Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người nói bí quyết giữ hôn nhân lâu dài là vĩnh viễn đừng để bạn đời mất đi cảm giác mới mẽ. Lời nói này đúng hay không Kim Namjoon không dám kết luận, nhưng nói đến chuyện này, vào lúc này đúng là hắn có phát hiện mới, đó là nút áo sơ mi của Kim Seokjin lại khó mở như vậy. Có lẽ bởi vì hai tay của hắn khong ngừng run rẩy, cũng có thể vì áo sơ mi của Kim Seokjin bị thấm ướt mồ hôi, chiếc áo nửa trong suốt dính chặt lộ ra cơ bụng săn chắc của anh, mà cảnh tượng như vậy làm cho Kim Namjoon không cách nào tập trung được.

Bất luận thế nào, Kim Namjoon cảm thấy dường như mình dùng hết một thế kỷ mới cởi được áo sơ mi của Kim Seokjin ra.

Cách giải quyết của Kim Seokjin thô bạo hơn Kim Namjoon rất nhiều: Anh thẳng tay xé áo sơ mi của Kim Namjoon ra, nút áo kim loại hình trong màu bạc bung ra theo đường vòng cung rớt xuống đất, phát ra tiếng vang dễ nghe. Kim Namjoon cảm giác được hai tay mát mẻ của Kim Seokjin đặt ở sau lưng hắn, bàn tay trượt dọc theo đường cong cơ bắp, lưu lại dấu vết nóng ran. Từ sâu trong cổ họng Kim Namjoon phát ra một tiếng gầm nhẹ, hắn hướng về phía trước thăm dò cơ thể, bắt đầu nóng nảy đối phó dây nịt da của Kim Seokjin.

"Áo sơ mi này trị giá ba trăm đô."

Lúc hắn mở miệng nói chuyện, Kim Namjoon mới đột nhiên nhận ra giọng mình khàn đến mức giống như cát đá ma sát lẫn nhau. Rõ ràng thời tiết đang là đầu hè ấm áp, nhưng cả người hắn lại lạnh như đá, chỉ có nơi bị tay Kim Seokjin chạm đến là nóng lên giống như bơ sắp tan chảy. Hắn dùng sức giật dây nịt da của Kim Seokjin ra, sau đó cảm giác được hơi nóng bên tai.

"Chẳng trách," Kim Seokjin tâm tình rất tốt nói, "Cảm giác xé quả thật không tệ."

Kim Namjoon không thích giọng của anh, nghe giống như rất thành thạo. Kim Namjoon bảo đảm sự thật không phải như vậy. Hắn lè lưỡi liếm lấy hạt đậu của Kim Seokjin, hài lòng khi cảm giác được cơ thể của Kim Seokjin run lên như bị điện giật.

"Dừng tay..." Kim Seokjin cắn chặt môi, từ trong kẽ răng nặn ra mấy lời này. Kim Namjoon bịt tai không nghe, chỉ xem nó như lời khen. Hắn ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hôn khóe môi Kim Seokjin, sau đó đưa tay cầm lấy cậu nhỏ của Kim Seokjin. Ở câu cuối Kim Seokjin vì hành động của hắn mà biến thành giọng run vỡ tan, Kim Namjoon thề từ lúc hắn sinh ra đến giờ đây là tiếng làm động lòng người nhất. Hắn dùng ngón tay ấn hòn bi của Kim Seokjin, lòng bàn tay chậm rãi lởn vởn ở quy đầu của Kim Seokjin. Bọn họ quá mức quen thuộc với thân thể nhau, dù nhắm mắt Kim Namjoon cũng có thể tìm được nơi nhạy cảm của người yêu mà không cần tốn sức, không qua mấy giây, Kim Namjoon cũng cảm giác được nơi kia của Kim Seokjin dưới sự kích thích của hắn đã nhanh chóng cương cứng.

Kim Seokjin gần như mất toàn bộ sức lực. Hai tay anh ôm chặt Kim Namjoon, móng tay để lại mấy đường cào đỏ ửng sau lưng Kim Namjoon. Anh vùi mặt vào hõm cổ Kim Namjoon, theo động tác của Kim Namjoon phát ra mấy tiếng rên nhỏ như mèo. Kim Namjoon đưa tay xoa cổ anh, lưu lại bên tai Kim Seokjin vài nụ hôn nhẹ.

"Tách chân ra." Hắn thở hổn hển ra lệnh.

Kim Seokjin thuận theo tách hai chân ra, nửa quỳ trên sàn nhà. Hắn chậm rãi cởi quần tay và quần trong ra, lúc chạm đến vết thương trên đùi vì đau mà hơi co lại. Trong nháy mắt thoát được sự trói buộc của vải vóc, cậu nhỏ của anh nhanh chóng dựng thẳng, mấy giọt tinh dịch ở đầu lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.

Kim Namjoon nuốt nước bọt, hô hấp trở nên dồn dập. Hắn thấy đôi mắt Kim Seokjin lóe lên trò đùa quái đản thoáng qua rồi biến mất... Mẹ, bọn họ quá hiểu nhau rồi, Kim Namjoon lập tức biết Kim Seokjin sẽ làm gì tiếp theo.

"Đừng..." Hắn tuyệt vọng nói.

Kim Seokjin cười vui vẻ. Tay trái của anh xoa nhẹ ngực mình, chuẩn bị ấn và nắn hạt đậu của mình, dùng đầu lưỡi liếm ngón trỏ và ngón giữa bên phải của mình. Kim Namjoon nhìn Kim Seokjin dùng ngón tay vơ vét vùng ngực trắng nõn của mình, đầu ngực bị ngón tay anh dày xéo từ từ sưng đỏ. Kim Seokjin dùng đôi môi đầy đặn đỏ thắm thầm gợi tình hôn ngón tay mình, giống như hai đầu ngón tay kia là cậu nhỏ của Kim Namjoon. Anh chậm rãi liếm cuối ngón tay đến đầu ngón tay, dùng đầu lưỡi và răng phát ra tiếng nước chảy dâm đãng khiến người ta đỏ mặt. Nếu không phải Kim Namjoon lấy tay che miệng từ lâu thì vào lúc này nhất ddingj hắn đã rít lên thành tiếng rồi... Hắn cảm nhận được gò má mình đỏ lên như lửa đốt, thứ ở giữa hai đùi dường như cương cứng đến phát đau.

Khi Kim Seokjin thả hai ngón tay trong miệng ra, Kim Namjoon rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Một dải bạc từ đầu ngón tay Kim Seokjin nối đến đầu lưỡi anh tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Kim Seokjin nhìn Kim Namjoon một cái, sau đó đưa tay về phía sau lưng.

"Không, không không không, đừng..." Kim Namjoon ôm mặt bất lực nói.

"Em sẽ thích thôi." Kim Seokjin thở hổn hển đáp. Hắn nhắm mắt lại, cắn môi, mang một nụ cười căng thẳng...

Sau đó anh đưa tay dò vào huyệt sau.

Rất khó nói lúc nào Kim Namjoon nghe được tiếng "rắc rắc" của lý trí gãy lìa. Có thể là khi tiếng rên của Kim Seokjin phát ra, cũng có thể là khi Kim Seokjin vì khoái cảm mà ngồi trên mặt đất, cũng có thế sớm hoặc trễ hơn một chút. Nhưng khi Kim Namjoon phục hồi lại tinh thần thì hắn đưungs trước mặt Kim Seokjin, động tác rút dây nịt của mình ra chậm rãi và bình tĩnh đến mức dọa người.

"Thả lỏng." Hắn nghe chính mình nói, "Em không muốn anh bị thương."

Hắn dùng dây nịt cột cổ tay Kim Seokjin lại, thắt đủ để có cảm giác hơi đau, nhưng không đến mức lưu ại vết thương. Sau đó hắn cởi cà vạt xuống, dùng động tác nhẹ nhàng như trước che đi ánh mắt của Kim Seokjin. Hắn có thể cảm nhận được cơ thể của Kim Seokjin nóng như lò than, ngay cả cái chạm nhẹ nhất cũng có thể khiến anh run rẩy như lá rụng trên mặt hồ. Hắn bật cười, cúi đầu ngậm lấy cậu nhỏ của Kim Seokjin vào miệng.

Cậu nhỏ của Kim Seokjin vì bị kích thích hoàn toàn cương cứng, Kim Namjoon dùng đầu lưỡi vẽ ra mạch máu và gân mạch màu tím bầm, cảm giác nó ở trong miệng như một sinh vậy sống run rẩy nảy lên. Hắn dùng răng ma sát hòn bi của Kim Seokjin, chậm rãi nuốt cậu nhỏ của Kim Seokjin, dùng đầu lưỡi kích thích thân trụ, dùng cổ họng ấm áp kích thích quy đầu của Kim Seokjin.

Cà vạt dugf để che mắt Kim Seokjin gần như bị nước mắt anh thấm ướt, khóe miệng Kim Seokjin chảy nước miếng, tiếng rên rỉ giống như vô cùng đau đớn lại hết sức vui vẻ. Không kiên trì được mấy phút, cơ thể anh run rẩy bắn vào miệng Kim Namjoon. Lúc cả người Kim Seokjin run rẩy ngã vào ngực Kim Namjoon, anh giống như con thú nhỏ dùng ngực ma sát với cơ thể của Kim Namjoon.

"Namjoon," Anh mơ hồ nói không rõ, "em ở đâu, anh không thấy em..."

"Em ở đây." Giọng Kim Namjoon khàn khàn nói, "Em ở đây..."

Hắn dùng sức ôm lấy Kim Seokjin, cách cà vạt ướt át hôn lên mắt Kim Seokjin. Kim Seokjin vui vẻ bật cười. Kim Namjoon dùng ngón tay kéo cà vạt lên, nhìn vào mắt Kim Seokjin, sau đó hôn lên môi anh. Kim Seokjin há miệng hôn lại như thể cướp đoạt vậy, cho đến khi nghẹt thở mới tách ra. Kim Seokjin rốt cuộc cũng minh mẫn một chút. Hứn nhìn cơ thể Kim Namjoon, nhíu đôi mày xinh đẹp lại.

"Sao em còn mặc quần?" Anh bất mãn nói.

"À..." Kim Namjoon nhất thời cứng họng. Có điều là Kim Seokjin không để ý tới nữa, mà bắt đầu thẳng tay cởi quần Kim Namjoon ra. Nhưng vì hai tay anh bị dây nịt trói lại nên dẫn đến việc một động tác đơn giản lại trở nên vô cùng khó khăn. Kim Namjoon đưa tay ra cầm lấy ngón tay thon dài của Kim Seokjin.

"Bảo bối, xoay người." Hắn ôn nhu nói, đưa ngón trỏ chạm vào môi Kim Seokjin. Kim Seokjin hiểu ý mở miệng ngậm lấy ngón tay Kim Namjoon, dùng đầu lưỡi làm nhiệm vụ bôi trơn. Anh hít một hơi thật sâu, quỳ nằm trên đất.

"Mặc dù không có gen bôi trơn, nhưng vừa nãy anh đã... a a a!"

Kim Namjoon đưa tay vào dò đường. Cảm giác ấm nóng bao quanh tay hắn khiến hắn cũng muốn lên tiếng rên rỉ. Trước đó Kim Seokjin đã giãn nên công việc của Kim Namjoon trở nên thoải mái rất nhiều, cũng không lâu sau ba ngón tay Kim Namjoon có thể tự nhiên ra vào ở huyệt sau của Kim Seokjin. Hắn cong ngón tay cố ý tạo ra tiếng nước chảy dâm mỹ, thấy Kim Seokjin nhắm chặt mặt, cơ thể khó chịu giẫy giụa.

"Namjoon, dừng lại..." Anh khàn giọng nói, "A a... mau, vào nhanh..."

"Em không hiểu." Kim Namjoon rút ngón tay ra, cởi quần xuống, trầm giọng trả lời, mặc dù lúc này trong đầu Kim Namjoon giống như có trăm con sư tử cùng nhau gao thét bảo hắn lập tức giống như mãnh thú lao tới con mồi của mình, dùng móng vuốt lưu lại vết thương trên cơ thể anh, dùng răng cắn xé thịt anh, lưu lại ký hiệu trên xương cốt và tro bụi của anh, chiếm làm của riêng, hoàn toàn chiếm làm của riêng... "Rốt cuộc anh muốn em dừng lại, hay muốn em thao anh?"

"Kim Namjoon." Móng tay Kim Seokjin lưu lại vết trầy mờ nhạt trên sàn gỗ, anh cắn răng nói, "Nếu em không vào bây giờ, anh sẽ giết em..."

Kim Namjoon mở miệng thở hổn hển. Hắn thấy răng Kim Seokjin cắn môi, khóe mắt đong đầy nước. Vết thương lúc trước đánh nhau chậm rãi rỉ máu, gưng kết thành máu màu tím đen. Cơ thể anh phủ đầy mồ hôi, dưới ánh đèn vàng phản ra vầng sáng. Bọn họ kết hôn bảy năm, lần quyết liệt nhất cũng gần bốn tám giờ, có khi không tới nửa tiếng, nhưng hắn chưa từng thấy Kim Seokjin lộ ra vẻ mặt yếu ớt mê man nhưng lại cương quyết kiên định như vậy với mình. Mà hắn – Kim Namjoon cảm thấy Kim Seokjin như vậy hấp dẫn đên smuwcs khiến người ta phát điên.

Hắn ngừng thở, bàn tay từ eo Kim Seokjin chậm chạp lướt lên xoa nắn cánh tay anh, cảm nhận được cơ thể Kim Seokjin theo động tác của hắn trở nên mềm nhũn nóng bỏng. Sau đó hắn nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay của Kim Seokjin, đưa cậu nhỏ vapf huyệt sau của Kim Seokjin.

Cho dù đã làm đầy đủ các bước booi trơn, nhưng cậu nhỏ của Kim Namjoon cương hoàn toàn nên lúc tiến vào vẫn cảm thấy khó khăn và khô khốc. Kim Seokjin ngửa cổ ra phía sau lặng lẽ hét một tiếng chói tai, Kim Namjoon chỉ cắn chặt răng, chậm rãi đẩy hết nó vào trong huyệt sau của Kim Seokjin. Ngón tay Kim Seokjin cào lung tung lên bàn tay Kim Namjoon, kim loại quý của dây nịt màu bạc gõ lên mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề.

Kim Namjoon chờ một hồi, sau khi Kim Seokjin dần thả lỏng, hắn bắt đầu thử chậm chạp ra vào. Kim Seokjin theo động tác của hắn thở dồn dập, thỉnh thoáng phát ra tiếng rên vui vẻm so với cố ý cái này giống như theo bản năng đi đôi với nhịp cử động cơ thể của anh. Cái này rất tốt, Kim Namjoon mơ hồ nghĩ, vì hắn gần như mất lý trí. Cậu nhỏ của hắn nóng ran, đầu óc quay cuồng, cổ họng khô khốc ngứa ngáy, gần như truy tìm khoái cảm theo trực giác của loài động vật, dùng hạ thể ra vào huyệt sau của Kim Seokjinm mỗi lần chạy nước rút đều đi đôi với tiếng nước chảy dâm mỹ và tiếng rên phóng túng của Kim Seokjin. Hắn muốn điên rồi, Kim Namjoon nghĩ, hắn yêu Kim Seokjin, hắn đã điên rồi, hắn yêu anh, hắn điên rồi điên rồi điên rồi...

Đi đôi với tiếng rên cao vút, Kim Seokjin run rẩy đạt tới đỉnh điểm. Kim Namjoon gầm nhẹ gần như đồng thời bắn ra trong cơ thể Kim Seokjin. Bọn họ mệt mỏi vô cùng, thần chí mơ hồ, giống như học sinh cấp hai lần đầu ân ái chỉ vụng về ôm nhau ma sát người vậy, mơ hồ lẩm bẩm mấy câu không rõ lời.

"Namjoon, anh yêu em."

Kim Namjoon loáng thoáng nghe như vậy, anh dùng hết súc lặp lại mấy câu giống nhau, một lần lại một lần, sau đó mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Kim Namjoon bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức giấc. Hắn buồn bực mở hai mắt ra, thấy quần áo Kim Seokjin bừa bãi ở bên cạnh hắn, sắc mặt đầy vẻ không vui. Anh đưa tay ra lấy điện thoại, mò đến ba lần mới lấy được nó ra.

"Là người liên lạc của anh." Kim Seokjin hầm hừ, "Phiền chết mất, anh muốn tắt máy."

"Không sao, nhận đi." Kim Namjoon thấp giọng nói, đưa tay xoa nắn ngực người yêu, Kim Seokjin hít một ngụm khí lạnh, nhỏ giọng bật cười.

"Alo, Yoongi, chuyện gì?"

ANh mở loa rồi để điện thoại qua một bên, sau đó không chút kiêng kỵ quay đầu lại hôn môi Kim Namjoon, bọn họ răng môi quấn quít, hôn theo kiểu Pháp, phát ra tiếng tiếng nước chảy cùng tiếng răng va chạm nhau, kiên nhẫn mút mát môi và đầu lưỡi của nhau. Đầu kia điện thoại lâm vào trầm mặc thật lâu.

"Kim Seokjin, anh là người chết rồi." Min Yoongi ở đầu kia trầm tĩnh hòa chút căm phẫn lạnh nhạt nói từng câu từng chữ, "Hai người đều chết đi cho tôi."

"Nếu chú mày không có iệc gì đàng hoàng để nói thì anh cúp máy đây." Kim Seokjin trong lúc bận rộn tranh thủ trả lời, vì hành động không an phận của người yêu mà giọng nói có chút run rẩy mất tự nhiên, "Anh bận nhiều việc lắm."

"Anh không bận." Min Yoongi cực kỳ bình tĩnh, nói cách khác, cậu đang cực kỳ tức giận trả lời, "Mười phút nữa em đến, nếu anh không thể giết cậu ấy, thì chuyện kia dễ hơn rồi. Chuẩn bị sẵn đi, chúng ta lập tức lên đường..."

"... đi tìm Kim Taehuyng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro