Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Muốn vào thôn!

Đối với đứa trẻ này, Trương Hổ rất do dự.

Đoàn xe vốn dĩ có một đứa bé còn đang uống sữa, đã rất vất vả rồi, cho dù đứa bé kia là cháu trai ruột của hắn ta, hắn ta có đôi khi cũng sẽ cảm thấy ghét bỏ.

Bởi vì trẻ con hoàn toàn không hiểu chuyện, người lớn nói cái gì bé cũng nghe không hiểu, chỉ biết tùy ý khóc nháo, đưa tới sự chú ý của tang thi. Có đôi khi trong lúc nguy cấp, tiếng trẻ con khóc nháo có khả năng chính là bùa đòi mạng, cho nên hắn ta không muốn tiếp nhận cái trói buộc này.

Bỏ mặc đi…… Coi như không thấy là được…… Dù sao trừ hắn ta những người khác đều không nghe thấy tiếng khóc đứa trẻ này, cũng không ai sẽ cảm thấy hắn ta máu lạnh……

Trong lòng Trương Hổ giãy giụa trong chốc lát, hắn ta không dám nhìn đôi mắt trừng lớn của nữ nhân chết không nhắm mắt kia, cúi đầu vội vàng rời đi.

Những người khác trong đoàn xe đều vây lại sôi nổi hỏi: “Đội trưởng, tình huống trong xe là thế nào?”

Thần sắc Trương Hổ có chút khác thường: “Là một nam một nữ, nam nhân phỏng chừng là lúc lái xe biến dị thành tang thi, nữ nhân bị cắn chết.”

Mọi người không đem thần sắc khác thường của Trương Hổ để trong lòng, đều cho rằng hắn ta là nhìn thấy hiện trường tai nạn xe cộ không quá thoải mái.

Trương Hổ đã nói người trong xe đều đã chết, mọi người cũng đem lực chú ý chuyển dời lên vật tư trên xe: “Chúng ta đi tìm xem trong xe có vật tư hay không, nói không chừng còn có chút thứ ăn được đấy.”

Trương Hổ đương nhiên không muốn để người khác thấy đứa trẻ trong xe, hắn ta lập tức phản bác nói: “Ta vừa mới nhìn, bên trong không có vật tư gì cả, cho dù có, cũng dính máu chảy ra từ miệng vết thương của nữ nhân kia. Miệng vết thương của nữ nhân đó ở động mạch phần cổ, máu phun một xe, hơn nữa còn là bị tang thi cắn, nói không chừng vật tư bị máu cô ta dính cũng lây virus tang thi rồi.”

Hắn ta vừa nói như vậy, mọi người tức khắc tránh chiếc xe kia còn không kịp, không ai nhắc lại chuyện tìm vật tư trên xe đó.

Trương Hổ hơi nhẹ nhàng thở ra.

Hắn ta không dấu vết nhìn thoáng qua chiếc xe vặn vẹo biến hình, sau đó nói với mọi người: “Nơi này đã không còn an toàn, dù sao hiện giờ trời cũng sắp sáng, chúng ta vẫn nên lên đường trước đi.”

Hắn ta cũng không thể để đoàn xe tiếp tục dừng lại ở chỗ này, có khi lát nữa sẽ bị người ta phát hiện ra sự tồn tại của đứa trẻ kia cũng không chừng.

Trương Hổ rất rõ ràng tình huống đoàn xe, nữ nhân không ít, đều là người mềm lòng, nếu nhìn thấy trẻ con khẳng định muốn mang theo, cho dù có người không suy nghĩ như vậy nhưng cũng sẽ vì che giấu sự ích kỷ của mình mà yêu cầu mang theo đứa trẻ.

Nếu hắn ta cự tuyệt đoàn xe mang theo đứa trẻ, như vậy uy tín của hắn ta trong đoàn xe sẽ bị hạ thấp, bất lợi cho hắn ta thống lĩnh đoàn xe, nếu hắn ta đáp ứng mang theo đứa trẻ, như vậy nhiều thêm một gánh nặng lớn, đối với sự phát triển lâu dài của đoàn xe mà nói cũng không có chỗ tốt, ngược lại vô cùng có khả năng làm đoàn xe lâm vào vạn kiếp bất phục.

Vốn dĩ nếu không phải anh trai hắn ta vì cứu hắn ta mà bỏ mạng, còn có chị dâu hắn ta…… Hắn ta cũng sẽ không mang theo đứa cháu trai này.

Một đứa còn chưa cai sữa ở mạt thế thật sự là liên lụy, dọc theo đường đi Trương Hổ vì cháu trai mà sứt đầu mẻ trán nên rất rõ điểm này.

Trương Hổ đưa ra kiến nghị trước tiên lên đường, không ai nói lời phản đối, gặp phải loại chuyện này, trong lòng bọn họ lúc này là hoang mang rối loạn, sớm rời đi một chút cũng an tâm, đặc biệt là hiện tại sắc trời đã đổ bóng.

Vốn dĩ tối hôm qua đã đem toàn bộ đồ bỏ lên trên xe, mọi người cũng không có gì để thu thập, cho nên cơ bản chỉ cần người lên xe là có thể đi rồi.

&&&&&&&&&&&

Diệp Thiên Di cũng theo vào xe, hắn không tiếp tục chú ý tình huống trong xe, bởi vì lúc Trương Hổ rời đi không lâu, một chút hơi thở người sống bên trong xe cuối cùng cũng đã biến mất……

Chiếc xe bất hạnh ở trong lòng mọi người đều chỉ là một nốt nhạc đệm nho nhỏ, chỉ trừ Trương Hổ hiện tại trong lòng còn có chút áy náy còn thường thường nhớ tới, thì những người khác đều đem nốt nhạc đệm nhỏ này vứt ra sau đầu rồi, tâm tình bọn họ lúc này đều rất tốt, bởi vì sắp tới căn cứ người sống sót thành phố A.

Đoàn xe gặp quân đội từ căn cứ người sống sót đi ra sưu tầm vật tư, cũng biết được căn cứ người sống sót đã gần ngay trước mắt.

Trương Hổ thân là đội trưởng ra mặt giao thiệp với người phụ trách tới sưu tầm vật tư của quân đội, Diệp Thiên Di đứng rất xa nhìn, đem những lời Trương Hổ nói với vị quan quân kia đều thu hết trong tai.

Trương Hổ là người thông minh, cho nên hắn ta chỉ đề ra tình huống đoàn xe với quan quân kia, sau đó hỏi thăm một chút tình huống căn cứ người sống sót, vẫn chưa đề cập con trai độc nhất của Khương tư lệnh Khương Nham trong đoàn xe.

Có điều hắn ta tựa hồ đối với thân phận Khương Nham còn có hoài nghi, cố tình hỏi thăm một chút tình huống Khương tư lệnh, sau khi từ trong miệng quan quân kia biết được Khương tư lệnh đích xác có một đứa con trai độc nhất tên Khương Nham bị bắt cóc đến nay chưa tìm được, trong lòng Trương Hổ mừng như điên, ngoài mặt lại không lộ một chút manh mối nào.

Vị quan quân đối với Trương Hổ cũng coi như khách khí, hỏi gì đáp nấy, dù sao chuyện Trương Hổ dò hỏi cũng không phải cơ mật gì, có thể sử dụng tin tức mà mỗi người trong căn cứ đều biết để làm tốt quan hệ với Trương Hổ - một tiểu đội dị năng giả có năng lực cũng không tồi, tương lai nói không chừng bọn họ còn sẽ trở thành chiến hữu đấy.

Nhưng rất nhanh quân đội sưu tầm vật tư cùng đoàn xe đã đường ai nấy đi, bọn họ có nhiệm vụ trong người, người sống sót chỉ có thể tự mình đi tới căn cứ.

Sau khi Trương Hổ cùng quan quân từ biệt, tươi cười đầy mặt đi tới chỗ mọi người: “Chúng ta lại đi một ngày là có thể tiến vào căn cứ người sống sót.”

Tất cả mọi người bởi vì tin tức tốt này mà hoan hô.

Trương Hổ đi tới chiếc xe Khương Nham đang ngồi không xuống, hình như là dò hỏi vấn đề bé có quan hệ người nhà thế nào. Diệp Thiên Di từ khi gia nhập đoàn xe tới nay, cũng không tiếp xúc quá gần gũi Khương Nham, bởi vì hắn lo lắng thôi miên dị năng giả không có tác dụng quá lớn, vạn nhất thường xuyên ở trước mặt Khương Nham lắc lư, làm tiểu tử này nhớ tới hắn thì làm sao bây giờ?

Một ngày sau là có thể tiến vào căn cứ…… Diệp Thiên Di tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, cảnh tượng lúc Tô Thiên Vân đem hắn ném xuống lầu uy tang thi khi mạt thế vừa mới bùng nổ lại xuất hiện trong đầu hắn.

Hắn thật sự nên cảm tạ trời cao để hắn ở lúc ấy đã thức tỉnh dị năng hệ tinh thần, nếu không có khả năng ai hại mình hắn cũng không biết.

Tô Thiên Vân…… A, chúng ta rất nhanh là có thể gặp mặt!

Diệp Thiên Di sờ sờ chỗ cổ đã từng đeo ngọc quan âm, hắn đối với bí mật ngọc quan âm cực kỳ tò mò, lúc này đây nhất định phải từ trong tay Tô Thiên Vân lấy về ngọc quan âm, chẳng sợ ngọc quan âm đã biến thành một miếng ngọc thạch bình thường cũng muốn lấy lại.

Diệp Thiên Di cúi đầu nắm lấy chân trước Tiểu Diệp Tử, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đệm thịt của nó, xúc cảm mềm mại làm cảm xúc thô bạo trong lòng hắn chậm rãi bình phục.

Tiểu Diệp Tử ngoan ngoãn duỗi móng vuốt để chủ nhân nắm, nghiêng đầu nhỏ nghi hoặc nhìn lại, một đôi con ngươi xinh đẹp như ngọc bích làm người mê say.

Diệp Thiên Di lẳng lặng nhìn cặp mắt mèo xanh thẳm kia, sau đó đột nhiên bật cười, đem Tiểu Diệp Tử bế, hung hăng hôn lên cái mũi nó một cái: “Tiểu Diệp Tử, em thật là quá đáng yêu!”

Tuy rằng không quá hiểu chủ nhân vì cái gì đột nhiên khích lệ nó, nhưng Tiểu Diệp Tử vẫn thật cao hứng chủ nhân thân cận nó, cái đuôi ngượng ngùng ở phía sau quét qua chân dài của Diệp Thiên Di, cúi đầu liếm liếm ngón tay hắn ôm nó, đem cảm xúc thân cận không muốn xa rời truyền đạt cho chủ nhân.

Trong mắt Diệp Thiên Di không tự chủ được đong đầy ý cười, hắn đem Tiểu Diệp Tử đặt trên đùi mình, sau đó duỗi tay gãi gãi cái bụng cùng cái cằm nhỏ của nó nặng nhẹ thích hợp, thoải mái làm nó híp mắt, trong miệng phát ra tiếng grừ grừ nho nhỏ.

&&&&&&&&&&&

Sắc trời gần tối, Trương Hổ lập tức quyết định tùy tiện tìm một chỗ ở tạm thời, dù sao giữa trưa ngày mai hẳn là có thể đến căn cứ người sống sót, cũng không cần vội vã lên đường.

Trương Hổ tính toán quyết định buổi tối lại cắm trại một lần giống ngày đó, nhưng Diệp Thiên Di lại không quá nguyện ý, mấy ngày nay vẫn luôn không thể tìm được cơ hội tắm rửa, trên người hắn mùi hôi thối càng thêm rõ ràng, tuy rằng bị người khác ngửi được có thể thoái thác là dính mùi của tang thi, nhưng Tiểu Diệp Tử luôn luôn yêu sạch sẽ yêu cái đẹp lại nhịn không nổi.

Bởi vậy tinh thần lực Diệp Thiên Di phát hiện ngoài mấy dặm có một cái thôn nhỏ, trực tiếp đem đại bộ phận tang thi trong thôn đều đuổi đi, chỉ còn lại một bộ phận nhỏ đoàn xe có thể giải quyết.

Hắn tìm tới Trương Hổ nói: “Lại đi tới trước vài dặm, có cái thôn nhỏ, chúng ta ở đàng kia nghỉ ngơi càng tốt.”

Có thể ở trong phòng ai lại muốn cắm trại?!

Cho nên Trương Hổ dò hỏi một chút ý những người khác, mọi người đều sôi nổi tán đồng đi tới thôn kia. Nếu trong thôn tang thi quá nhiều, bọn họ cũng có thể rời đi cắm trại, nếu tang thi không nhiều, như vậy bọn họ là có thể giết sạch tang thi rồi vào nhà ở.

Tưởng tượng đến có thể nằm trên giường đắp chăn ngủ, có thể ăn cơm nóng đồ ăn xào nấu, mọi người liền lên mười phần sức mạnh tinh thần.

Hiện tại sắc trời còn sớm, chỉ mới hoàng hôn, thái dương còn chưa xuống núi, chậm trễ chút thời gian cũng không có gì.

Xe chạy đến của thôn, một dị năng giả tốc độ đi thăm dò, sau khi trở về mang đến một tin tức tốt: “Chỉ có mấy con tang thi già yếu bệnh tật thôi, có thể giải quyết dễ dàng.”

Mọi người đều xuống xe, lưu lại vài người, mặt khác người có sức chiến đấu đều cầm vũ khí vọt vào.

Tang thi thật sự giống như dị năng giả tốc độ đi dò đường nói vậy, cũng không nhiều, lại còn đều là chút người già yếu bệnh tật biến dị thành tang thi.

Có người nghi hoặc: “Sao không gặp tang thi tráng niên nhỉ?”

Diệp Thiên Di yên lặng quay đầu, những con tang thi có chút lợi hại đều bị hắn đuổi đi hết rồi!

Bên cạnh có người trả lời: “Những người trẻ tuổi đều đi vào thành phố làm công hết nhỉ, cho nên chỉ dư lại chút người già, phụ nữ và trẻ em.” Người này cũng là một tên nông thôn đi ra ngoài làm công, cho nên hiểu rõ tình huống nông thôn.

Tuy rằng tình huống thực tế đều không phải như người này nói, nhưng hắn ta cũng coi như là trong lúc vô ý tìm được lý do chính đáng tạo thành hiện tượng kỳ quái do việc đuổi tang thi của Diệp Thiên Di gây ra, không ai lại cảm thấy trong thôn chỉ có một đám tang thi già yếu là chuyện kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro