Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay Kim Seokjin không được vui.

Cũng không phải vì sáng nay lúc anh rời giường đạp phải kính áp tròng hôm qua Kim Namjoon tiện tay ném trên thảm, hay cuối cùng Kim Namjoon cũng nhớ ra tuần trước Kim Seokjin nhờ hắn đi siêu thị mua chút bột làm bánh, vậy mà hắn trở về với một túi bột lớn, hay Kim Namjoon lại làm đứt dây sạc của anh. Không, tuyệt đối không phải vì những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này. Mặc dù quả thật thỉnh thoảng anh sẽ vì những lý do tương tự mà nổi giận, nhưng Kim Seokjin cảm thấy tận trong đáy lòng có chút bệnh của nhà nghệ thuật, giống như trong tác phẩm nghệ thuật không được có bất kỳ thiếu xót nào, hay lý tưởng quốc gia chỉ tồn tại mờ mịt hư vô trong miệng của Plato, hay là dây chuyền sản xuất sản phẩm bình thường đến mức không ai chú ý.

Kim Namjoon tuyệt đối không phải loại bỏ đi. Đúng lúc ngược lại trong lòng Kim Seokjin hắn là kiệt tác hoàn mỹ độc nhất vô nhị trên thế giới này. Không, Kim Seokjin không cảm thấy sự vụng về và cẩu thả của Kim Namjoon sẽ ảnh hưởng đến tình yêu của anh dành cho hắn, nói thẳng ra là một chút thiếu xót bình dị gần gũi như vậy ngược lại làm con người ta chìm đắm, làm con người ta muốn dừng lại cũng không được. Kim Seokjin không phải buồn vì chuyện này.

Anh lo lắng về hôn nhân của bọn họ.

"Anh đang nghĩ gì vậy?"

Kim Seokjin khôi phục lại tinh thần. Cô gái trẻ màu tóc nâu nhạt, xinh xắn đáng yêu nâng ly sâm-panh lên ngượng ngùng cười với anh. Cô ngại ngùng nghiêng người về phía trước như chú chim bói cá khoe bộ lông của mình. Kim Seokjin nháy mắt một cái rồi bật cười.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy mắt của em rất đẹp."

Cô gái kinh ngạc lấy mu bàn tay che đi đôi môi. Đôi tai cô dần đỏ lên, cố gắng bình tĩnh đáp: "Lời thoại này nghe rập khuôn quá rồi."

"Em thấy như vậy?" Kim Seokjin cúi người cụng ly với cô, "Làm người ta đau lòng. Anh thật sự nghiêm túc."

Cô gái kia cúi đầu cười ngốc. Lúc cô ngẩng đầu lên một lần nữa, Kim Seokjin biết mình đã thành công. Lúc cô nhìn anh với hào quang trong mắt tỏ rõ rằng cô tự nguyện chết vì anh.

Tên của cô gái tóc nâu này là Silvia Mornas, vẫn còn là một học sinh cấp ba người Slave. Cô không đặc biệt... Nhưng ba của cô - Zoltan Mornas thì thừa nổi tiếng. Thời kỳ buôn bán súng ống đạn dược huyền thoại ở Liên Xô chấm dứt hắn trốn ở tàu hàng trong khoang thuyền, chỉ ăn chuột và đậu để vượt biên sang mỹ, từ rửa chén bát bắt đầu tạo lập một thương nghiệp buôn bán ngầm to lớn. Hắn có năm người con trai và ba cô con gái, còn có mấy người anh em thân thiết, người người đều muốn một dao đâm sau lưng hắn, sau đó chiến đoạt toàn bộ tài sản và quyền thế của hắn.

Kim Seokjin không biết thủ đoạn tranh giành rắc rối phức tạp kia, đúng hơn là không có có chút hứng thú nào. Anh chỉ nhận được một đơn làm ăn: trong vòng 72 tiếng phải giết Zoltan và Silvia, tiền thù lao hai chục triệu dollar Mỹ lập tức vào sổ. Phiền toái ở chỗ Zoltan biết rõ có bao nhiêu người muốn mạng của hắn, ngay cả khi ngủ hắn cũng trợn nửa con mắt, trước giường còn bố trí cả chục vệ sĩ. Chỉ có sát thủ đứng đầu mới có thể hoàn thành đơn hàng này... Nói cách khác, ngoài Kim Seokjin ra không mấy ai làm được.

Kim Seokjin tiện tay đạt ly sâm-panh lên khay người phục vụ, gõ lên tai nghe hạ thấp giọng nói: "Còn bao lâu?"

Trong tai nghe truyền đến giọng nói thờ ơ giống như say rượu, mang chút ý mỉa mai cùng ý cười đáp lại: "Em còn tưởng anh tập trung vào tán gái quên chuyện chúng ta còn có người phải giết rồi."

"Anh mày kết hôn rồi." Kim Seokjin thần sắc không đổi đáp trả lại, "Nếu mày có gì bất mãn, anh đề nghị mày lần sau đích thân ra tay, anh còn giữ video lần đầu mày làm nhiệm vụ giả gái cấp hai mấy năm trước đấy, biết không, bắp chân mày rất đẹp."

"Em không làm thêm việc, anh đừng nghĩ uy hiếp được em." Min Yoongi nghiến răng nghiến lợi trả lời, "Cho em thêm mười phút nữa, hệ thống điều khiển trung tâm ở đây phức tạp hơn em tưởng."

Kim Seokjin thở dài.

"Chú mày tốt nhất nhanh lên một chút." Anh nhỏ giọng nói, "Có mấy cô em nhìn anh với ánh mắt giống như muốn ăn thịt anh vậy. Anh rất ghét trường hợp này, anh mày đến Oregon để giải phẫu ngoại khoa, đến lúc đó mày muốn anh giải thích với Namjoon mùi nước hoa trên người thế nào?"

"Cho nên ban đầu anh không nên kết hôn." Min Yoongi trả lời không chút do dự, "Quả thật em không hiểu nổi, tự đưa mình nhốt vào lồng có ý nghĩa gì? Độc thân tự do tự tại biết bao, em muốn ngủ với ai thì ngủ, còn anh, ngay cả về nhà chậm nửa tiếng cũng phải báo cáo với người kia, sống giống như tội phạm ấy."

"Tin anh, sau khi ngủ với Namjoon, chú sẽ cảm thấy tất cả mọi người trên thế gian này không thể ngủ với ai được nữa. Bao gồm cả chú mày, Yoongi."

"Hửm, phải không vậy? Hy vọng Kim Namjoon cũng có suy nghĩ giống anh." Min Yoongi trả lời, "Bất kể nói thế nào, em vẫn cảm thấy hai người quá vội vàng. Kim Seokjin, chúng ta quen biết hơn mười năm, em nhìn ra được anh có tâm sự."

"Mày có thể ngậm miệng được rồi." Kim Seokjin nói, "Sau khi chuẩn bị xong thì nói anh một tiếng. Anh đi khiêu vũ một vòng, nếu không anh mày không còn cách nào sống sót ra ngoài đâu."

Anh đi về phía Silvia. Hai mắt cô bé tóc nâu sáng lên khi thấy anh đưa tay về phía mình. Cô nén sự phấn khích nắm lấy tay anh, cùng anh bước vào sàn nhảy. Quý ông Kim Seokjin đỡ lấy eo cô, nhưng suy nghĩ cũng không biết đã phiêu đến nơi nào.

Min Yoongi nói không sai, gần đây anh luôn suy nghĩ đủ điều. Dù anh luôn muốn phủ nhận nhưng trực giác của anh quá mức nhạy bén, đến mức anh không có cách nào tự lừa dối mình. Anh yêu Kim Namjoon, không thể nghi ngờ, nhưng duy trì một cuộc hôn nhân lại không phải hai người yêu thương lẫn nhau là có thể vô ưu vô lo mọi chuyện tốt đẹp.

Bọn họ kết hôn gần bảy năm, đã quá quen thuộc với nhau, thậm chí lúc bắt đầu thường cảm thấy cuộc sống như nước trong hồ bình lặng không một gợn sóng. Nhưng cũng có lúc anh sinh ra ảo giác như mình chưa bao giờ hiểu rõ Kim Namjoon. Giống như người ngủ bên cạnh anh không phải là một nhà văn kiêm giáo sư đại học mà là một người xa lạ anh chưa từng quen biết.

Nhưng bất luận thế nào, dù Kim Namjoon có bí mật gì giấu anh thì tuyệt đối cũng không giấu bí mất kinh thiên động địa như Kim Seokjin. Thỉnh thoảng Kim Seokjin sẽ tưởng tượng cảnh Kim Namjoon biết người yêu mình chung đụng sớm chiều thật ra là sát thủ hàng đầu sẽ có phản ứng thế nào... có lẽ hắn sẽ lấy đề tài này để viết một quyển tiểu thuyết. Nhưng cái này đoán chừng cũng chỉ dừng lại ở tưởng tượng mà thôi. Ngay giây phút quen Kim Namjoon Kim Seokjin lập tức lập lời thề phải mang theo bí mật này xuống mồ.

Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Min Yoongi. Kim Seokjin kéo bàn tay cô bé kia, nhìn cô ở trung tâm sàn nhảy như con bướm nhẹ nhàng xoay tròn. Anh lộ ra nét cười, ôm ngang thắt lưng cô. Trong nháy mắt tất cả đèn trong phòng tiệc đều tắt toàn bộ. Tiếng kêu la, tiếng đập bể kính cùng tiếng bước chân xen lẫn thành những tiếng huyên náo ầm ĩ không quy luật. Nhưng Silvia lại nghe vô cùng rõ ràng, người đàn ông bên cạnh cô một tay ôm lấy eo cô, tay bên kia truyền đến tiếng mở chốt súng lục. Cô muốn hét lên thật lớn nhưng viên đạn ra khỏi nòng trong nháy mắt, trong ánh sáng chớp nhoáng cô thấy cha mình đang ôm ngực, máu đỏ như thuốc nhuộm kém chất lượng theo dấu đạn nơi buồng tim phun ra ngoài.

Cô mở to mắt nhìn về phía người đàn ông anh tuấn phương Đông, môi run rẩy không nói nên lời. Trong bóng tối cô loáng thoáng thấy đôi môi đầy đặn của người đàn ông cong lên một độ cong mê người. Cô cảm giác được người đàn ông kia dùng tay che đi ánh mắt cô.

"Tạm biệt." Cô nghe người đàn ông dịu dàng nói như vậy.

Kí ức cuối cùng là người đó đặt hai tay lên cổ cô, cùng lúc vang lên tiếng xương cổ gãy. Thời khắc ánh đèn sáng lên, thế giới của Silvia vĩnh viễn rơi vào bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro