PN1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra rất muốn để nó vào chính truyện nhưng lại cảm thấy nó hơi rườm rà nên quyết định triển khai thành phiên ngoại.
~•~

Trong kỳ hạn mười năm thủ hiếu, Manjirou bị giam lỏng trong Tử Đằng Viên, mỗi ngày ngoại trừ gặm nhắm nỗi đau về thể xác còn có mỗi đêm đều mơ thấy cảnh cả nhà mình bị tàn sát thê thảm. Mỗi khi bừng tỉnh, nhìn đến trần nhà cao và rộng, Manjirou chỉ có thể trở mình ngồi dậy, tự mình ôm lấy cơ thể run rẩy rồi sau đó thở hồng hộc như thể sắp sửa bị bóp nát cổ đến nơi.

Nó hận, nó căm hận người đã hại chết gia đình của nó, nỗi đau ấy cứ như đang bị hàng vạn con côn trùng mọt rệp cắn xé thể xác, đục nát tim can nhưng nó lại chẳng thể giãy dụa rời khỏi vũng bùn nhơ này để kéo kẻ thù của mình xuống chết cùng mình.

Thình thịch, thình thịch....

Tíc tắc, tóc tắc....

Tiếng tim đập cùng tiếng kim đồng hồ di chuyển làm đầu óc nó ong ong, nó đưa tay lên ôm đầu, thở ra đầy nặng nhọc rồi sau đó liền chầm chậm nằm xuống.

Nó còn phải ở trong đây đến lúc nào nữa đây? Bây giờ nó đã chín tuổi rồi, thân mình cũng đã lớn hơn trước rất nhiều nhưng mà Gia chủ lại chưa một lần nào ghé qua thăm nó, ban đầu nó còn nghĩ là hắn ta không muốn để tâm đến nó, cũng không cần nó nữa nhưng sau đó nó lại nghĩ, Ito Hanako hẹp hòi đến thế thì làm sao có thể để Gia chủ đến thăm nó dù chỉ một lần chứ?

Còn có Lão phu nhân, bà ta còn hận là không thể ban cho nó một ly trà độc để giết nó ngay thì làm sao có thể để con mình đến gần chỗ mình chứ. Manjirou co mình, hai mắt chớp chớp rồi vô thức rơi lệ.

Nó mệt quá, không muốn phải trả thù nữa, không muốn phải sống một cách dày vò và hèn mọn như chuột này nữa, nhưng mà nếu nó chết đi thì em gái của nó, anh trai của nó cũng sẽ chết. Nó mở to cặp mắt đã ướt đẫm của mình ra, trân trối nhìn vào khoảng không đen ngòm như hai cái hốc mắt trống rỗng, thở ra từng hơi từng hơi uất nghẹn.

Sau đó, nó không hiểu sao bản thân lại có thể ngủ tiếp được. Nó mơ thấy mình được trở về nhà, trở về phòng học mà mẹ thường hay bắt nó ngồi trong đó để chép chữ, nó ngơ ngác nhìn căn phòng kiểu Nhật quen thuộc cùng với bàn học thấp chỉ dành riêng cho mình rồi đứng dậy.

"Ai cho con đứng lên?"

Manjirou giật mình nhìn về phía cửa. Mẹ của nó, Sakurako, đang bước vào và kéo cửa lại, nó ngồi xuống rồi bất giác thẳng người lên. Sakurako không nhìn nó, nàng chầm chậm đi đến miếng đệm màu đỏ mà mình thường hay ngồi xuống rồi mới thong thả ngồi quỳ, mở đôi mắt phượng sắc sảo lãnh liệt như dao găm mà nhìn con trai của mình.

"Mẹ...?"

Manjirou run giọng nhìn nàng, Sakurako cũng không hề thay đổi sắc mặt, nhìn con mình chằm chằm rồi hừ giọng.

"Con đúng là phế vật!"

Dù rằng đây chỉ là cảnh trong mơ, nhưng Manjirou lại không nhịn được mà bật khóc. Sakurako ngồi phía đối diện cũng híp mắt lại, lạnh lùng nói.

"Con còn dám khóc sao? Sano Manjirou, mẹ đã nói với con rồi, là con trai thì không được phép khóc."

"Nhưng mẹ ơi, con, con đau lắm. Mỗi ngày đều có người đến đánh con, khinh thường con, con còn bị bỏ đói, bị cắt giảm đồ của mình, con...."

Sakurako nghiêm nghị nhìn con mình, trong mắt lại ẩn hiện chút đau lòng nhưng lời nói ra lại không hề mềm dịu chút nào cả.

"Bọn họ chạm vào con mà con còn có thể để yên sao? Thật là mất mặt."

"...."

Manjirou cúi đầu, trong lòng cũng đau đớn đến mức như sắp nứt vỡ. Vì sao, dù đã ở trong giấc mơ nó cũng không có quyền được cảm nhận chút sự ngọt ngào và ấm áp của mẹ chứ, nó cũng đã cố hết sức mình rồi, mẹ của nó cũng đâu thể trách mắng nó hoài như vậy chứ?

Sakurako thở dài, thân mình đĩnh bạc của nàng hơi nghiêng nghiêng, tay cũng vươn ra như muốn chạm vào mặt con mình, lại như do dự mà phải rút về.

"Manjirou, con không quên Sonoko đã chết ra sao chứ?"

"...."

".... Chúng ta đều đã chết rồi, vậy nên dịu dàng với con thì chẳng khác nào là đang mê hoặc và dụ dỗ con chết cùng với chúng ta cả."

"Nhưng mà con nhớ mẹ! Con chỉ muốn, con chỉ muốn, có mẹ mà thôi."

Manjirou vỡ òa rồi khóc nức nở, Sakurako cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, nàng yếu ớt nói.

"Con ngoan, con ngoan của mẹ."

Manjirou dụi dụi cặp mắt đỏ hoe của mình, vừa nấc lại vừa nói.

"Con sẽ trả thù cho mẹ, bảo vệ Ema, bảo vệ Shin rồi bảo vệ chính mình. Nhưng mà con cũng sẽ mệt, cũng sẽ vô lực, những lúc đó con sẽ chẳng biết làm cái gì để thoát khỏi chúng cả. Mẹ nói xem, con rốt cục là nên làm cái gì đây chứ?"

Sakurako im lặng, Manjirou cũng bình tĩnh, hít một hơi thật sâu rồi cười khổ.

"Con chỉ có thể chịu đựng thôi, phải không mẹ? Con, chỉ có thể trơ mắt nhìn độc thủ kia hạ xuống, hại con và hại mọi người mà thôi."

"Có thù tất báo, đó chính là điều mà mẹ muốn ở con."

Sakurako cười đầy chua xót, nàng đưa tay ra để chạm vào má con mình, hơi lạnh của bàn tay nọ áp vào má khiến Manjirou lẫn nữ nhân trước mắt đều đau như muốn xé lòng. Mẹ con bọn họ chính là bị chia lìa bởi sống và chết, Manjirou chỉ có thể chấp nhận rồi nhìn mẹ của mình từ từ rời khỏi phòng mà thôi.

Khi Manjirou tỉnh lại, Ema kế bên cạnh, đang lau mồ hôi cho nó cũng giật mình. Cô bé thấy Manjirou đã tỉnh lại thì vừa vui lại vừa lo mà hỏi.

"Manjirou, anh bị gặp ác mộng sao? Mồ hôi ra nhiều quá nè."

Nó nhìn cô, lắc đầu rồi cười nhạt, cô cũng đỡ nó ngồi dậy rồi nói.

"Minh phu nhân đang ở phòng uống trà đợi anh, để em giúp anh thay đồ."

Manjirou gật đầu, nó được Ema đỡ dậy rồi thay vào một bộ đồ đã chuẩn bị sẵn. Manjirou sau khi gặp được mẹ mình trong mơ thì tâm trạng cũng nặng nề lắm, nhưng vì là gặp người chị thân thiết và không muốn khiến nàng ấy lo lắng nên Manjirou liền cong môi cười rồi đi ra ngoài.

"Chị, chị đến lâu chưa?"

Manjirou tươi cười vui vẻ rồi ngồi xuống để nói chuyện với Minh phu nhân, cả hai nói chuyện với nhau rất nhiều, sau đó liền nói đến một chủ đề khá đặc biệt.

"Ngân phu nhân dạo gần đây rất nóng lòng tìm cách thụ thai."

Manjirou bóc cho nàng một trái quýt ngọt rồi đặt lên đĩa cho nàng, Minh phu nhân cũng xẻ quýt ra rồi cho cậu một miếng, Manjirou ban đầu cũng không để tâm lắm, mà chỉ ăn quýt thôi.

"Nàng ta cũng được thị tẩm nhiều, đến giờ vẫn chưa có thai ạ?"

Minh phu nhân nhún vai, nói.

"Không có được, dù cho Gia chủ có thả thì cũng không mang thai được. Bản thân nàng ta cũng đến chỗ các bác sĩ để khám rồi, ai cũng bảo thể chất của nàng ta là không thể sinh con được."

Manjirou nhàn nhạt cười. Coi như ông trời có mắt, khiến cái ác không thể sinh sôi đi, coi như là báo ứng lên con người của ả. Minh phu nhân thấy Manjirou cười nhạt thì liền nhỏ giọng nói.

"Em không thấy kỳ lạ sao?"

Manjirou nhìn nàng, lắc đầu.

"Ito Hanako ấy, uống biết bao là thuốc thụ thai, Gia chủ lẫn Chủ mẫu cũng giúp nàng ta tìm thuốc bồi bổ nhưng cũng chẳng thể giúp nàng ta được. Trong khi đó, mỗi khi đi khám ngoài thì các bác sĩ đều nói rằng nàng ta có thể mang thai bình thường."

Manjirou nhìn nàng sau đó cười khẩy.

"Coi bộ là cũng có người không vừa mắt cô ta nên động tay động chân rồi."

Minh phu nhân gật đầu, nhàn nhạt nghịch cái quạt trong tay.

"Cái người kia ra tay cũng thật kín đáo, kể cả là chị cũng chỉ lờ mờ đoán được nguyên nhân cô ta không thể có thai."

"?"

Minh phu nhân không nói tiếp, chỉ uống xong trà rồi đứng lên, sau đó liền rời khỏi Tử Đằng Viên. Mà Manjirou sau khi nghe xong tất thảy chỉ trầm ngâm nhìn vào vỏ quýt mà mình đặt trên bàn, lẩm bẩm.

"Quả quýt dày có móng tay nhọn. Ai chính là chủ nhân của móng tay nhọn đây?"

Nhưng dù đó là ai thì nó cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền một lần. Manjirou chớp chớp mắt rồi kêu Ume đi vào trong để nghe mình dặn dò. Nhìn Ume đang quỳ trước mắt, Manjirou hỏi.

"Chị có quen biết được với bác sĩ hay thầy thuốc Đông Y nào không?"

Ume gật đầu, dù nói Manjirou bị giam lỏng nhưng những người hầu như các nàng vẫn có thể ra ngoài và thay đổi được, Manjirou thấy nàng ta mất một buổi chiều mà đưa được cho mình một danh sách thì liền chỉ tay vào một cái tên, hờ hững nói.

"Chị sắp xếp cho hắn đi, có kết quả gì thì hãy nói cho ta biết."

"Dạ, thưa Chủ nhân."
...

"Bạch quả?"

Manjirou nghi hoặc hỏi lại Ume, nàng gật gật đầu rồi nói tiếp.

"Theo lời của thầy thuốc đó cùng với đầu bếp ở phòng nấu ăn thì có một lượng nhỏ Bạch quả luôn được sử dụng trong đồ ăn của Ngân phu nhân."

"Nhưng ta nghe nói lá trà Bạch quả mới có khả năng kia mà."

Ume cũng gật đầu, nói.

"Ngân phu nhân cũng hay dùng trà Bạch quả nhưng số lượng thì ít vô cùng. Căn bản là không thể khiến cho nàng ta có vấn đề được."

Manjirou mím môi, gõ nhẹ tay mình lên mặt bàn rồi gật đầu, nói.

"Tiếp tục điều tra đi."

Sau đó, dưới một tuần điều tra cẩn thận, Manjirou liền phát hiện ra Ito Hanako vậy mà lại có số lần dùng trà tại Vạn Thọ Viên nhiều hơn bình thường, mà mỗi lần ra về thì đều mang bên mình một loại trà khác nhau, đến cả thuốc thụ thai mà nàng ta uống cũng đều bị vứt bã ngay lập tức mà không kịp để bất kỳ ai kiểm tra. Dù có lấy luật lệ ra để biện hộ thì Manjirou lẫn Ume cũng đều ngầm hiểu là bên trong thuốc đã có vấn đề.

"Ume, chị tính toán thử xem, khi nào ả ta mới hoàn toàn bị vô sinh đây?"

Manjirou cười nhạt, trong lòng vừa hả hê lại vừa có chút thương xót cho nữ nhân xinh đẹp mà ngu xuẩn nọ, Ume cũng chỉ im lặng rót trà cho cậu rồi thở dài.

"Chắc chỉ tầm một hai năm nữa. Nghe nói là nàng ta đã uống thuốc thụ thai được khá lâu rồi, với tiến độ chậm rãi này thì e là không thể nhanh hơn."

Manjirou mỉm cười rồi lười biếng lật lật quyển sách trong tay.

"Nói với nhà bếp, nấu những món mà bác sĩ kia viết ra, mỗi ngày đều đem đến cho Ito Hanako. Mỗi lần viết ra được một thực đơn thì thưởng tiền cho ông ta."

"Dạ, nhưng nếu làm vậy thì Ngân phu nhân sẽ..."

"Chúng ta không hại mà là đang cứu, chị cứ biết thế là được rồi."

Ume chầm chậm lui ra, Manjirou cũng vui vẻ đọc sách sau đó nhẹ giọng ngân nga hát lên.

Thời gian còn rất dài, không cần phải vội vã làm gì.
....

"Ngân phu nhân đã có thai được một tháng rồi ạ!"

Manjirou mỉm cười, đáy mắt tràn ngập sự sung sướng khi thấy người ngập họa.

A~ ta đã chờ đợi ngày này, ròng rã gần bảy năm trời rồi.
~•~

Túm lại là Manjirou gài kèo cho bà Ngân bả dính bầu trong khi ông Gia chủ với Lão phu nhân thì định triệt sản :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro