|18|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook ngã xuống giường của mình, úp mặt lên gối ngửi mùi quen thuộc của bản thân đến khi bị ngạt thở mới lật người lại.

Hắn nhìn lên trần nhà, hồi tưởng lại những điều vừa xảy ra trong trưa nay.

Gặp lại Jimin và bị cậu chơi một vố "tình một đêm", rồi ăn một bữa sáng muộn nặng nề rồi Jimin lái chiếc xe xịn đến chở hắn về. Mọi thứ thoáng qua nhanh chóng cứ như hắn chỉ vừa ngủ một giấc ngắn, khi tỉnh dậy chỉ còn động lại chút mệt mỏi.

Jungkook bật dậy nhìn đến chiếc hộp bánh kem mà Jimin nói muốn ăn cùng hắn khi nãy, nhưng cuối cùng lại để nhân viên gói mang về.

Hắn tự hỏi, những chuyện này là như thế nào? Cái cảm giác bức bối trong lòng là sao?

Cậu xuất hiện trước mắt hắn như vậy để làm gì?

Liệu, sáu năm qua cậu có nhớ đến hắn hay không...?

Không đúng, nếu đã quên sẽ không tìm đến rồi.

Nhưng, rồi thì làm sao? Có chăng tất cả chỉ là do hắn mộng tưởng một tình yêu đến từ hai phía.

Lúc đó Jimin cũng chỉ là một cậu thiếu niên chưa tròn mười tám, những cảm xúc đó chưa chắc đã giống với hắn, thậm chí nó còn đi ngược lại với những định kiến xã hội.

Vậy mà hắn lại mong chờ cậu vẫn còn giữ lại cái đoạn tình cảm ngắn ngủi ấy sao?

Thật ngu ngốc...

Sáu năm qua một khắc hắn cũng không quên được cậu, nhưng đâu có nghĩa cậu cũng có cảm xúc giống như hắn.

Jungkook đã hy vọng quá nhiều để giờ đây lại thất vọng đến vậy.

Cậu có nhớ hắn không?

Có yêu hắn không?

Có dành một nơi trong trái tim của cậu cho hắn không?

Có như cảm giác lúc này của hắn không?

Không có câu trả lời nào cả...

Vẫn là khoảng không tĩnh lặng ấy, sáu năm qua vẫn y như vậy.

Jungkook khẽ cười tự giễu chính mình. Hắn bật người dậy, vớ lấy hộp kẹo cao su ở đầu giường, lấy ra vài viên và nhai trong cơn chán nản.

Hắn nhìn hộp kẹo trong tay, vẫn là kiểu dáng cũ, vẫn là màu sắc và hương vị như trước. Nhưng nó không phải là Jimin mua cho hắn.

Cũng như trái tim này, vẫn đập mỗi ngày, vẫn nóng ấm như thuở ban đầu, nhưng không còn nhộn nhạo với bất cứ ai, ngoài cậu.

Seokjin nói đúng, một viên kẹo đắng thì không còn đúng là kẹo nữa. Cũng như yêu một người không yêu mình, nó cũng không phải là một tình yêu trọn vẹn.

Có lẽ...

Từ bỏ thôi.

. . .

Jimin đóng tài liệu, kiểm tra lại chút thông tin rồi nhấc máy gọi thư ký, lập tức cửa phòng được mở ra.

"Vâng, giám đốc cho gọi tôi."

"Giúp tôi thuê một căn hộ ở chung cư này." Jimin chìa đến phía cô thư ký một tờ thông tin. "Phải ở đối diện hoặc sát bên căn hộ số 190."

Thư ký đánh giá khu căn hộ một lúc rồi ngờ vực nhìn lại vị giám đốc mới của mình.

"Theo tôi thấy cơ sở vật chất nơi này không tốt cho lắm thưa giám đốc..."

"Không sao, nó cũng khá gần công ty." Jimin nhún vai. "Cứ làm theo lời tôi nói là được."

"Vâng, trước khi tan làm tôi sẽ báo lại với ngài sau." Cô thư ký gật đầu chào rồi rời đi.

Jimin tiếp tục làm việc.

Hôm qua vừa về nước nhưng hôm nay đã phải chạy đi nhận chức, dù đến trưa cậu mới tới công ty.

Dù sao thì Jimin cũng chẳng thiết tha gì mấy với cái ghế giám đốc này, nhất là khi nó còn thuộc về Park Jiho.

Cậu đứng dậy, dạo quanh căn phòng rộng rãi rồi dừng chân trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống dòng người tấp nập bên dưới lòng Seoul.

Sáu năm rời đi, mọi thứ cũng đã thay đổi quá nhiều. Chỉ bằng mắt thường Jimin cũng nhìn thấy được sự phát triển đáng kinh ngạc của Hàn Quốc.

Mà cũng không cần nói đâu xa, chính Park Jiho cũng đã thay đổi cơ mà.

Jimin nhếch môi, xoay người bước đến chiếc ghế giám đốc và ngồi xuống.

"Ông trời hẳn là cũng đứng về phía mình."

Park Jiho đang bị hành hạ bởi căn bệnh ung thư phổi đã gần một năm nay. Lần này Jimin về nước cũng là vì ông ta đang lâm vào nguy kịch, cũng có thể nói là đã gần đất xa trời rồi.

Cậu đung đưa qua lại, ngân nga vài câu hát.

Đợi đến khi Jimin giải quyết xong tất cả, cậu sẽ đến tìm Jungkook.

"Để xem nào, mình nên tặng chú ấy món quà gì đây nhỉ...?"

. . .

Jungkook đóng cọc ở nhà hai ngày, mặc kệ tất cả mà chỉ nằm trên giường và ngủ.

Seokjin đến đập cửa phòng cũng không ra, Namjoon mua cho máy chơi game cũng không nhận, Yoongi rủ đi ăn thịt cừu cũng từ chối.

Mấy anh lớn già cả rồi cũng phải nghĩ cách dỗ thằng nhóc U40, mà nghĩ nghĩ cũng thấy thôi kệ nó đi, buồn thì buồn cho xong, chừng nào hết buồn thì cũng phải tiếp tục sống tiếp thôi.

Cuộc sống này vốn chẳng chờ đợi ai, nhưng nó có thể cho con người thời gian để tự chữa lành.

Đến ngày thứ ba, Jungkook đang tắm thì nghe thấy tiếng chuông cửa, chỉ sau hai tiếng thì lại im lặng, hắn cũng lấy làm lạ nên khi tắm xong đã vội chạy ra dòm vào mắt mèo xem có phải ông anh nào lại tìm đến không thì lại bị cái gì đó chắn lại.

Hắn mở cửa lấy tờ giấy dán xuống, bên trên còn có dòng chữ gọn gàng.

"Xin chào, em là hàng xóm mới dọn đến ở căn hộ 191 ở bên cạnh, mong sẽ được anh chiếu cố ạ~"

Jungkook nhìn tờ note mấy lần rồi lại nhìn sang căn hộ bên cạnh. Sau đó đóng cửa lại tiện tay dán tờ note đó lên tủ lạnh.

Khu chung cư này cũng khá ổn, một tầng cũng chỉ có bốn căn hộ, hơi nhỏ nhưng tiện nghi, khá gần trung tâm mà giá không quá cao nên Jungkook rất hài lòng với nó.

Chỉ là hai năm gần đây khu này dần khó thuê hơn rồi.

Như căn bên cạnh, nếu hắn nhớ không lầm thì để trống mấy tháng nay, giờ mới có người dọn vào.

Lân la làm quen cũng tốt, chỉ là không phải lúc này. Hắn muốn mình có thêm khoảng không và đếch ai được phá hoại khoảnh khắc Jungkook cần ở một mình.

Tóm lại là cách ly với xã hội, không phải vì dịch bệnh mà là vì hắn thất tình.

Jungkook thả người xuống giường, kiểm tra điện thoại một lúc rồi hỏi han nhân viên xem quán mấy ngày vắng chủ làm ăn có tốt không.

Đương lúc nghe nhân viên bà tám thì chuông cửa lại kêu lên hai tiếng nữa.

Jungkook rền rĩ vứt điện thoại sang một bên, nằm ngửa nhìn lên trần nhà.

Jimin cầm một lồng cơm còn nóng hổi, kiên nhẫn bấm chuông cửa. Đến lần thứ sáu, tiếng cửa được mở khóa mới vang lên.

Jungkook mặt cau mày có nhìn ra bên ngoài, khi nhận ra người đó là Jimin thì hắn lập tức tung cửa.

"Oh." Jimin giật nảy nhìn chiếc cửa tội nghiệp va vào tường, sau đó lại nhìn ông chú nhà mình bối rối đứng ở trước mặt.

"Chào chú, em mới dọn đến nên có nấu ít món ăn cho chú nè, sau này có gì chú giúp đỡ em với nha." Jimin đưa cặp lồng đến. "Em có học nấu ăn rồi mới nấu cho chú đó nha, chú không nhận là em buồn lắm đó. Cái này là quà gặp mặt."

Jungkook bần thần nhìn lý do khiến mình buồn ba ngày qua, rồi máy móc nhận lấy quà từ tay cậu.

"Chú nhớ ăn khi còn nóng đó." Jimin cười hì hì nhìn hắn. "Sao thế, bộ mặt em dính gì sao?"

"Không, em đẹp lắm." Jungkook ngơ ngẩn lắc đầu.

"Ồ, cảm ơn chú." Jimin ngẩng đầu cười. "À, em cũng chưa ăn cơm nữa, chú ăn cơm chưa?"

"Chưa..." Jungkook để cậu dẫn dắt câu chuyện, vẫn như trước, từ lâu hắn nhận Jimin luôn biết cách khiến Jungkook chiều theo ý cậu.

"Thế em ăn cùng chú được không?"

Như lúc này chẳng hạn.

Và Jungkook cũng chưa bao giờ từ chối Jimin.

"Được."

. . .

Đầu tuần zui zẻ hoan hỉ nhe =))))))) sủi thật sự đây ╭( ・ㅂ・)و ̑̑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro