Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Tiểu Diệp Tử bảo vệ chủ nhân!

Sức mạnh của tang thi cũng có quan hệ đến sức mạnh của nhân loại trước khi biến dị, đây là tố chất thân thể cơ bản.

Tỷ như nói, sức lực của thanh niên trẻ tuổi sau khi biến dị thành tang thi, thực lực mạnh hơn so với người già yếu biến dị thành tang thi một ít, khả năng tiến hóa cũng lớn hơn một ít.

Có điều cũng không hẳn vậy, tỷ như trẻ con tuy rằng trước khi biến dị tố chất thân thể so ra kém hơn tráng niên, sau khi biến dị thành tang thi lực lượng cũng kém hơn tang thi tráng niên, nhưng khả năng tiến hóa lại cao hơn tang thi tráng niên rất nhiều. Bởi vì trẻ con còn chưa trưởng thành, tính dẻo dai lớn hơn, tiến hóa cũng dễ dàng.

Đây là vì sao một đường Diệp Thiên Di đi tới thấy rất nhiều tang thi, nhưng duy chỉ có một con tang thi bé gái vị thành niên là tang thi biến dị cấp hai. Bởi vì bé gái tính dẻo dai lớn hơn, tiến hóa càng dễ hơn.

Diệp Thiên Di đem tang thi tráng niên đều đuổi đi hết rồi, chỉ còn lại có tang thi biến dị người già phụ nữ và trẻ em, một con tang thi tiến hóa cũng không có, đoàn xe dị năng giả rất dễ dàng quét ngang toàn bộ thôn nhỏ.

Trương Hổ quyết định đêm nay mọi người ở trong phòng mấy hộ nhà gần cửa thôn, bọn họ kiểm tra tình huống trong phòng, xác nhận một con tang thi cũng không có, mới đi ra ngoài gọi những người lưu lại trên xe ở cửa thôn tiến vào.

Đem xe chạy tới đậu ở cửa xong, mọi người thu thập một phần vật tư dọn vào nhà, chuẩn bị cơm chiều.

Đại khái là bởi vì sắp đến căn cứ, mọi người cao hứng muốn chúc mừng một phen, cơm chiều cực kỳ phong phú.

Diệp Thiên Di theo thường lệ chỉ lấy một phần cho mình rồi về phòng.

Tuy rằng hắn thân là tang thi, ăn thức ăn của nhân loại sẽ không có vấn đề gì, nhưng thực đơn hiện tại của hắn đã đổi thành khẩu vị tang thi, ăn thức ăn của nhân loại tựa như nhân loại ăn đồ ăn hư thối vậy, cực kỳ ghê tởm. Cho nên hắn có thể không ăn thì không ăn.

Lúc ăn xong cơm chiều, xác định người gác đêm một chút, những người khác liền đi nghỉ ngơi.

Ở mạt thế cũng không có thứ gì tiêu khiển, buổi tối vẫn nên ngủ sớm nghỉ ngơi dưỡng sức tương đối tốt.

Diệp Thiên Di ngồi trên giường tu luyện dị năng, hiện giờ dị năng hệ tinh thần của hắn nhờ ngày ngày mặc niệm khẩu quyết tu luyện, hơn nữa hấp thu không ít cảm xúc mãnh liệt, lại cắn nuốt một viên tinh hạch hệ tinh thần của tang thi cấp hai, đã tiến vào đột phá bình cảnh cấp bốn.

Gặp phải tình huống sắp đột phá, hắn cũng không nóng nảy, tiếp tục mặc niệm khẩu quyết tu luyện dị năng hai hệ khác. Nếu có thể để dị năng ba hệ đồng thời đột phá đó mới đáng trầm trồ khen ngợi.

Nhưng mới vừa vào đêm, Diệp Thiên Di tu luyện không bao lâu liền cau mày mở to mắt, người cách vách quấy rầy đến hắn.

Hắn theo bản năng dùng tinh thần lực quét qua, sau đó mày nhăn càng chặt, vội vàng thu hồi tinh thần lực.

Không ngờ những âm thanh rên rỉ thở dốc mà hắn vừa nghe được là Trương Hổ cùng chị dâu hắn ta phát ra…… Thật sự là không biết liêm sỉ!

Thậm chí đứa bé bị đặt bên cạnh còn đang khóc nháo không thôi, vậy mà hai người kia lại xem là nhạc đệm làm rất hăng say……

Chẳng trách Trương Hổ trời sinh tính tình có chút ích kỷ thế mà chịu che chở vợ con anh trai hắn ta, đừng nói cái gì anh trai có ân cứu mạng với hắn ta, loại người như hắn ta nào sẽ nhớ ân cứu mạng? Vẫn là xem phần chị dâu hắn ta mới bằng lòng lưu một đứa bé luôn khóc nháo không thôi.

Ý niệm Diệp Thiên Di chuyển mấy vòng, liền đem tình huống phân tích rõ ràng. Sau đó vì anh trai Trương Hổ cảm thấy không đáng lắc lắc đầu, không tiếp tục đem tinh thần lực phóng xuất ra.

Hiển nhiên anh trai Trương Hổ là vì cứu Trương Hổ mà chết trong miệng tang thi, cuối cùng phó thác vợ con của mình cho Trương Hổ chiếu cố.

Mà từ thái độ ngoảnh mặt làm ngơ của Trương Hổ với đứa trẻ trong chiếc xe bị va chạm kia là có thể nhìn ra bản tính ích kỷ của hắn ta, khẳng định là ghét bỏ cháu trai phiền phức, chị dâu hắn ta phỏng chừng cũng vì tìm cho mình cùng đứa bé chỗ dựa mới cùng Trương Hổ……

&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&

Trong lòng Diệp Thiên Di chỉ chợt lóe qua tia thương hại với chị dâu Trương rồi không hề để ý tới nữa, trước nay hắn chưa từng nghĩ sẽ hỗ trợ gì đó.

Người đều có cách sống của mình, dựa trời dựa đất không bằng dựa vào bản thân. Hắn không giúp người cũng cũng không cầu người, huống chi hiện giờ chính hắn cũng có một đống chuyện quấn thân.

Chuyện hảo tâm giúp người ngược lại giúp ra kẻ thù cũng không phải hiếm thấy. Ngươi vươn tay giúp một phen, người ta có khả năng sẽ cảm kích ngươi, nhưng nếu ngươi không tiếp tục giúp nữa, người ta có khả năng sẽ hận ngươi vì cái gì không tiếp tục giúp đỡ, thậm chí so với kẻ thù còn hận hơn. Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân*, nói chính là ý tứ này.

(*升米恩, 斗米仇: Thăng mễ ân, đấu mễ cừu: Câu này có nghĩa là, nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, không giúp nữa thì chính là kẻ thù của họ.)

Diệp Thiên Di đã từng gặp qua loại chuyện này, từ đó về sau hắn không bao giờ giúp người nào nữa, vậy nếu bị người ta nói thành máu lạnh vô tình thì sao? Như vậy thì hắn ngẫu nhiên duỗi tay giúp người ta một phen, ngược lại càng dễ đạt được người ta cảm kích hơn.

Tựa như một người tốt, mỗi ngày đều vội vàng giúp người ta, dần dà người ta liền cảm thấy theo lý thường hẳn là vậy, chỉ cần có một lần không hỗ trợ liền sẽ bị chỉ trích là ngụy quân tử, trước kia tốt bụng đều là giả vờ. Mà một người xấu vẫn luôn làm chuyện xấu, ngẫu nhiên giúp người khác một phen, người khác liền sẽ thụ sủng nhược kinh cảm động rơi nước mắt, thậm chí cảm thấy cái tên xấu xa này là lãng tử quay đầu quý hơn vàng.

Cho nên nói người đều là đồ đê tiện, phải dạy dỗ thật tốt, ân uy kết hợp là đạo dùng người, dùng một mặt ân đối đãi người khác, thì chỉ có thể dưỡng ra một con bạch nhãn lang lòng tham không đấy mà thôi.

Khi Diệp Thiên Di cho rằng việc không liên quan mình chuẩn bị tiếp tục nhắm mắt tu luyện, ánh mắt quét tới Tiểu Diệp Tử đang ghé vào bên chân hắn.

Lúc này Tiểu Diệp Tử đã từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh lại, lỗ tai nhỏ run run, tò mò nhìn hắn, thấy lực chú ý của hắn rơi xuống trên người nó, sau đó truyền tới một đạo tin tức tinh thần lực: 【Chủ nhân, cách vách là có người đánh nhau sao? Giống như có người rất thống khổ đang khóc.】

Hắn nên trả lời vấn đề không thuần khiết này như thế nào với Tiểu Diệp Tử đơn thuần đây?

Chẳng lẽ muốn hắn nói —— Ha hả, người cách vách xác thật đang đánh nhau! Là yêu tinh đánh nhau!

Nhìn thấy đôi mắt nhỏ Tiểu Diệp Tử thanh triệt lại thuần khiết, hắn làm sao có thể nói không ra miệng được chứ?!

Trong lòng Diệp Thiên Di không tự chủ được giận chó đánh mèo lên người đôi cẩu nam nữ cách vách vẫn đang sung sướng kia, muốn bạch bạch bạch thì không thể đi phòng xa chút sao? Không thể tạo âm thanh nhỏ một chút à? Dạy hư Tiểu Diệp Tử làm sao bây giờ?

May mắn Tiểu Diệp Tử không có dị năng hệ tinh thần giống hắn, không tra xét được tình huống cụ thể ở cách vách chỉ nghe thanh âm, lừa gạt một chút cũng liền qua.

Diệp Thiên Di duỗi tay đem hai lỗ tai mềm oặt của nó che lại, nhỏ giọng nói: “Bọn họ đánh nhau không liên quan đến chúng ta, tiếp tục ngủ đi!”

Tiểu Diệp Tử ngoan ngoãn nằm đó mặc cho lỗ tai bị hắn che lại, tinh thần lực truyền vào trong đầu mang theo sợ hãi: 【Chủ nhân em ngủ không được.】

Diệp Thiên Di không nhịn được mà bật cười, đem Tiểu Diệp Tử bế lên, đặt trên hai chân ngồi xếp bằng của mình: “Có phải ban ngày ngủ nhiều hay không? Vậy em cùng anh tu luyện đi.”

Cùng chủ nhân tiếp xúc gần gũi thân mật, làm Tiểu Diệp Tử rất vui vẻ, nó túm áo Diệp Thiên Di, đặng chân sau chạy lên trên vai hắn, thân mật liếm liếm gương mặt hắn, sau đó ngoan ngoãn ngồi xổm trên vai phải Diệp Thiên Di: 【Chủ nhân chúng ta cùng nhau tu luyện đi.】

Diệp Thiên Di cười duỗi tay sờ sờ cái đuôi Tiểu Diệp Tử đang quấn quanh sau gáy từ vai phải theo cổ đến vai trái: “Được, Tiểu Diệp Tử thật ngoan.”

Hắn dỗ dành Tiểu Diệp Tử, sau đó mới đắm chìm vào trong tu luyện.

Diệp Thiên Di vừa mới nhắm mắt lại, Tiểu Diệp Tử vốn dĩ ghé vào đầu vai hắn nhắm mắt lại lập tức mở mắt ra, thật cẩn thận nhìn nhìn Diệp Thiên Di, xác định chủ nhân thật sự đã đắm chìm vào tu luyện, nó mới thả lỏng thân thể.

Nó cũng không thể tùy tùy tiện tiện liền tiến vào tu luyện, chủ nhân hiện tại đang tu luyện, nó phải giúp chủ nhân trông chừng mới được, vạn nhất có người xấu tiến vào muốn nhân cơ hội thương tổn chủ nhân thì làm sao bây giờ?

Tiểu Diệp Tử trí tuệ không thấp, nó cũng giống Diệp Thiên Di từng tu luyện qua, biết một khi đắm chìm vào tu luyện, rất dễ dàng xem nhẹ nguy hiểm bên ngoài, dù cho Diệp Thiên Di thời khắc phóng thích lá chắn tinh thần lực cũng rất có thể bị người khác nhân cơ hội công kích.

Cho nên nó kiên trì muốn ở thời điểm chủ nhân tu luyện hỗ trợ giám sát gió thổi cỏ lay bốn phía.

Chủ nhân không đồng ý, nó liền tự mình gạt chủ nhân hỗ trợ.

Tu luyện tính là cái gì, có thể quan trọng hơn chủ nhân sao?

Tiểu Diệp Tử ngồi trên đầu vai Diệp Thiên Di, một đôi mắt màu xanh ngọc trong bóng đêm quét nhìn khắp nơi, phía sau cái đuôi cũng bởi vì hết sức chăm chú mà thuận theo tự nhiên buông xuống, không còn động tác rung lắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro