Chapitre 5.1 - Est-ce que tu m'aimeras encore...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi cuối đường chân trời, ánh dương dần ló dạng và bắt đầu rải những hạt nắng yếu ớt xuống đỉnh của các toà cao ốc. Trời vẫn hẵng còn tối lắm nhưng trong phòng bệnh cảnh xuân đã nở rộ rồi.

Không khí đặc quánh ngộp ngạt, thở không thôi cũng đã nóng muốn bỏng cả tay. Bờ má em rạng đỏ trời hừng đông, mấy lọn tóc dày xơ và cứng lại vì mồ hôi. Tiếng da thịt nhớp nháp ma sát vào nhau, thứ mùi ngai ngái cuộn lại thành những con sóng lớn, ồ ạt xô anh ra ngoài khơi xa, dập dềnh trôi nổi với đại dương mênh mông.

Nghe đâu đây như mùi vị vệt quất vẫn còn đọng lại nơi cuống họng và trên khóe môi em.

Thơ thẩn và ngẩn ngờ, đôi mắt nai tơ em nhìn anh, hương hoa Nghệ Tây toát mùi đê mê, cuốn anh vào tận sâu trong nhuỵ và đầu độc anh bằng thứ mật ngọt buốt óc.

Than ôi!

Trời đất là gì?

Thế giới là gì?

Cái chết là gì?

Anh đã quên hết rồi.

Như bông hoa nhài, thẹn thùng mà e ấp nhưng lại không ngại ngần bóp chặt lấy trái tim này, ép anh phải quỳ gối xuống trước mặt em.

Em là bờ vực sâu thẳm, còn anh là kẻ điên nguyện lòng nhảy thẳng vào đó. Từ trên tầng thượng không khí anh rơi xuống mãi, tựa hồ không một điểm dừng nào tồn tại nhưng vẫn nghe vọng lại đâu đây có tiếng vang nhè nhẹ dội ngược vào tim.

Anh với hồn hao chỉ biết câm nín thinh lặng.

Em là vầng trăng, còn anh là cơn gió say lướt mướt trong màu sáng. Khuôn mặt khiến lòng nở hoa, tấm thân mong manh anh nâng trên tay, cánh hoa nhiễm đỏ một màu chói chang diễm lệ.

Hỡi vần thơ của anh, còn ca từ nào nữa mới lột tả hết được nhân ảnh mị người của em đây?

Bảy bảy bốn mươi chín lần nói lời thương em, chừng đó vẫn còn chưa đủ đặng cho cõi lòng nặng tình này.

A/N : Chapitre này có sử dụng một số ý thơ của Hàn Mặc Tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro