Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em có anh nói gì không vậy?"

Kim Namjoon ngẩng đầu lên. Nĩa của hắn đâm vào miếng trứng chiên lòng đào, lòng đỏ màu cam từ cạnh dĩa sứ màu trắng từ từ nhỏ xuống chiếc khăn trải bàn trắng. Hắn thấy Kim Seokjin nhẹ nhíu mày.

"... Xin lỗi, anh nói gì?"

Kim Seokjin thở dài, vô lực ngã người ra sau. Kim Namjoon chớp mắt một cái.

"Không có gì." Cuối cùng Kim Seokjin trả lời. Ngay sau đó anh nói: "Không có chuyện gì quan trọng. Em đang nghĩ gì vậy?"

"... Không có gì." Kim Namjoon miễn cưỡng bày ra bộ mặt vui vẻ. Hắn lại đâm đâm miếng trứng chiên.

"Em vẫn thích cách làm cho thêm phô mai." Hắn như có điều gì suy nghĩ nói, "Em nhớ anh cũng rất thích ăn phô mai, tại sao..."

"... Vì như anh vừa nói chúng ta đã dùng hết phô mai rồi. Khoảng hai tuần trước thì phải." Lúc Kim Seokjin trả lời trong giọng nói nghe rất bình tĩnh, như bình thường mà nói nếu anh dùng giọng bình tĩnh thì đồng nghĩa với việc anh đang nổi giận, "Anh biết em có suy nghĩ riêng của mình, thế giới hiện thực quả thật có chút khô khan, không đáng nhắc tới. Nhưng anh vẫn phải xác nhận một chuyện, em còn nhớ tối nay chúng ta phải đi thăm nhà họ White không?"

"Nhớ. Tất nhiên là nhớ." Kim Namjoon lớn tiếng trả lời, "Tất nhiên em nhớ, mấy ngày nay anh nói vô số lần còn gì. Em thừa nhận em thường hay mất hồn, nhưng em không bị thiểu năng. Lúc em kiểm tra chỉ số thông minh ở cấp ba, là 148, anh không nhớ sao?"

Kim Seokjin liếc mắt. Dường như anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nhưng Kim Namjoon đột nhiên cảm giác được thà để Kim Seokjin phát cáu một trận lớn còn hơn. Hắn thở dài đặt nĩa lên dĩa, bên cạnh miếng trứng hắn chưa ăn.

Tiếng kim loại va vào đồ sứ lớn hơn hắn tưởng.

Kim Seokjin ngước mắt về phía hắn xem tình hình. Kim Namjoon vội vàng mở miệng: "Xin lỗi, em không cố ý..."

Bỗng nhiên hắn ngừng lại. Không biết tại sao Kim Namjoon đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Hắn đứng lên đổ trứng chiên vào thùng rác, sau đó bỏ cái dĩa sứ trắng và nĩa vào bồn rửa. Toàn bộ quá trình Kim Seokjin chỉ yên tĩnh ngồi đó nhìn hắn. Việc này làm cho hắn càng phiền não.

Lúc hắn định im lặng rời khỏi phòng ăn thì Kim Seokjin mở miệng gọi hắn lại.

"Có chuyện gì không?" Kim Namjoon lễ phép nói nhưng vẫn không che giấu được sự bực mình, "Nhà họ White, chín giờ tối đúng không? Em sẽ nhớ, với lại hôm nay em không ra khỏi nhà."

Kim Seokjin thấy sắc mặt Kim Namjoon có chút phức tạp, lúc hắn mở miệng nói chuyện, giọng nói bình tĩnh vượt quá mức bình thường.

Anh nói: "Xế chiều nay chúng ta còn có một cuộc hẹn với người khác."




"Thật ra tôi cảm thấy cái này không quan trọng lắm." Kim Namjoon tựa lưng vào ghế salon, chỉnh lại tư thế, "Tình cảm của chúng tôi rất tốt. Tôi cảm thấy giữa chúng tôi không có vấn đề gì. Chỉ là... chúng tôi muốn nó tốt hơn, hoàn mỹ hơn."

"Không sai." Kim Seokjin ngồi ngay ngắn nhưng lại có chút co quắp ở giữa ghế salon, miệng hớp một ngụm cafe nhỏ mà người tư vấn hôn nhân đưa cho, "Chỉ là kiểm tra theo thường lệ."

"Tất nhiên." Người tư vấn nói, "Chúng tôi không phải người chăm sóc, cũng không phải bà tiên đỡ đầu. Chúng tôi sẽ hỗ trợ hết sức, nhưng mấu chốt vấn đề luôn được quyết theo nguyện vọng của các cặp đôi. Tìm sự giúp đỡ là bước đầu tiên có ý nghĩa tích cực. Tiếp theo tôi muốn hỏi hai anh một vài vấn đề."

"Được." Kim Namjoon nói.

"Tên của hai anh?"

"Kim Namjoon." Kim Namjoon trả lời, "Người này là Kim Seokjin."

Kim Seokjin gật đầu một cái, uống một hơi hết sạch ly cafe.

"Kim Seokjin." Anh lặp lại.

"Hai anh kết hôn bao lâu rồi?"

"Sáu năm." Kim Namjoon nói, "Sắp bảy năm rồi."

"Kém mấy ngày là được bảy năm." Kim Seokjin suy tư một hồi, "Coi như bảy năm đi."

"Sáu bảy năm." Kim Namjoon nói.

"Được." Người tư vấn cười trấn an, "Nếu dựa theo tiêu chuẩn từ 1 đến 10 để các anh chấm điểm hôn nhân, xin hỏi các anh sẽ chấm mấy điểm?"

"Tám điểm." Kim Seokjin cẩn thận đặt ly trà màu trắng xuống góc bàn.

"Một đến mười điểm, tôi chỉ muốn xác nhận một chút." Kim Namjoon nghiêng người về phía trước, cau mày nói, "Một điểm là rất tệ, mười điểm là rất tốt, phải không? 'Lựa chọn likert (1)', cho nên mười điểm là 'hoàn toàn đồng ý'?"

(1) Likert: thang đo đánh giá mức độ

"Dùng trực giác của anh là có thể trả lời."

"À, ừ, được rồi." Kim Namjoon từ từ thả lỏng cơ thể, sau đó dựa lưng vào ghế salon. Hắn cau mày suy nghĩ một hồi.

"Tám điểm." Hắn do dự trả lời, "Tôi cho tám điểm."

"Cảm ơn, hai anh làm rất tốt." Người tư vấn cười nói, "Vấn đề tiếp theo: Số lần hai người quan hệ trong tháng trước là?"

Kim Namjoon có chút khó khăn ho khan hai tiếng. Hắn cau mày nhìn về phía người tư vấn. Kim Seokjin cũng không trả lời. Vẻ mặt của anh không có gì thay đổi nhưng cổ và mặt đã bắt đầu ửng hồng.

"Tôi không hiểu ý nghĩa của vấn đề này là gì." Kim Namjoon nói, "Hơn nữa..."

Kim Namjoon nhìn về phía Kim Seokjin tìm sự giúp đỡ. Kim Seokjin dùng mu bàn tay che mắt, cả khuôn mặt căng lên giống như đèn neon màu đỏ nhạt. Anh cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Anh nghiêm túc à?" Kim Namjoon nhếch một bên mày, kinh ngạc hỏi.

"Không lần." Kim Seokjin nhỏ giọng nói.

Kim Namjoon thở một hơi thật dài.

"Anh nghe chưa." Hắn kiềm chế lửa giận dùng giọng khách khí mà hời hợt giải thích với người tư vấn, "Không lần. Nhưng chúng tôi rất bận, công việc của chúng tôi... rất mệt, lại còn hay đi công tác."

"Tất nhiên, cái này có thể hiểu." Người tư vấn thành thật trả lời. Anh ghi chép lại rồi nhìn hai người bật cười. Kim Namjoon hít thở sâu bưng ly cafe lên.

"Hết rồi sao?" Hắn hỏi

"Còn một vấn đề cuối cùng." người tư vấn nói, "Có thể kể một chút về lần đầu gặp của hai người không?"

Kim Namjoon ngửa đầu uống cạn ly cafe. Kim Seokjin cười nhẹ, anh quay đầu nhìn về phía Kim Namjoon, từ khi vào phòng tư vấn đây là lần đầu tiên anh đưa mắt nhìn về phía Kim Namjoon. Kim Namjoon quay lại nhìn Kim Seokjin, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.

"Barcelona." Hắn đưa tay ra nắm lấy bàn tay Kim Seokjin, dùng ngón tay vuốt ve cổ tay của Kim Seokjin.

Kim Seokjin nắm lại tay Kim Namjoon, mười ngón tay đan vào nhau.

"Không sai, là ở Barcelona." Anh mỉm cười trả lời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro