồi chứ nói gì đến việc xin chữ ký."

Ta than thở, gục đầu vào vai cậu bạn thân, giả vờ khóc hu hu, "Số tao khổ quá Code ơi, đăng ký làm hậu trường chỉ vì lý do đó thôi mà, giờ giấc mộng nát tan rồi."

"Thôi mà, không sao đâu, biết đâu sẽ có cơ hội xin thì sao?" Barcode xoa lưng cậu bạn an ủi.

"Hu hu hu." Ta giả vờ khóc lóc thảm thiết.

Đúng lúc này Jeff từ đâu xuất hiện, anh kéo Ta ra, niềm nở cười, "Mint nó tìm em nãy giờ kìa N'Ta."

Cái tên Mint vừa bay vào tai Ta đã khiến cậu chàng rùng mình, mặt cậu nhăn lại đầy đau khổ, vội vàng tạm biệt cả hai rồi chạy đi.

Jeff ngồi xuống ghế kế bên Barcode, khuôn mặt cười niềm nở khi nãy hóa thành dịu dàng, "Anh tìm em nãy giờ đó."

"Khi nãy em bị mấy chị kéo đi trang điểm đó, giờ mới được thả ra. Mà P'Jeff đẹp trai quá đi."

Nhận được lời khen của Barcode, Jeff cười rạng rỡ, hắn ghé sát mặt vào tai em, thì thầm, "Codey của anh hôm nay cũng đẹp trai lắm."

Hơi thở ấm nóng của Jeff lởn vởn bên tai Barcode, lại chầm chậm lay động con tim em.

Dưới góc nhìn của Jeff, đôi gò má cùng cánh tai đỏ bừng của em lại đáng yêu lạ thường, hắn hít sâu một hơi, nén lại cơn run rẩy trong tim đang gào thét rằng hãy mau hôn lấy em, chậm chạp và lưu luyến trở về tư thế ban đầu.

"P'Jeff, tiết mục của anh là sau tiết mục vừa được giới thiệu ấy ạ, anh qua giúp tụi em kiểm tra nhạc cụ và màn set up của anh với." Một cô gái chạy từ cánh trái ra, vội vàng nói với Jeff rồi rời đi.

Jeff chỉ kịp nói "Ừ." trước khi cô gái chạy mất, hắn xoay qua nhìn Barcode, cầm hai bàn tay vẫn còn dán băng keo cá nhân của em lên, hôn lên những miếng băng keo trong suốt ấy.

"Anh đã muốn làm điều này vào tối qua rồi."

"Anh rất muốn hôn lên những vết thương của em, muốn nói cho em biết rằng, dù có ra sao, anh vẫn sẽ luôn bên em."

"Mạnh mẽ lên nhé, người yêu tương lai của anh."

Từng lời Jeff nói như một chiếc lông hồng, nhẹ nhàng gảy vào lòng Barcode, ngứa ngáy nhưng lại quá đỗi xúc động. Những lời ấy cũng tựa quả tạ ngàn cân, nặng trĩu và khắc sâu trong tim Barcode.

"Chúc anh may mắn nào." Jeff thấy Barcode vẫn còn ngẩn ngơ mà phì cười, dịu dàng nhắc nhở em.

Barcode có thể cảm nhận sức nóng từ đôi gò má của mình, em tin chắc rằng Jeff cũng thấy nó, vì thế mà ý cười trong mắt hắn lại càng đậm thêm.

Nhưng em không quan tâm, điều em biết bây giờ là người đàn ông trước mắt thật quá hấp dẫn và cuốn hút, một người như hắn - người luôn được mọi người vây quanh và theo đuổi, vô cùng ưu tú - lại chỉ để ý duy nhất mỗi em.

Còn chờ đợi một câu chúc từ em.

Trái tim rộn ràng của Barcode chỉ dẫn em dũng cảm hơn, và Barcode mạnh mẽ ôm lấy hắn, hôn lên má Jeff, nói vội, "Làm tốt nhé P'Jeff."

Nhận được lời chúc cùng cái hôn bất ngờ từ em, Jeff đã vui càng thêm vui, hắn xúc động muốn bỏ luôn cả màn trình diễn và kéo Barcode vào xe để âu yếm, nhưng cũng thật may vì tiếng gọi của một người phụ trách hậu trường đã kéo hắn lại, giục giã hắn mau lên xem set up và nhạc cụ.

Jeff quyến luyến chào tạm biệt em và rời đi.

Barcode nhìn bóng lưng Jeff, ngại ngùng giấu mặt vào hai tay, thì thầm, "Ngại quá đi..."

...

Jeff luôn là một điểm sáng trong trường, chỉ cần hắn xuất hiện đã khiến một đám người vây quanh hoặc bàn tán.

Jeff khi ấy chỉ mặc thường phục mà đã nổi bật như vậy. Jeff hôm nay lại còn cố tình ăn diện, với áo ba lỗ trắng mỏng tanh, áo khoác da đen theo phong cách punk, quần da đen với dây nịt nâu, mái tóc đen dài bóng mượt vuốt ngược một cách tùy ý, tất cả tạo nên vẻ đẹp của một gã trai hoang dại và quyến rũ. Hắn còn đeo thêm một chiếc choker ngay cổ, ma mị như một con ma cà rồng.

Chỉ vừa mới xuất hiện trên sân khấu, gã trai đã khiến hàng trăm khán giả bên dưới la hét điên cuồng.

Hôm nay Jeff có hai màn trình diễn, một màn đơn và một màn nhóm, màn đơn sẽ được biểu diễn trước.

Và hắn chọn bài Comedy.

Chính vì thế, sân khấu của hắn như được đốt lửa.

Với chất giọng trầm ấm nhưng lại bị Jeff cố tình đè gằn xuống, Comedy hóa thành một bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện mê hoặc từng người dưới khán đài. Đôi lúc bài hát như hóa thành một nghệ sĩ đường phố, tự do tung hoành biểu diễn tài nghệ của mình.

Thần thái biểu diễn như một ca sĩ chuyên nghiệp của Jeff lại càng khiến hắn cuốn hút, và tiếng la hét càng nhiều hơn khi Jeff vô tình nhảy quá sung mà làm rớt một bên vai áo khoác da.

Barcode đứng dưới hậu trường, tròn mắt nhìn Jeff.

Em chỉ được Jeff cho xem màn trình diễn nhóm của Jeff, đây là lần đầu em được xem màn biểu diễn cá nhân của hắn.

Và thế đấy, em biết gã trai rất, vô cùng, cực kỳ, siêu cấp quyến rũ, nhưng lại không thể ngờ rằng hắn lại có thể - chúa ơi, gợi cảm đến mức này!

Tuyến nước bọt của em mất kiểm soát mà nuốt liên tục.

Trời ạ, có thật là người đàn ông nóng bỏng ấy đang yêu em không? Đó không phải là giấc mộng của em đó chứ?

"N'Barcode đang ngắm gì thế?" Một chị gái em quen bỗng xuất hiện sau lưng Barcode, đánh thức em khỏi cơn mê của em, hài hước hỏi.

"Ngắm P'Jeff ạ." Barcode đỏ mặt xoay lại nói rồi nhanh chóng quay lại, tiếp tục nhìn Jeff.

Chị gái sau lưng cười khúc khích bảo gì đó mà em trai ngoan mà Barcode không thể nhớ nỗi, sau vài giây cũng rời đi.

Barcode không còn bị làm phiền, chuyên tâm ngắm nhìn Jeff, không ngừng cảm thán về sự gợi cảm của gã và sự may mắn của mình.

Mãi cho đến khi hai màn trình diễn của Jeff kết thúc, Barcode mới chậm rãi thoát ra khỏi cảm giác choáng ngợp của mình.

"Chúa ơi, anh ấy thật sự, điên thật đấy!"

Tâm trí Barcode chỉ loay hoay mỗi câu nghĩ ấy.

Cho đến khi Ta xuất hiện và báo với em.

"Hey Code, sau màn giao lưu là tới lượt mày đó."

Lúc đó, suy nghĩ duy nhất của Barcode là.

"Chúa ơi cứu con với!"

_____________
Mọi người đoán được chap sau sẽ có gì chưa nào 👻

Mà tự nhiên tui viết cái đoạn Barcode đứng nhìn Jeff dưới sân khấu cái nhớ đợt Send Off xỉu 🥺

À mà target chap sau là 70 comt từ 12 người nha 🥲 Target cũ luôn ấy, mà target cũ mọi người chưa đạt được luôn, nhưng thấy cũng lâu rồi nên up cho mọi người vui á 😊

R-day: 13/10/2022.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro