Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phân cục CIA của Los Angeles bao phủ một loại không khí u ám kỳ lạ.

Đa số nhân viên tình báo không nhận ra bầu không khí u ám kỳ lạ này có gì nguy hiểm. Chỉ là cục trưởng đột nhiên đích thân đại giá quang lâm, cán bộ cao cấp và nhân viên kỹ thuật nòng cốt suốt ngày nhốt mình trong phòng họp, một số "nhân viên liên quan" có khuôn mặt xa lạ đi lại khắp nơi, mặt đầy âm trầm, cộng thêm số lượng nhân viên an ninh đột nhiên tăng gấp ba lần. Nhất định xảy ra chuyện lớn gì đó... nhưng chuyện này hình như không có chút liên quan nào với bọn họ. Bất luận thế nào trái đất vẫn cứ quay theo lẽ thường của nó. "Những nhân vật lớn kia biết mình đang làm gì." Một kỹ sư phần mềm phổ thông ở quầy bar say khướt than phiền đồng nghiệp của anh đang bị an ninh giam ở Amazon, "Nhất định bọn họ hiểu."

Sự thật hoàn toàn ngược lại: Những nhân viên liên quan đến hành động bí mật lần này càng cảm thấy quái lạ hơn nhân viên bình thường." Pacino hành động" ... Cục trưởng CIA tự mình giám sát nhắm vào hai nghề chính ở Tây Duyên hải Hoa Kỳ vì hành động dọn sạch các tổ chức giết người thuê gần như thuận lợi mọi mặt, nhưng không ai nói rõ tại sao số lượng dùng "sát thủ" ở Hollywood tăng nhiều như vậy, chân mày của cục trưởng CIA càng nhíu chặt, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn. "Hình như đang sợ gì đó." Một chuyên viên khắc họa tâm lý ở trong phòng giải lao lầm bầm, "Ở đây có điểm kỳ lạ."

Một chuyện kỳ lạ xảy ra: Vị chuyên viên khắc họa tâm lý này vì vì quấn vào tranh đấu xã hội đen ở khu ổ chuột, đêm đó thi thể được phát hiện ở trung tâm thương mại phố người hàn.

Trùng hợp ở chỗ sáng ngày hôm sau xảy ra chuyện, lúc các nhân viên còn lại đổi ca trực cho nhau, nếu đủ nhạy bén có thể phát hiện số lượng "nhân viên an ninh" xa lạ kia một lần nữa lại tăng lên. Bọn họ cẩn thận trao đổi ánh mắt, vội vã chôn hoài nghi và suy đoán vào tận đáy lòng.

Có lẽ sự thần còn nghiêm trọng hơn vẻ bề ngoài của nó... Một số người sinh ra một chút suy đoán, nhưng trước mắt vẫn không ai dám đến gần chân tướng sự thật.

Có lẽ ngoại trừ một người.

"Chúng ta chậm một bước, mấy người kia rời đi trước khi đặc vụ tới chỗ ở của phu nhân Kim." Jung Hoseok cẩn thận đánh giá sắc mặt của cục trưởng CIA, cân nhắc từ ngữ trước khi báo cáo, "Vị phu nhân kia rất phối hợp cho phép đặc vụ của chúng ta vào cửa 'làm khách'... tất cả những đồ vật có giá trị đều được mang đi hoặc phá hủy, chúng tôi nhặt được một phụ tùng thẻ nhớ điện tử bị hư, nhân viên kỹ thuật đang cố gắng phục hồi như cũ, nhưng theo bước đầu bọn họ phỏng đoán rất khó lấy được kết quả có giá trị. Nhưng nếu thuận lợi chưa tới nửa tiếng chúng ta có thể định vị được vị trí của bọn họ."

Cậu dừng một chút.

"Chúng tôi còn phát hiện cái này." Cậu do dự nói.

Cục trưởng CIA nhíu mày. Ông lo lắng xoa hai tay vào nhau, đưa tay về phía cấp dưới của mình: "Đừng nói nhiều, các cậu phát hiện được cái gì? Giao cho tôi!"

Jung Hoseok do dự đưa túi vật chứng. Cục trưởng dường như có chút hoảng sợ xé nó ra, sau đó mở xấp giấy màu xám tro được xếp ở bên trong... đó là một tờ 《 [Los Angeles Times] 》cùng ngày, trên trang thứ hai là hình của cục trưởng. Ông nhìn rất tự tin lại có thần thái hào hứng, bàn tay để giữa không trung, nhìn giống như một con sư tử đực đang gầm thét. Trong nháy mắt sắc mặt cục trưởng trở nên xám trắng già nua. Ông thở dài gần như là ngã nhào trên ghế. Sau đó ông quay đầu nhìn về phía Jung Hoseok, mở miệng nói rõ từng chữ một:

"Với thứ này, cậu có ý kiến gì không?"

Jung Hoseok cực kỳ cẩn thận ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của cục trưởng CIA, cân nhắc câu trả lời:

"Tôi cho là có lẽ bọn họ chó cùng bứt giậu, muốn hại ngài. Tất nhiên hành động của chúng ta đã khiến mấy người gọi là 'sát thủ' cảm thấy bất an. Tôi cho là có thể bọn họ muốn trừ khử ngài... làm đứt kế hoạch càn quét của chúng ta."

Cục trưởng CIA gật đầu, bỗng nhiên nhìn có chút già nua mệt mỏi. Ông thấp giọng bảo Jung Hoseok rời đi.

Lúc vị đặc vụ tóc đỏ trẻ tuổi tài giỏi đưa tay nắm chốt cửa ông bỗng nhiên đứng dậy, đôi mắt tỏa ra tia hung ác. "Hai người này... không, không chỉ có hai người bọn chúng, còn có cộng sự của bọn chúng... là mối nguy trước mắt chúng ta phải đối mặt, phần tử phạm tội trốn ở quốc gia này. Bất luận trả giá cao thế nào, nhất định phải diệt hết bọn chúng."

Ông làm động tác cắt, đôi mắt nhìn trừng trừng Jung Hoseok, "Cậu nghe tôi nói rồi đấy. Giết hết bọn chúng."

"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức." Jung Hoseok khiêm tốn trả lời.

Đặc vụ trẻ tuổi cẩn thận đóng cửa lại, khống chế bản thân để không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Lúc cậu trở lại vị trí truyền đạt chỉ thị của cục trưởng thì một trấn động dữ dội làm tất cả mọi người ngã nhào ra đất.

Trong nháy mắt Jung Hoseok tưởng rằng có động đất. Tiếp đó cậu bỗng nhiên ý thức được không phải như vậy... bộ đàm bên hông vang lên tiếng thở hổn hển cùng tiếng gào thét của cảnh vệ, trong đống từ chửi thề mắng mẹ cậu khó khăn nhận được tin tức hữu hiệu:

"Bất luận là ai làm, đây tuyệt đối là người điên!" Một giọng nói truyền đến xen lẫn tiếng rè rè của dòng điện từ bộ đàm, "Một chiếc xe buýt chở thuốc nổ đâm vào cửa chính... nhân viên bị thương còn chưa rõ, nhưng chúng tôi đang giải tán khẩn cấp! Đây là một cấp phòng bị, phải lập tức điều động an ninh..."

Một mảng xi măng trên trần nhà rơi xuống, đánh vào người Jung Hoseok. Cậu cẩn thận tránh thoát, sau đó rơi xuống nhiều hơn, cậu hét to chỉ huy giải tán. Tình hình cấp bách lại tốt, cậu nghĩ, ít nhất giờ phút này cậu không rảnh để phân tâm, vì lo lắng cho người đã từng là bạn...

Jeon Jungkook. Cậu đau khổ nghĩ, vậy là cậu vẫn lựa chọn trở lại.







Kim Namjoon sửa lại cà vạt, dùng sức kéo "nhân viên an ninh" đang hôn mê... nói cách khác là cục trưởng CIA a.k.a cấp trên đã từng nghĩ đủ mọi cách bảo vệ hắn khỏi tầm nhìn của cơ quan chính phủ... vào nhà vệ sinh. Hắn nghe truyền đến tiếng nổ vang cách đó không xa, vô cùng vui vẻ hướng về phía gian bên cạnh nói:

"Từ khi vào được đến nay, em luôn muốn có một ngày có thể phá nổ CIA một lần... mặc dù không thể chính mắt thấy cảnh này, nhưng coi như là mãn nguyện rồi."

"Chưa từng nghĩ tới em có tính cách phản xã hội." Gian bên cạnh truyền đến tiếng trả lời mang theo ý cười, "Kết hôn bảy năm, chưa từng phát hiện điều này."

"Lời trách móc của anh hoàn toàn là bịa đặt." Kim Namjoon tức giận nói, "Chủ ý này là của anh đề ra mà."

"Đây không phải là trách móc." Kim Seokjin đẩy cửa gian bên cạnh, dùng đôi chân dài ưu nhã đi qua gian nhỏ bên cạnh, đồng thời đẩy kính mát lên trán, lộ ra nụ cười có chút chế nhạo. Anh kéo cà vạt Kim Namjoon lại hời hợt hôn lên má lúm đồng tiền của hắn, vui vẻ nói:

"Chỉ là anh cảm thấy tới ngày hôm nay, chúng ta hiểu nhau hơn so với mấy năm trước."

Kim Namjoon bất đắc dĩ thở dài. Hắn đưa tay ra ôm lấy bả vai Kim Seokjin, sau đó hôn đáp trả lên cổ anh. Hắn dùng tay mơn trớn khẩu súng hạng nặng để ở bắp đùi Kim Seokjin, sau đó dừng lại ở sau lưng anh.

"Chuẩn bị tốt cho đám hỗn loạn phiền toái kia chưa?" Hắn thấp giọng nói bên tai Kim Seokjin.

Kim Seokjin bật cười, đeo kính mát lên, dùng giọng nói có vài phần dịu dàng trả lời:

"Lúc này vì bọn họ phải biểu diễn chút trình độ nghiệp vụ chuyên nghiệp thế giới rồi."

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro