Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Xe thể thao mất khống chế!

Sau khi vào đêm, trừ mấy người gác đêm bọc thảm cuộn tròn bên đống lửa, những người còn lại đều chạy vào trong xe ngủ.

Diệp Thiên Di như cũ ôm mèo trong ngực ngồi lãnh ngạnh trên tảng đá, phảng phất như không cảm giác được cái lạnh buốt của gió đêm, rất có phong phạm cao nhân.

Hắn nhìn mấy tên dị năng giả gác đêm kia thêm củi cho đống lửa, liền lên tiếng nhắc nhở một câu: “Buổi tối nhóm lửa dễ dàng đưa tang thi tới.”

Khí vị, thanh âm và ánh sáng đều sẽ khiến cho tang thi chú ý, nếu không phải có hắn con tang thi cấp ba tọa trấn, chỉ sợ hiện tại sớm đã vây đầy tang thi rồi.

Nhưng mà hắn khó có khi hảo tâm nhắc nhở, hiển nhiên cũng không bị mấy tên dị năng giả lạnh đến run run nghe vào tai, hắn cũng không cảnh cáo lại lần thứ hai.

Dù sao hắn đã từng nhắc nhở, chờ ngày sau hắn rời khỏi đoàn xe, nhóm người có thể bởi vì thói quen xấu này mà toàn quân bị diệt hay không thì cùng hắn có quan hệ gì đâu chứ?

Diệp Thiên Di kéo áo khoác của mình ra, đem Tiểu Diệp Tử nhét vào trong lòng ngực bọc lại, giúp nó chống đỡ gió lạnh, tuy rằng biết Tiểu Diệp Tử hiện giờ rất cường hãn, nhưng đã quen che chở nó Diệp Thiên Di vẫn theo bản năng làm như vậy.

Thân thể người chết của hắn lạnh như băng không có chút độ ấm nào, kết quả ngược lại là nhiệt độ cơ thể Tiểu Diệp Tử sưởi ấm thân thể hắn.

Lúc Diệp Thiên Di toàn tâm đắm chìm vào mặc niệm khẩu quyết tu luyện dị năng cũng không có phóng xuất ra tinh thần lực thời khắc dò xét bốn phía, cho nên Tiểu Diệp Tử liền không tiến vào tu luyện, ngược lại cảnh giác dùng đôi mắt to màu xanh ngọc chú ý nhìn khắp nơi, vì chủ nhân gác đêm.

Tiểu Diệp Tử không có dị năng tinh thần lực, ở phương diện dò xét nguy hiểm chỉ có thể dựa cảm giác cùng đôi mắt, bởi vậy tương đối vất vả, yêu cầu hết sức chăm chú.

Diệp Thiên Di tuy rằng không có đem tinh thần lực phóng thích ra bốn phía thời khắc dò xét, nhưng phạm vi hơn mười mét quanh thân hắn vẫn theo dõi, cho nên hành vi Tiểu Diệp Tử tri kỷ gác đêm đều bị hắn phát hiện.

Diệp Thiên Di mở mắt ra không tiếng động cười cười: 【Tiểu Diệp Tử, không cần em hỗ trợ gác đêm, anh tùy thời đều dùng tinh thần lực tạo lá chắn phòng bị rồi.】

Tiểu Diệp Tử nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, sau đó liền chui vùi vào lòng ngực hắn, nhắm mắt lại, thậm chí bắt đầu khò khè ngáy ngủ.

Diệp Thiên Di sửng sốt, hắn vốn định để Tiểu Diệp Tử đừng gác đêm an tâm tu luyện, kết quả tiểu gia hỏa này thế mà lười biếng đi ngủ…… Có điều bộ dạng Tiểu Diệp Tử ngủ đáng yêu quá a.

Cuối cùng sau một lúc lâu hắn nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa lười biếng, vẫn là bất đắc dĩ từ bỏ tính toán kêu nó dậy, thật sự là luyến tiếc quấy rầy giấc ngủ ngon lành của Tiểu Diệp Tử.

Diệp Thiên Di nắm thật chặt áo khoác, để tránh gió lạnh lọt vào trong ngực, đông lạnh Tiểu Diệp Tử.

Hắn nhìn vài người lưng tựa lưng sưởi ấm bên đống lửa, thấy đã có hai người đều mơ hồ tiến vào giấc ngủ, khẽ nhíu mày, đây là thái độ gác đêm?

Có điều hắn cũng lười quản, đây là việc của Trương Hổ. Đang lúc hắn đang chuẩn bị tiếp tục nhắm mắt tu luyện, đột nhiên nghe được tiếng xe gầm rú cùng tiếng tang thi gào rống rất xa.

Thanh âm còn rất xa, nhưng lại lấy tốc độ rất nhanh chạy qua bên này, ngay cả Tiểu Diệp Tử cũng bị bừng tỉnh.

Cũng chỉ có thính giác cực kỳ nhạy bén của hắn và Tiểu Diệp Tử mới nghe được tiếng vang không giống bình thường này, những người khác đều còn chưa phát giác.

Tinh thần lực Diệp Thiên Di nhanh chóng khuếch tán qua, sau khi tra xét tình huống trên đường, sắc mặt biến đổi, lập tức hét lớn: “Mau đứng lên! Có một chiếc xe sắp đâm qua đây!”

Tiếng hét ầm ĩ của hắn bao hàm tinh thần lực, mặc kệ ngủ say như chết cũng bị hắn đánh thức, một đám nhảy dựng lên như lửa sém lông mày.

&&&&&&&&&&&&&&&&&&&

Trương Hổ trước hết chạy tới tìm Diệp Thiên Di dò hỏi tình huống.

Diệp Thiên Di cũng không đợi hắn ta mở miệng, nhanh chóng nói: “Có một chiếc xe thể thao bị tang thi đuổi theo mất khống chế, đang đâm qua chúng ta bên này, vô cùng có khả năng sẽ đụng phải xe chúng ta, mau đem xe rời khỏi!”

Trương Hổ tuy rằng không biết Diệp Thiên Di làm sao mà biết được, nhưng hắn ta lại tin tưởng không nghi ngờ lời Diệp Thiên Di nói, lập tức triệu tập nhân thủ đem xe ngừng ven đường chạy đi.

Xe vừa mới chạy về phía trước một đoạn đường, thậm chí vài người gác đêm cùng Diệp Thiên Di còn chưa kịp lên xe, thì chiếc xe bị mất khống chế trong miệng Diệp Thiên Di đã xuất hiện trong phạm vi tầm mắt mọi người.

Đó là một chiếc xe thể thao gầm xe thấp, năng lực phòng ngự cũng chẳng ra gì, trên thân xe một mảnh hỗn độn, vết máu loang lổ còn có vết cào của tang thi, vừa thấy liền biết xe này từng gặp chuyện gì.

Xe giống như không có người điều khiển khống chế, trên con đường lớn điên cuồng chạy về phía trước, mang theo khí thế thẳng tiến không lùi ngọc nát đá tan, sau đó ‘oành’ một tiếng liền đụng phải một cây đại thụ bên đường, rồi ngừng lại.

Mà đống lửa còn chưa hoàn toàn tắt cứ như vậy bị xe thể thao mất khống chế nghiền quá, dập tắt hoàn toàn.

Tất cả mọi người lòng còn sợ hãi, bởi vì nếu vừa rồi không phải Diệp Thiên Di để cho bọn họ đem mấy chiếc xe rời đi, thì chiếc xe thể thao mất khống chế đụng không phải đại thụ, mà là xe bọn họ.

Diệp Thiên Di đứng xa xa nhìn chiếc xe đã bị đâm biến hình kia, còn chưa tới gần, nhưng hắn đã nhạy cảm nhận thấy trong xe thế mà còn có người may mắn sống sót, đương nhiên, con tang thi bên trong không tính.

Trương Hổ thân là đội trưởng đoàn xe, việc nhân đức không nhường ai trước hết đi tra xét tình huống bên trong xe thể thao.

Hắn ta thật cẩn thận tới gần xe thể thao, từ đã cửa sổ hoàn toàn rách nát nhìn vào bên trong xe, đối diện một đôi mắt gắt gao trừng hắn ta tròng mắt nhô ra bên ngoài khỏi hóc mắt, làm hắn ta sợ tới mức sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Tiếp đó là một nữ nhân ngồi ghế điều khiển phụ, hơn nữa nữ nhân này còn chưa chết.

Cô ta giãy giụa chuyển động tròng mắt một chút, miệng gian nan lúc đóng lúc mở, Trương Hổ nhìn ra khẩu hình là: “Cứu mạng!”

Nhưng Trương Hổ không nhúc nhích, bởi vì nữ nhân này đã không cứu được nữa, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Cổ bên trái bị cắn rớt một khối thịt to, miệng vết thương đang ục ục phun trào máu tươi, hẳn là bị tang thi cắn. Xem phương hướng vết cắn, tang thi là cắn từ bên trái cô ta, quả nhiên, Trương Hổ thấy một con tang thi nam trên ghế điều khiển bị mắc kẹt không thể nhúc nhích do xe biến hình.

Một tang thi cùng một nữ nhân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không có giá trị giải cứu, Trương Hổ quyết định rời đi.

Kia còn dư lại một hơi nữ nhân cứ như vậy trơ mắt nhìn Trương Hổ rời đi, chết không nhắm mắt trừng mắt nàng tròng mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, nuốt xuống cuối cùng một hơi.

Mới đi ra vài bước lỗ tai Trương Hổ bỗng nhiên động, hắn ta tựa hồ vừa mới nghe thấy tiếng mèo kêu?

Hắn ta theo bản năng nhìn về phía Diệp Thiên Di, phát hiện Diệp Thiên Di ôm mèo con đứng rất xa mình, cho dù mèo có kêu cũng không nghe được.

Vậy tiếng mèo kêu là từ nơi nào tới?

Trương Hổ ngưng thần lắng nghe, lại phát hiện thanh âm tựa hồ rất giống mèo kêu này không phải tiếng mèo, mà là…… tiếng khóc trẻ con?

Hắn ta lại trở về bên cạnh xe thể thao, ánh mắt tránh đi đôi mắt nữ nhân gắt gao trừng hắn ta, nghiêng đầu nhìn lại trong xe, quả nhiên từ phía dưới chỗ nữ nhân gắt gao bảo vệ thấy được một cái khăn quấn.

Khăn quấn bị nữ nhân trào máu tươi nhiễm đỏ, nhìn không ra màu sắc nguyên bản, nhưng còn có thể nhìn thấy phía trên mặt khăn dính vết máu đứa trẻ đang nhúc nhích, phát ra tiếng khóc mèo kêu thật nhỏ.

Đứa trẻ còn sống.

Trương Hổ thế mới biết, vì sao nữ nhân kia khi nhìn hắn ta rời khỏi thì tuyệt vọng oán hận như vậy, hóa ra vừa nãy nữ nhân kêu cứu mạng, là kêu hắn ta cứu con cô ta……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro