Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Tiểu Diệp Tử thích ăn Sô cô la!

Những lời Diệp Thiên Di giải thích làm đám người Trương Hổ sôi nổi lòng còn sợ hãi, vừa rồi bọn họ đều bị con tang thi bé gái dụ dỗ mê hoặc, nếu không phải Diệp Thiên Di đột nhiên xuất hiện giết chết con tang thi kia, chỉ sợ hôm nay sẽ là ngày bọn họ mất mạng.

Diệp Thiên Di cũng không có để ý tới đám người Trương Hổ sống sót sau tai nạn, ánh mắt hắn bị một bao sô cô la trên kệ để hàng hấp dẫn, sau đó sờ sờ Tiểu Diệp Tử trong lòng ngực mình đang nhìn chằm chằm sô cô la với đôi mắt ánh xanh.

Tiểu Diệp Tử là mèo tai cụp, nó không thể ăn những thứ mà mèo bình thường không thể ăn, thậm chí nó cũng không thể bổ sung canxi hay ăn nhiều muối. Loại đồ ăn giống như sô cô la này thì càng không thể ăn, thành phần chủ yếu của sô cô la là theobromin*, có độc đối với động vật.

(*可可碱:theobromin (teobromin) trước đây có tên là xantheose, là một alkaloid đắng của cây cacao.)

Nhưng không biết vì cái gì, Tiểu Diệp Tử lại cố tình rất thích mùi hương sô cô la, mỗi khi nhìn thấy sô cô la liền nhịn không được chảy nước miếng.

Từ khi biết Tiểu Diệp Tử không thể ăn sô cô la nhưng lại cực kỳ thích sô cô la, Diệp Thiên Di không bao giờ ăn sô cô la nữa, chính là lo lắng Tiểu Diệp Tử bị thèm.

Mèo tai cụp vốn chính là một loại mèo cực kỳ quý giá lại yếu ớt, còn có bệnh di truyền, dễ dàng chết non. Diệp Thiên Di chăm sóc Tiểu Diệp Tử là cực kỳ tinh tế, một chút đồ vật không thể ăn đều không cho nó dính vào.

Chỉ là Diệp Thiên Di đối mặt với Tiểu Diệp Tử đôi mắt nhỏ đầy khát vọng kia, cũng rất không chống cự được.

Mà hiện tại, Tiểu Diệp Tử thức tỉnh huyết thống cửu vĩ miêu yêu, đã không thể xem là mèo tai cụp yếu ớt, trình độ cường hãn không cần nói cũng biết. Như vậy, ăn một chút sô cô la hẳn là không có vấn đề đi?!

Hiển nhiên không riêng gì Diệp Thiên Di nghĩ như vậy, Tiểu Diệp Tử cũng cảm thấy bản thân hiện tại muốn ăn cái gì thì có thể ăn cái đó, nóng vội cuộn đuôi thành quả thịt cầu đánh lên cánh tay hắn, thúc giục hắn nhanh lấy giúp nó mấy bao sô cô la.

Diệp Thiên Di bị thúc giục thật sự bất đắc dĩ, chỉ đành tự mình đi cướp sạch sô cô la trong cửa hàng tiện lợi, còn lấy một thanh mở ra, đút từng miếng từng miếng cho Tiểu Diệp Tử ăn.

Cảm giác được hương vị thơm nồng như tơ lụa khuếch tán ra trên đầu lưỡi, Tiểu Diệp Tử hạnh phúc đến mức cả mắt mèo đều nheo lại, cái đuôi phía sau vui sướng lay qua lắc lại, còn thường thường dùng móng vuốt cào cào ria mép của mình.

Nhưng bộ dạng Tiểu Diệp Tử hạnh phúc vô cùng này ở trong mắt trong lòng Diệp Thiên Di lại là sự chua xót.

Hắn đường đường là gia chủ Diệp gia thế mà chỉ có thể cho Tiểu Diệp Tử ăn loại sô cô la bình thường cả thủ công kém cỏi rẻ tiền bán ở cửa hàng tiện lợi này, hắn thật sự cảm thấy bản thân rất có lỗi với Tiểu Diệp Tử, không thể cho nó thứ tốt nhất.

Diệp Thiên Di một bên uy sô cô la cho Tiểu Diệp Tử, một bên tự hỏi dùng biện pháp gì tìm được sô cô la càng tốt hơn cho Tiểu Diệp Tử của hắn.

Sô cô la là loại đồ ăn nhiệt lượng rất cao, thuận tiện mang theo, rất thích hợp cho nhân loại dùng ăn trong hoàn cảnh mạt thế này. Cho nên hẳn là sẽ có không ít người lấy sô cô la làm lương thực dự trữ, như vậy hắn hẳn là có thể ở trong căn cứ người sống sót đổi được sô cô la của nhân loại.

Một con tang thi như hắn ở căn cứ nhân loại không nên quá kiêu ngạo, như vậy muốn có được sô cô la phải lấy ra vật phẩm giao dịch làm người khác động tâm. Diệp Thiên Di nhìn Tiểu Diệp Tử ngoan ngoãn làm ổ trong lòng ngực hắn ăn sô cô la, trong lòng bắt đầu tính toán.

Mà đám người Trương Hổ bên cạnh cũng bắt đầu kêu người bên ngoài tiến vào dọn vật tư, Trương Hổ nhìn Diệp Thiên Di uy sô cô la cho mèo con, do dự đi lên.

Trương Hổ là biết mèo con không thể ăn sô cô la, nhưng hắn ta lại lo lắng mình xen vào việc người khác bị Diệp Thiên Di ghét bỏ. Có điều hắn ta nghĩ đến lúc trước Diệp Thiên Di vì con mèo đó mà đem Vương Phong Minh hung hăng đánh cho một trận, địa vị con mèo trong lòng Diệp Thiên Di hẳn là không thấp, vì thế chủ động thò qua mở miệng nói: “Tô Thiên, mèo không thể ăn sô cô la, sô cô la có theobromin đối với động vật có thể nói là độc dược.”

Tiểu Diệp Tử không hiểu cái gì mà theobromin, nó chỉ biết cái tên gia hỏa vóc người cao lớn này cũng dám khuyên chủ nhân đừng cho nó ăn sô cô la, quả thực là tội ác tày trời!

Nó cũng không biến lớn thân hình, chỉ đem cái đuôi biến lớn hơn biến dài hơn, rồi xoay đuôi cuốn ngược, đem Trương Hổ quét cho té bật ngửa.

Trương Hổ bò dậy, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Diệp Tử chậm rãi thu đuôi, chòi má thế mà là mèo thành tinh!

Biểu tình Diệp Thiên Di nhu hòa sờ sờ cái đuôi đã biến trở về nguyên dạng của Tiểu Diệp Tử, nói với Trương Hổ: “Nó không phải mèo bình thường, ăn sô cô la không có vấn đề gì.”

Tiểu Diệp Tử dù gặm tang thi cũng không có vấn đề gì, huống chi chỉ là mấy khối sô cô la.

Trương Hổ kiêng kị nhìn nhìn Diệp Thiên Di lạnh nhạt cùng Tiểu Diệp Tử ngoan ngoãn đáng yêu, sau đó không nói một lời rời đi.

&&&&&&&&&&&&&&&&

Diệp Thiên Di không để ý đến tiểu tâm tư của Trương Hổ, lòng hắn tràn đầy chỉ có Tiểu Diệp Tử nhu thuận đáng yêu trước mặt mình, mỗi khi ánh mắt hắn nhìn xuống một đoàn mềm mại nho nhỏ kia, tia lãnh lệ trong mắt sẽ trở nên nhu hòa.

Hắn biết rõ bản thân bại lộ thực lực sẽ có hậu quả gì, hoặc là bị người đoàn xe xem như bảo tiêu, hoặc là bị cho là lòng mang ý xấu mà bài xích.

Mặc kệ tình huống loại nào đều làm người ta sốt ruột, nhưng Diệp Thiên Di lại không phải rất để ý, hắn tự tin trước thực lực tuyệt đối, bất luận là âm mưu quỷ kế gì đều vô dụng.

Ước chừng uy Tiểu Diệp Tử ăn một túi lớn sô cô la mới thu tay lại, Diệp Thiên Di đem Tiểu Diệp Tử còn lưu luyến bế lên, sau đó đem gần hết sô cô la còn lại thu vào không gian, chỉ để lại một bộ phận nhỏ giấu tai mắt người khác.

Hắn đi về phía đoàn xe đang chờ ở bên ngoài.

Xe vừa mới thêm xăng, lại cướp đoạt toàn bộ cửa hàng tiện lợi, cốp xe đều chứa đầy, thậm chí ngay cả bên trong xe cũng khó tìm một chỗ đặt chân, trên nóc xe còn cột một đống đồ vật.

Nhưng khi Diệp Thiên Di mở cửa xe, lại phát hiện vị trí ngồi ban đầu của mình trống rỗng, cũng không giống vị trí ghế ngồi của người khác còn đang bị nhét đầy đồ vật phía dưới đến cái chỗ đặt chân cũng không có.

Ánh mắt hắn quét một chút Trương Hổ trên chiếc xe phía trước nhất kia, trong lòng đối với an bài này vẫn rất vừa lòng.

Bởi vì lúc trước bị đàn tang thi vây công đã chết vài người, cho nên hiện tại vị trí trong mấy chiếc xe rất rộng rãi, ít nhất mười mấy cá nhân hoàn toàn có thể nhẹ nhàng ngồi xuống mà còn dư chỗ trống để đặt vật tư.

Mà Diệp Thiên Di càng là một người chiếm cứ toàn bộ hàng phía sau xe, trừ ghế điều khiển cùng ghế phụ phía trước có người ngoài, thì không ai cùng hắn phân chỗ ngồi.

Vị trí rộng rãi đương nhiên càng thoải mái, Diệp Thiên Di lên xe xong liền đem Tiểu Diệp Tử vẫn luôn ôm trong ngực đặt bên cạnh, tiếp tục vui vui vẻ vẻ uy sô cô la cho Tiểu Diệp Tử ăn.

Mỗi khi nhìn thấy quai hàm Tiểu Diệp Tử phình phình nhai sô cô la, từ đáy lòng Diệp Thiên Di liền dâng lên một loại cảm xúc thỏa mãn kỳ dị.

Mùi hương sô cô la khuếch tán toàn bộ bên trong xe, hai nam nhân ngồi ở ghế điều khiển cùng ghế phụ đều nhịn không được nhìn qua kính chiếu hậu thanh sô cô la trong tay hắn, trên mặt lộ ra khát vọng ẩn nhẫn cùng với biểu tình thương tiếc, chỉ là không một người dám quay đầu lại ngắm nghía liếc mắt một cái, bộ dạng lúc trước Diệp Thiên Di tàn nhẫn thu thập Vương Phong Minh còn rõ ràng trước mắt đây này.

&&&&&&&&&&&&&&&

Đoàn xe vẫn luôn không ngừng chạy cả ngày, ngay cả ăn cơm trưa cũng là giải quyết trên xe, thẳng đến sắc trời tối đen mới ngừng lại không tiếp tục lên đường.

Buổi tối mạt thế càng nguy hiểm hơn so với ban ngày rất nhiều, lên đường buổi tối quả thực là đem đầu treo trên lưng quần.

Xe ngừng ở ven đường, mọi người xuống xe chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm ăn nóng hổi.

Thời tiết sau mạt thế rất quỷ dị, ban ngày nóng không chịu được, buổi tối lại lạnh đến rét run cả người. Hơn nữa này nhiệt độ lấy mắt thường có thể thấy nếu là ban ngày thì càng ngày càng nóng, buổi tối thì càng ngày càng lạnh, sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày cũng càng lúc càng lớn.

Diệp Thiên Di tùy tiện tìm cục đá lớn ngồi xuống, nhìn như ăn không ngồi rồi, nhưng trên thực tế tinh thần lực hắn sớm đã khuếch tán ra xa, tang thi chung quanh ngửi được mùi vị người sống muốn vây tới đều bị hắn dọa chạy.

Xác định xung quanh đã nhiễm hơi thở hắn, tang thi cấp bậc so với hắn thấp hơn không dám vây lại gần, hắn mới thu hồi tinh thần lực, bắt đầu nhắm mắt mặc niệm khẩu quyết thần bí kia, tu luyện dị năng.

Những người khác thì ở cách chỗ hắn không xa lắm nhóm lửa nấu cơm, tuy rằng Diệp Thiên Di không thế nào hòa hợp với tập thể, nhưng thực lực hắn bày ra đó, còn đã cứu không ít người bọn họ, cho nên mọi người đều chỉ cảm thấy đây là phong phạm cao thủ, cũng không cảm thấy thái độ của hắn có vấn đề, đối với hắn đều tính là khách khí ân cần.

Cho nên sau khi làm xong thức ăn, không ai ăn trước, mà để Trương Hổ trước tới kêu Diệp Thiên Di.

Diệp Thiên Di bị tiếng hô Trương Hổ đánh thức, từ trạng thái mặc niệm khẩu quyết bị đánh gãy, trong lòng không vui mở mắt ra.

Nhưng Trương Hổ là vì tới kêu hắn ăn cơm, lại thấy những người khác đều không dám động thủ ăn trước, mà là đang chờ hắn, hắn cũng không phát hỏa với Trương Hổ, lẳng lặng đi về phía đám người.

Vừa mới góp nhặt không ít vật tư, đương nhiên bữa cơm nóng hổi đầu tiên này sẽ không quá khó coi.

Dùng nồi to nấu một nồi mì sợi, bên trong bỏ thêm chân giò hun khói nấm hương cùng các loại thực phẩm chín đóng gói chân không, nấu ở bên nhau hương vị rất thơm.

Mạt thế có thể có một miếng thức ăn nóng cũng đã rất xa xỉ, huống chi là mì có rau có thịt, có thể nói là bữa tiệc thịnh soạn. Mọi người đều vây quanh nồi chảy nước miếng.

Trương Hổ cho Diệp Thiên Di một chén mì lớn, đặc biệt thật sự, bên trong thịt so mì còn nhiều.

Thời điểm hắn ta đem chén bưng cho Diệp Thiên Di, hấp dẫn không ít ánh mắt người thèm nhỏ dãi.

Diệp Thiên Di nhìn một chén lớn mì này, lại chỉ cảm thấy đau đầu không thôi, một con tang thi như hắn tuy rằng có thể nếm ra hương vị, nhưng ăn vào bụng là sẽ ăn hư bụng.

Hắn từ trong tay Trương Hổ tiếp nhận chén đũa, sau đó không chút do dự lại đem hơn phân nửa chén đồ ăn bỏ lại vào nồi, chỉ còn lại hơn một nửa chén. Hắn lạnh nhạt nhìn lướt qua mọi người, một tay ôm Tiểu Diệp Tử đứng dậy: “Các ngươi ăn đi.” Nói xong liền xoay người đi rồi.

Nhưng hành động ghét bỏ này của hắn, ngược lại làm mọi người cảm động không chịu được, đều sôi nổi nhìn một nửa đồ ăn trả về bị Diệp Thiên Di trong nồi kia, nghĩ đến hắn chỉ còn lại có non nửa chén mì cùng nước canh mà bọn họ vừa mới nhìn thấy, đa phần đều chủ động yêu cầu cho Diệp Thiên Di thêm chút nữa.

Người luôn kỳ quái như vậy, vốn dĩ bọn họ là bởi Trương Hổ đem đại bộ phận đồ ăn trong nồi đều chia cho Diệp Thiên Di rất không cao hứng, nhưng ngại bản lĩnh Trương Hổ cùng Diệp Thiên Di không dám nói rõ.

Diệp Thiên Di dứt khoát liền thuận bọn họ ý, chỉ bưng non nửa chén canh mì liền đi rồi, bọn họ ngược lại cảm thấy ngượng ngùng, chủ động phải cho Diệp Thiên Di thêm đồ ăn.

Có điều Trương Hổ không dám lại đi quấy rầy Diệp Thiên Di, vừa nãy hắn ta đi kêu Diệp Thiên Di ăn cơm thì bị Diệp Thiên Di trừng, ánh mắt quá dọa người rồi. Vì thế chuyện thêm đồ ăn cũng cứ như vậy ngừng lại, bộ dáng mọi người đối với đồ trong nồi cũng không vì vừa mới ngượng ngùng mà không dám xuống tay, ngược lại sôi nổi tranh đoạt không ngừng.

Ánh mắt Diệp Thiên Di từ trên đám người loạn thành một đoàn bên đống lửa thu hồi lại, nhìn chén đũa của mình đặt trên mặt đá, dùng tay khảy khảy lỗ tai Tiểu Diệp Tử, thở dài, đem mì trong chén thu lại bỏ vào một cái chén khác trong không gian.

Hắn cảm thấy không gian của mình hiện tại rất nhanh sẽ trở thành xưởng thu phế phẩm.

Nhưng cũng may thời gian trong không gian là đứng yên bất động, công năng giữ tươi rất không tồi, về sau có thể lấy mấy cái đồ ăn kiểu này đi đổi lấy sô cô la trong căn cứ người sống sót cho hắn Tiểu Diệp Tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro