Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Chủ nhân anh có thể nói chuyện rồi?

Tiểu Diệp Tử khống chế dòng nước không làm ướt quần của Diệp Thiên Di, thúc giục nói: 【Chủ nhân anh cởi quần nhanh lên đi!】

Kết quả Diệp Thiên Di đứng ở đó ngốc lăng nửa ngày, khiến Tiểu Diệp Tử chờ đến không còn kiên nhẫn, nó trực tiếp bổ nhào lên dùng hai cái móng vuốt mèo xoạt xoạt phanh thây quần của Diệp Thiên Di.

Những mảnh quần vụn rách nát thê thảm bay xuống đất, lộ ra một đôi trơn bóng chân dài của Diệp Thiên Di cùng……

Ánh mắt Tiểu Diệp Tử tò mò nhìn nhìn bộ vị nào đó nằm ở giữa phần eo và đùi của chủ nhân, sau đó có chút phiền muộn cúi đầu nhìn nhìn phía dưới của chính mình. Nó khống chế dòng nước giúp Diệp Thiên Di rửa sạch nửa - thân - dưới, chính nó đột nhiên lắc mình biến hoá, trở nên siêu to khổng lồ, gần như vừa ngẩng đầu thì sẽ phá vỡ trần nhà.

Diệp Thiên Di thấy Tiểu Diệp Tử biến lớn, thân thể theo bản năng căng thẳng: 【Tiểu Diệp Tử, em làm sao vậy?】

Tiểu Diệp Tử đắc ý dào dạt vẫy vẫy hai cái đuôi phía sau, đem TV trong phòng ngủ đập nát, 【Chủ nhân, Tiểu Diệp Tử hiện tại so với anh lớn hơn nha~】

Diệp Thiên Di nhìn nhìn thân thể cao lớn của Tiểu Diệp Tử, sau đó lại nhìn nhìn thân hình ‘mảnh mai’ của bản thân, mặt nghiêm túc: 【Ừm, Tiểu Diệp Tử so với anh lớn hơn!】

Tiểu Diệp Tử được chính miệng chủ nhân thừa nhận, trong lòng đắc ý dạt dào* biến lại bộ dáng nhỏ xinh lúc nãy, bổ nhào vào lòng ngực Diệp Thiên Di lăn lộn.

(*嘚瑟: đắc sắc (từ địa phương là khoe khoang): ý chỉ phàm đạt được thành tựu hay làm nên chuyện to tát cũng không đáng nhắc tới hay vênh váo tự đắc. Trong ngữ cảnh nói khác nhau sẽ mang sắc thái tình cảm khác nhau, thường mang nghĩa xấu hoặc có ý trêu đùa.

Diệp Thiên Di cũng dung túng để nó lăn lộn ở trong ngực mình, chờ Tiểu Diệp Tử lăn lộn đủ rồi, hắn mới đem Tiểu Diệp Tử đặt lại trên đỉnh đầu, đem áo sơmi với quần mặc vào.

Rửa sạch sẽ dơ bẩn trên người, thay quần áo sạch, Tiểu Diệp Tử cũng càng thích ý ở trong ngực Diệp Thiên Di, mà không phải nằm bò trên đỉnh đầu hắn. Mèo meo luôn rất thích chủ nhân âu yếm cưng nựng, mèo tai cụp lại càng thích chơi đùa cùng chủ nhân.

Cho nên sau khi Diệp Thiên Di mặc quần áo xong, Tiểu Diệp Tử lập tức liền từ trên đỉnh đầu hắn nhảy vào trong ngực hắn.

Diệp Thiên Di theo bản năng ôm đoàn mao cầu tuyết trắng vuốt ve cái bụng nó, nhìn vật nhỏ mềm mềm manh manh trong ngực thích ý thoải mái duỗi thân thể lộ ra cái bụng mềm mại nhất đối với hắn, Diệp Thiên Di trên mặt cũng nhịn không được lộ ra một chút tươi cười cứng đờ.

Đúng lúc bầu không khí đang tốt đẹp, đột nhiên vang lên âm thanh lạch cạch, tủ quần áo bên cạnh Diệp Thiên Di tự mở ra, đứa bé trai trốn trong tủ quần áo lớn cứ như vậy lăn xuống đất, ngã cũng không nhẹ.

Thằng bé ngơ ngác bò ngồi dậy, sờ cái túi lớn rơi theo xuống trên đầu mình, nửa ngày còn chưa phản ứng kịp, qua một lúc lâu sau mới bẹp miệng muốn khóc, nhưng bé nhìn thấy khuôn mặt căng cứng xanh trắng kia của Diệp Thiên Di, tức khắc đem nước mắt nghẹn trở về, run rẩy co rúm trốn đến giường chân, đôi mắt rưng rưng mông lung cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Thiên Di.

Hóa ra thằng bé con là trốn ở tủ quần áo, tinh thần căng thẳng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài của Diệp Thiên Di, dù là người trưởng thành tinh thần căng thẳng lâu như vậy cũng ăn không tiêu, huống chi là một đứa bé 10 tuổi. Cho nên bé không cẩn thận ở tủ quần áo ngủ quên mất, thân thể vô ý thức nghiêng tới trước, thế là lăn ra khỏi tủ quần áo.

Diệp Thiên Di đối loại thức ăn trẻ con này thật sự không có hứng thú, nhỏ yếu đến mức hứng thú nhìn một cái hắn cũng không có, mấy lạng thịt đó còn chưa đủ cho hắn nhét kẽ răng nữa đây. Mà hắn hiện tại cũng thích ăn mỹ vị của dị đan hơn, đối với thịt người không có hứng thú.

Cho nên hắn ôm Tiểu Diệp Tử trong ngực đi ra ngoài, không để ý tới thằng nhỏ còn đang co ro bên chân giường đỏ mắt trông mong nhìn hắn.

Sau khi hắn rời khỏi phòng ngủ chính của biệt thự, cũng không vội vã đi khỏi căn biệt thự này, mà chạy tới các phòng khác xem xét, dự định đem nhiều quần áo một chút bỏ vào trong không gian, miễn cho về sau trên người bị dơ không có quần áo thay sau khi tắm rửa.

Bên người có manh sủng yêu sạch sẽ lại còn có thích quản chủ nhân, thật là có chút tổn hao chất xám.

&&&&&&&&&&&&&&&&&

Vừa mới vào một gian phòng ngủ dành cho khách, Diệp Thiên Di đã đem quần áo còn chưa bóc ra trong phòng cho khách thu vào không gian, liền nghe được một đạo thanh âm của thanh niên trẻ tuổi đang máy móc đọc sách, hơn nữa nội dung hắn ta đọc không có câu nào nghe hiểu được: 【Ma khổng á lạp tây lí tư thiên kiệt ná y tự tâm cầu……】

Diệp Thiên Di hỏi Tiểu Diệp Tử: 【Tiểu Diệp Tử, em có nghe được cái gì thanh âm gì hay không?】

Tiểu Diệp Tử vốn đang an tĩnh ghé vào trong ngực Diệp Thiên Di mờ mịt ngẩng đầu lên, liếm liếm móng vuốt nhỏ của mình, sau đó lau mặt một phen, nghiêng đầu nghiêm túc nghe nghe, lắc đầu nói: 【Cái gì cũng không có nghe được a.】

Diệp Thiên Di trong đầu thanh âm kia còn ở tiếp tục: 【Ma khổng á lạp tây lí tư thiên kiệt ná y tự tâm cầu……】

Diệp Thiên Di theo bản năng cũng ở trong lòng niệm theo thanh âm kia: 【Ma khổng á lạp tây lí tư thiên kiệt ná y tự tâm cầu……】

Càng niệm hắn càng cảm thấy bản thân như phảng phất lâm vào một loại trạng thái linh hoạt kỳ ảo, cảm giác đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn bị che chắn, trong đầu xuất hiện các loại đoạn ngắn ký ức trước kia cũng càng ngày càng nhiều, lúc trước đoạn ngắn ký ức cũng từng xuất hiện nhưng có nhớ cũng sẽ nhớ không được nhiều lắm, cái loại cảm giác mờ mịt trì độn này theo hắn mặc niệm cũng dần dần biến mất.

Tiểu Diệp Tử cũng chú ý tới bộ dáng Diệp Thiên Di ngây người, nó dùng tinh thần lực tiếp xúc với tinh thần lực của Diệp Thiên Di, muốn cùng hắn thông truyền ý thức, nhưng lại đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, tinh thần lực bị cưỡng chế đẩy lui.

Mặc dù Tiểu Diệp Tử thực thông minh, nhưng cũng không rõ lắm tình trạng hiện giờ của chủ nhân là xảy ra chuyện gì, nó cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể cuộn mình ở trong ngực chủ nhân cảnh giác tình hình bốn phía.

Nói không chừng bộ dáng này của chủ nhân chính là sắp lên cấp, vạn nhất nó tùy tiện quấy rầy chủ nhân, phá hỏng việc thăng cấp của chủ nhân thì làm sao bây giờ?

Diệp Thiên Di lâm vào cái loại trạng thái huyền ảo này ước chừng một giờ sau mới thanh tỉnh lại, hắn vừa tỉnh táo lại, liền gắt gao ôm Tiểu Diệp Tử trong ngực, khàn khàn thanh âm hô: “Tiểu Diệp Tử……”

Tiểu Diệp Tử thân thể chấn động, tinh thần lực kinh hỉ vạn phần truyền lại ý niệm nói: 【Chủ nhân anh có thể nói chuyện?】

Kỳ thật Tiểu Diệp Tử đối với trạng thái biến thành tang thi hiện giờ của Diệp Thiên Di rất là tự trách, nó lúc ấy hôn mê không tỉnh là đang thức tỉnh huyết mạch cùng dị năng, cho nên thời gian thức tỉnh so thức tỉnh dị năng ba hệ cấp ba của Diệp Thiên Di còn phải dài hơn.

Vừa tỉnh liền phát hiện chủ nhân nhà mình đã bị đám tang thi mang virus đó cắn rồi, Tiểu Diệp Tử sâu sâu tự trách vì mình không sớm thức tỉnh bảo vệ chủ nhân. Rõ ràng đã sớm biết chủ nhân chẳng qua là một nhân loại thông minh bình thường mà thôi……

Nó cũng không biết rõ còn có một Tô Thiên Vân chơi xấu, cho nên nó chỉ tự trách chính mình không có bảo vệ tốt chủ nhân, để thời điểm chủ nhân đang thức tỉnh chịu thương tổn.

Bây giờ lại không biết sao mà Diệp Thiên Di có thể mở miệng nói chuyện, Tiểu Diệp Tử cảm thấy, nếu nỗ lực hết sức, nói không chừng có thể đem chủ nhân trở lại bộ dáng ban đầu…… Chủ nhân biến thành tang thi thật sự là ngốc lăng _(:з” ∠)_

Sau khi Tiểu Diệp Tử kinh hỉ Diệp Thiên Di có thể nói chuyện, cũng chú ý tới sắc mặt của hắn, càng thêm kinh hỉ: 【Chủ nhân, trên mặt anh cũng khôi phục bình thường?!】

Sắc mặt Diệp Thiên Di lúc này trở nên có chút tái nhợt, mặc dù thoạt nhìn giống như người bị bệnh nặng, không có chút huyết sắc nào, nhưng so với sắc mặt xanh trắng xám tro quả thực tốt hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro