Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15

Kim Seokjin chần chừ trước cửa nhà, lần thứ ba cúi người dùng đầu ngón tay chạm vào cánh hoa dại mềm mại dày đặc dưới hàng rào ngoài sân. Đây là lần đầu tiên anh phát hiện ngoài nhà mình có phong cảnh xinh đẹp dễ hòa nhập đến vậy. Kim Seokjin kết luận nguyên nhân là do từ trước giờ anh chưa từng không muốn vào nhà.

Từ cổng đưa tầm mắt lên cao một chút có thể thấy dễ dàng thấy khung cửa sổ màu trắng cùng rèm cửa màu hồng ở tầng hai ngôi biệt thự... mà ít nhất mấy ngày trước... bọn họ còn gọi là "nhà". Thú vị là Kim Seokjin vẫn còn nhớ rõ lúc bọn họ đổi rèm cửa mới vào nửa năm trước. Như thường ngày, lúc bọn họ cần đưa ra quyết định thì lại cãi nhau không ngừng vì vài chuyện vụn vặt không đáng. Kim Seokjin thích cái bây giờ bọn họ đang dùng, nhẹ nhàng trơn bóng, còn Kim Namjoon lại thích một cái khác chất liệu cotton có họa tiết đơn giản màu tím.

"Namjoon, toàn bộ phòng khách của chúng ta đều là màu hồng. Màu tím vốn không hợp." Kim Seokjin bình tĩnh hòa nhã nhắc nhở.

Kim Namjoon nhún vai nhưng vẫn giữ lựa chọn của hắn không buông. "Em cảm thấy lúc này nên thay đổi một chút." Hắn buồn bực nói, "Ví dụ như, chúng ta có thể bắt đầu từ rèm cửa sổ."

Kim Seokjin không nhớ rõ phản ứng của mình lúc đó, lần này vẫn giống như mấy chuyện cãi nhau vặt vãnh thường ngày luôn chấm dứt bằng chiến thắng của anh, mặc dù anh hoàn toàn không nhớ chi tiết lúc đó nhưng chiếc rèm treo trước cửa sổ vào giờ phút này chính xác là cái màu hồng, nhìn như hoa anh đào rơi trong hoàng hôn. Anh nghĩ có lẽ lúc đó anh chỉ lắc đầu một cái, sau đó mỉm cười hôn lên khóe môi của Kim Namjoon. Chiêu này luôn có tác dụng, đa số dùng để làm dịu mấy trận cãi vả, nếu một lần hôn không đủ để Kim Namjoon quên đi bực bội thì ít nhất cũng có thể kích thích phản xạ có điều kiện của hắn, hôn đáp trả lên làn môi đầy đặn mượt mà của Kim Seokjin. Tiếp đó bất luận là ôm hay hôn cũng cứ tự nhiên mà tiến hành.

Mà lần này khác biệt giữa chúng là không thể dựa vào cái hôn hay ôm để cứu vãn.





Kim Seokjin đóng cửa lại, động tác nhẹ nhàng hơn so với trước kia rất nhiều. Cửa sổ nhà bếp đang mở, trong không khí loáng thoáng lưu lại mùi cháy khét của thứ gì đó. Kim Namjoon cầm một con dao cắt rau củ, động tác cầm cán dao như cầm dao găm quân đội chuyên dụng... Kim Seokjin hoài nghi tại sao cho đến bây giờ mình không chú ý tới sơ hở rõ ràng như vậy... hắn cẩn thận cắt một củ cà rốt không gọt vỏ. Kim Seokjin thở dài, sau đó hắng giọng.

"Anh về rồi." Anh nói.

Kim Namjoon bối rối xoay người, căng thẳng cười với anh một tiếng. Nếu là bình thường có lẽ Kim Seokjin sẽ vì tác phong vụng về của hắn mà cười lớn. Nhưng lần này ngược lại, anh không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ chậm chạp thận trọng đi tới cạnh bàn ăn, dùng động tác tao nhã "thờ ơ" cầm dao ăn lên.

Kim Namjoon nhìn hành động của anh không nói gì. Một lát sau, hắn mất tự nhiên hắng giọng một cái.

"Em nghĩ giữa chúng ta, ờ, có chút vấn đề nhỉ, chúng ta cần nói chuyện nhiều một chút." Hắn bổ sung ngay sau đó, "Hôm nay là kỉ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, anh còn nhớ không?"

"Anh cho là trong hai chúng ta, anh có trí nhớ khá tốt." Kim Seokjin trả lời ngay lập tức. Anh lơ đãng chuyển động con dao, thứ kim loại màu bạc chuẩn xác tạo một đường tròn trên ngón tay Kim Seokjin một cách hoàn mỹ, Kim Namjoon thì trầm mặc nhìn động tác của anh, không có bất kỳ biểu cảm gì. Kim Seokjin đi về phía Kim Namjoon, khóe miệng nhất thời mỉm cười.

"Anh ngửi thấy... mùi." Anh đắn đo cách dùng từ, "Em đang làm gì vậy."

"À." Kim Namjoon giống như vừa mới kịp phản ứng, hắn dè dặt nghiêng người sang để nhường đường, "Bò bít tết. Em nghĩ có lẽ chiên có hơi quá lửa, nhưng ít nhất em đã đặt bánh ngọt."

Kim Seokjin nhướn người nhìn cái chảo trên bếp điện. Hai miếng thịt màu đỏ an phận nằm trong chảo, đã có chút sốt, mép thịt cháy đen. Theo yêu cầu của Kim Seokjin về thức ăn mà nói đây là hai miếng bò bít tết không đạt chuẩn, nhưng với trình nấu ăn của Kim Namjoon mà anh biết, hai miếng thịt bò bít tết này coi như vượt qua chính mình. Có lẽ trong lúc không có ai Kim Namjoon đã luyện tập rất nhiều... điều này có thể khẳng định, vì mấy năm trước lúc bọn họ nghỉ phép Kim Seokjin đã từng thấy Kim Namjoon thử nấu ăn, cuối cùng bọn họ mất gần mười nghìn đô la Mỹ để sửa lại nóc nhà bếp.

Đoạn ký ức này tới không đúng lúc, Kim Seokjin làm bộ như không cảm nhận được mùi vị khó chịu nào đó trong cổ họng. Anh nhún vai: "Thật ra làm không tệ, chỉ là chiên chín quá..."

Anh đột ngột dừng lại. Bàn tay Kim Namjoon vờn qua khớp cổ tay của anh, ngực dán chặt vào lưng anh, môi nhích gần đến rái tai của anh. Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, Kim Seokjin có thể ngửi được mùi nước hoa Cologne và thuốc lá cao cấp phảng phất trong không khí. Cho đến giờ phút này, Kim Seokjin mới ý thức được đã bao lâu rồi bọn họ chưa ôm nhau. Ngón tay thon dài của Kim Namjoon khéo léo khống chế cổ tay anh, dù dịu dàng nhưng lực độ không hề nhẹ đẩy ngón tay anh ra, sau đó cầm con dao ăn trong tay mình.

Giống như phản xạ có điều kiện, Kim Seokjin dùng tay không đặt lên cổ Kim Namjoon. Bụng ngón tay cái của anh dán chặt động mạch cổ của Kim Namjoon, đầu ngón giữa thân mật đặt ở giữa khớp xương cổ của hắn. Anh có thể cảm nhận được trong nháy mắt người Kim Namjoon cứng đờ, Kim Seokjin cảm giác như máu dưới da bàn tay và trong cơ thể đều đang sôi sục. Cái này ít nhiều làm cho Kim Seokjin lấy lại cảm giác ban đầu.

"Em học chiên bò bít tết khi nào?" Kim Seokjin mở miệng, dùng chất giọng nhẹ nhàng nhất để hỏi, "Cuối cùng em còn giấu bao nhiêu bí mật nhỏ làm người ta kinh ngạc nữa?"

Tay trái Kim Namjoon đặt lên tay anh, sau đó chậm rãi nắm lấy ngón tay anh. Lòng ban tay khô ráo mà ấm áp cho người ta cảm giác an toàn. Hắn lui về sau một bước, Kim Seokjin thuận thế xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy Kim Namjoon tiện tay đặt con dao ăn vào bánh ngọt kỷ niệm của bọn họ, lưỡi dao hoàn toàn không chạm đến bơ, còn toàn bộ cán dao lộ ra bên ngoài. Lực khống chế vô cùng hoàn hảo. Nếu ở trường hợp khác, có lẽ Kim Seokjin đã vỗ tay.

"Nói đến bí mật." Cách trả lời của Kim Namjoon nghe không ra có bao nhiêu châm biếm, "Anh cũng không có tư cách chỉ trích người khác."

Lông mày Kim Seokjin khẽ nhếch nhìn vào mắt Kim Namjoon.

"Ít nhất em không nhắm súng vào tim bạn đời của mình." Anh định khống chế tâm tư nhưng vẫn rất khó kiềm chế sự bất mãn trong giọng nói.

"Em có thể làm sao? Trơ mắt nhìn anh giết chết cộng sự của em?" Kim Namjoon nheo mắt lại, "Hơn nữa em chưa từng nghĩ sẽ bóp cò thật... vĩnh viễn đừng mềm lòng với kẻ địch, quy tắc này anh làm tốt hơn em nhiều."

Kim Seokjin kinh ngạc trợn to mắt. Anh đang định mở miệng cãi lại nhưng bất chợt thấy biểu cảm của Kim Namjoon. Nhìn hắn vô cùng mệt mỏi, mi mắt chất đầy sự mệt mỏi cùng không biết làm sao, cằm căng cứng, môi mím lại thành một đường thẳng. Biểu cảm này của Kim Namjoon quá mức quen thuộc với anh, mấy năm nay mỗi lần cãi nhau Kim Namjoon đều trưng bộ mặt này ra, sau đó không tranh cãi nữa, nhưng cũng không từ bỏ quan điểm của mình. Mãi sau này Kim Seokjin mới ý thức được có lẽ Kim Namjoon chưa bao giờ thỏa hiệp vì anh, mà vào giờ phút này bất luận anh nói gì, với Kim Namjoon mà nói cũng chỉ là giải thích vô nghĩa.

"Ông chủ của em cho em bao nhiêu thời gian?" Cuối cùng anh vẫn mở miệng, Kim Seokjin khôi phục lại cách nói chuyện vui vẻ trước kia tùy tiện nói. Điều này làm Kim Namjoon khá kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh, còn Kim Seokjin đáp lại bằng một nụ cười hoàn mỹ.

"Nếu anh nói không chạm vào cái vali kia." Kim Namjoon do dự nói, "Có lẽ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện một chút. Không cần phải..."

"Thật đáng tiếc, anh chạm vào rồi." Kim Seokjin lạnh nhạt nói, "Cái vali kia trống."

"Ờ." Kim Namjoon không biết phải làm thế nào. Hắn lặp lại một lần nữa, "Ờ."

Tay trái Kim Seokjin chạm vào màn hình cảm ứng điều chỉnh lò vi sóng trong nhà bếp, chậm rãi bấm một dãy số mật mã. Kim Namjoon nheo mắt lại.

"72 giờ." Hắn nói.

"Thật trùng hợp, anh cũng vậy." Kim Seokjin nở một nụ cười dối trá. Trong vách tường lộ ra hai hộp bí mật, nhưng bên trong hai hộp trống trơn.

"Để phòng bất trắc." Kim Namjoon lấy trong áo vest ra một khẩu súng lục, thuần thục lên đạn, "Trước khi anh về em dọn dẹp một chút. Không thể không nói trong nhà bếp này cất giữ rất nhiều đồ."

"Anh đã nghĩ tới." Kim Seokjin thở dài, "Anh đoán không chỉ lò vi sóng, nhất định em cũng đã phát hiện hộp bí mật phía sau lò nướng và máy rửa chén? Trong tủ chén không cần phải nói, đứa nhỏ ba tuổi cũng có thể nhìn ra vấn đề. Nhưng mấy thứ bên trái tủ khử độc em cũng phát hiện ra sao? Anh còn tưởng anh giấu rất kỹ đấy."

"Tất nhiên, em là dân chuyên nghiệp." Kim Namjoon không cười trả lời, "... Đợi chút, anh nói tủ khử độc?"

Kim Seokjin nhún vai, bật cười. Một giây sau, bên trái tủ khử độc phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa, ngọn lửa bùng lên cùng với đợt khí bắn đầy đá vụn và mạt gỗ ra khắp phòng, lập tức biến căn bếp sang trọng mười phút trước vẫn còn ấm áp thành một bãi chiến trường không người. Kim Namjoon từ dưới bàn gỗ dài ngẩng đầu lên nhìn vào căn phòng đầy khói bụi, trên mặt dính đầy đất cát và bụi bặm. Không thấy tung tích của Kim Seokjin, hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy cái chảo nằm trên mặt đất cách đó không xa, bên cạnh lộ ra nửa miếng thịt bò chín quá.

"Xong, em mất nửa tháng để học chiên cái đó phải làm sao." Hắn nhỏ giọng mắng, nghiêng đầu tránh con dao chặt thịt bên cạnh cửa phòng sắp ghim vào gáy hắn. Con dao kia đâm thẳng vào chân bàn, làm người trên đất thầm run rẩy. Kim Namjoon đưa tay rút nó ra.

Vẫn ôm ảo tưởng, hắn nghĩ, quả thật hắn quá lạc quan.

"Anh chết chắc." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro