Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Biến thành tang thi!

Diệp Thiên Di từ từ bò dậy, hắn dường như không cảm giác được cơn đau kịch liệt trên người và miệng vết thương lưu lại máu đen, thất tha thất thểu đi tới trước mấy bước.

Hắn có chút mờ mịt quét nhìn một vòng chu vi xung quanh, lúc tầm mắt rơi trên người tang thi xấu xí, một đạo lôi quang từ trong lòng bàn tay hắn vụt ra, lọt vào trong đám tang thi, hàng chục con tang thi nhanh chóng bị giật thành than cốc.

Hắn một lần thức tỉnh đã là dị năng cấp ba, những tang thi thông thường vừa mới biến dị này căn bản không phải đối thủ của hắn.

Sau khi Diệp Thiên Di giết sạch đám tang thi, ngơ ngác nhìn miệng vết thương còn lưu máu đen trên cánh tay, ánh mắt mờ mịt lại trống rỗng —— Tôi là ai?

Đúng rồi, tôi tên Diệp Thiên Di......

Tôi muốn làm cái gì?

Tôi muốn đi tìm...... tìm Tiểu Diệp Tử......

Miễn cưỡng từ trong tâm trí trống rỗng mịt mờ Diệp Thiên Di tìm được một chút ký ức ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất to lớn trên tầng hai kia, hắn cảm giác bên trong có một luồng sinh mệnh lực khổng lồ, hơi thở kia rất quen thuộc...... Tiểu Diệp Tử......

Hắn muốn nhảy lên trên tầng, nhưng tứ chi lại có chút cứng đờ, hoàn toàn làm không được động tác có độ khó cao như vậy.

Diệp Thiên Di sau khi thử nghiệm vài lần, thì đã bỏ cuộc. Hắn đứng quanh quẩn một chỗ trên mặt đất, dùng tốc độ suy nghĩ chậm chạp của hắn nghĩ xem làm sao nhảy lên trên.

Còn không đợi hắn nghĩ ra phương pháp, thì cửa sổ sát đất đóng chặt phát ra âm thanh loảng xoảng kính trong suốt bị phá vỡ ra từng mảnh, một cục bánh bao nhỏ trắng béo từ trên lầu nhảy xuống dưới xuyên qua mảnh thủy tinh bắn tung tóe.

Gần như là ngay lập tức, Diệp Thiên Di nhận ra cục bánh bao béo béo này chính là Tiểu Diệp Tử của hắn, theo bản năng đưa tay ra đón lấy Tiểu Diệp Tử.

Tiểu Diệp Tử sau khi bổ nhào vào lòng ngực của chủ nhân, dựa sát vào dùng hết sức ngửi ngửi, sau đó đôi mắt lam sắc xinh đẹp hiện lên tia kinh hoảng, nó khều lấy cánh tay bị thương của Diệp Thiên Di, nhìn miệng vết thương hung tợn dữ dằn trên làn da tái nhợt chảy ra máu đen đông đặc, thè đầu lưỡi ra muốn liếm, lại bị Diệp Thiên Di giữ chặt lại.

Diệp Thiên Di là trong lúc đang thức tỉnh dị năng bị tang thi cắn, cho nên hắn mặc dù đã thức tỉnh dị năng, nhưng cũng sẽ biến dị thành tang thi.

Có điều do tinh thần lực của hắn cường đại, lại bởi vì ngay lúc đang thức tỉnh dị năng đối với virus tang thi vẫn là có vài phần năng lực đề kháng, cho nên hắn còn bảo lưu mấy phần thần trí, vẫn nhớ được tên của mình, nhớ được Tiểu Diệp Tử...... Hắn còn biết, huyết dịch màu đen trên người mình là có độc, nên theo bản năng ngăn Tiểu Diệp Tử đang muốn giúp hắn liếm miệng vết thương.

Tiểu Diệp Tử bị giữ chặt cái đuôi lại ngẩng đầu kỳ quái nhìn chủ nhân không còn ấm áp của mình, nhẹ nhàng kêu meo một tiếng.

Diệp Thiên Di há miệng, nhưng chỉ phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp từ cổ họng, một âm hoàn chỉnh cũng nói không ra.

Đôi mắt hắn trở nên đỏ như máu giống những tang thi khác nhưng màu sắc thuần túy hơn nhiều bên trong lóe lên tia chán nản, hắn rõ ràng biết bản thân nên làm sao nói chuyện, nhưng làm thế nào cũng nói không ra lời, loại cảm giác này có chút bực mình.

Tiểu Diệp Tử tựa hồ cảm giác được tâm tình chán nản của hắn, “méo mèo meo” vài tiếng, thè lưỡi âu yếm liếm ngón cái của hắn.

Loại động tác này là trước đây Tiểu Diệp Tử thường xuyên làm, đã mất đi gần hết trí nhớ Diệp Thiên Di mờ mịt chớp chớp mắt, sau đó nắm bắt những mảnh ký ức lóe lên trong tâm trí, theo bản năng đưa tay gãi gãi cằm Tiểu Diệp Tử như trước kia.

Nhóc mèo con bị gãi cằm, thoải mái đến mức nheo lại đôi mắt xanh lam.

Gãi được một hồi Diệp Thiên Di đột nhiên chậm lại vài nhịp nhớ ra, móng vuốt của hắn hình như trở nên rất sắc bén, liệu có làm Tiểu Diệp Tử bị thương?

Hắn xách gáy Tiểu Diệp Tử nhấc lên, trừng đôi mắt đỏ như máu nhìn cằm của Tiểu Diệp Tử.

Mặc dù dùng tầm nhìn của tang thi nhìn thứ gì đó sẽ có một tầng sương đỏ bao phủ, hơn nữa thứ đó trong tầm nhìn chỉ có hai màu trắng đen, giống như có lớp vải đỏ che trước màn hình ti vi trắng đen, nhưng thị lực của tang thi lại mạnh hơn nhiều so với nhân loại.

Diệp Thiên Di có thể nhìn thấy rõ ràng sợi lông mao trên cằm của Tiểu Diệp Tử, một chút thương tích đều không có, bị hắn dùng móng vuốt sắc nhọn gãi nữa ngày trời, mà một cọng lông cũng không rơi.

Sau khi biến thành tang thi tốc độ suy nghĩ của Diệp Thiên Di rõ ràng giảm xuống không ít thấy Tiểu Diệp Tử không bị thương, cũng không nghĩ nhiều tại sao Tiểu Diệp Tử không bị thương, ôm bé mèo nhỏ béo béo trong ngực cùng đi ra ngoài.

Hắn ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon, chính là ở bên ngoài thức ăn đi rất nhanh, nếu hắn không ra ngoài nhanh một chút, thì sẽ không đuổi kịp.

Mặc dù hắn cảm giác Tiểu Diệp Tử trong ngực càng thêm ngon miệng, nhưng hắn lại cố khống chế cơn đói bụng không động tới ý niệm ăn luôn Tiểu Diệp Tử, còn như vì sao...... hắn cũng không biết vì sao, hắn chỉ nhớ hắn tên Diệp Thiên Di, hắn còn nhớ hắn có một Tiểu Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử rất quan trọng...... Cho nên hắn không thể ăn mất Tiểu Diệp Tử được.

&&&&&&&&&&&&&&&&&&

Biệt thự Diệp gia là ở trong một tiểu khu, hộ gia đình ở trong này đều là nhân sĩ thượng lưu có tiền có địa vị, nơi bọn họ ở gần giống biệt thự Diệp gia, cự ly hai nơi không gần nhau, cho nên người trong tiểu khu cũng không nhiều.

Hầu hết nhân loại biến dị thành tang thi, trừ những tang thi bị mắc kẹt trong nhà ra, tang thi có thể tự do hoạt động căn bản đều bị động tĩnh khi Diệp Thiên Di thức tỉnh dị năng thu hút đi qua.

Càng là dị năng giả cường đại lúc thức tỉnh lực hấp dẫn đối với tang thi càng lớn, tang thi bị hấp dẫn đến tự nhiên càng nhiều.

Mà Diệp Thiên Di dùng dị năng hệ lôi giết chết đám tang thi đó, có thể nói là một nửa số tang thi đủ khả năng hoạt động ở đây, còn có một nửa tang thi ở khoảng cách quá xa, không đợi chúng nó tới nơi, dị năng của Diệp Thiên Di đã thức tỉnh hoàn tất biến dị thành tang thi rồi.

Số lượng tang thi giảm xuống, những người trước đó trốn trong nhà không dám ra cũng lấy hết dũng khí lao ra ngoài.

Bọn họ đều là nhân sĩ có tiền, người có tiền đều rất lịch sự, ăn uống cũng tuyệt đối không ăn đồ không tươi mới, cho nên tủ lạnh trong nhà chỉ có thực phẩm dùng một ngày, căn bản không đủ chống đỡ cho bọn họ trốn trong biệt thự vài ngày.

Cơn đói bức bọn họ không thể không ra ngoài.

Sau khi Diệp Thiên Di ra ngoài, nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe thể thao sang trọng đang đậu trước một cái biệt thự, bên cạnh chiếc xe có mấy người đang chuyển đồ lên trên xe.

Mặc dù sau khi biến dị thành tang thi mất đi phần lớn ký ức, nhưng thứ gì đó theo thường thức Diệp Thiên Di vẫn nhớ rõ, cho nên hắn nhìn thấy chiếc thể thao đã nhận ra đó là thứ gì, và còn biết tốc độ của thứ đó nhanh hơn tốc độ của hắn rất nhiều.

Tầm mắt Diệp Thiên Di rơi trên đám thức ăn biết chạy kia, quyết định vẫn là bây giờ động thủ đi săn ngay, nếu đợi bọn họ lên xe, có thể không đuổi kịp mất.

Hắn nhẹ nhàng đặt Tiểu Diệp Tử trong ngực xuống đất, nhỏ giọng gầm gừ mấy tiếng: Ở đây chờ anh trở về!

Nhìn đôi mắt xanh lam như ngọc mở to đầy nghi hoặc, Diệp Thiên Di cũng không biết nó nghe có hiểu hay không.

Đang lúc Diệp Thiên Di vì vấn đề giao lưu giống loài khác nhau mà sầu não buồn bực thì một móng vuốt đem con tang thi xông lên bên cạnh Tiểu Diệp Tử đập chết, lúc này, một đạo ý niệm tinh thần lực đột nhiên liên kết cùng tinh thần lực mà hắn phóng ra ngoài va chạm......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro