Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em không thích tên tư vấn kia." Kim Namjoon nói.

Kim Seokjin không trả lời. Ngón trỏ của anh theo quy luật gõ nhẹ lên tay lái, mắt nhìn thẳng cột đèn tín hiệu phía trước, giống như không nghe thấy Kim Namjoon nói chuyện vậy.

"Cách đặt câu hỏi của anh ta làm người ta rất khó chịu, hơn nữa còn thiếu tính chuyên nghiệp." Kim Namjoon tiếp tục cùng anh so sánh thái độ đối nhân xử thế ngày thường, thái độ bàn luận có hơi dọa người, "Vừa may em từng nghiên cứu một chút về tâm lý học, so với bác sĩ tâm lý, anh ta cho người khác cảm giác giống một ký giả ở tòa soạn báo hơn."

Kim Seokjin không tỏ ý kiến hừ một tiếng. Anh đạp ga mạnh hơn bình thường, cân nhắc rồi chậm rãi trả lời: "Điểm này anh đồng ý. Nói cho cùng, nhận thức với cách giải quyết vấn đề và cuộc sống của chúng ta có liên quan sao?"

"Không có liên quan." Kim Namjoon nghiến răng, "Em phải nói, cái này đơn giản là lãng phí thời gian."

Kim Seokjin nhìn Kim Namjoon một cái.

"Thật sự em cảm thấy như vậy?" Anh thờ ơ hỏi, "Giữa chúng ta không có bất kỳ vấn đề gì?"

Kim Namjoon cắn môi dưới kiềm chế tức giận.

"Cái này không giống nhau." Anh kiên nhẫn nói, "Không sai, trước mắt chính xác chúng ta có chút vấn đề. nhưng em cho là chúng ta có thể tự giải quyết, không cần tìm mấy chuyên gia phân tích gì đó thay chúng ta làm trung gian. Nói cho cùng, rốt cuộc chúng ta có vấn đề gì..."

"Không có vấn đề."

Giọng Kim Seokjin trả lời lạnh như băng.

"Em vẫn chưa rõ sao, không có vấn đề chính là vấn đề lớn nhất..." Anh gằn từng chữ, trong giọng nói khó nhận ra có mang chút tuyệt vọng, "Chúng ta đã... đã bắt đầu chán nhau rồi, cuộc sống bắt đầu trở nên nhàm chán không còn thú vị nữa, bây giờ lúc anh gặp em thậm chí không còn cảm thấy vui vẻ hay cảm kích nữa, anh từng có cảm giác như vậy, nhưng bây giờ anh đã bắt đầu quên cảm giác đó thế nào rồi. Anh biết em cũng vậy. Anh không biết em có ý thức được thay đổi này không, vẫn cảm thấy cái này không là gì. Nhưng anh... anh rất sợ, Kim Namjoon."



Kim Seokjin đậu xe vào nhà để xe, nghiêng đầu nhìn về phía Kim Namjoon. Dưới ánh đèn mờ mặt mũi của Kim Seokjin trong mắt Kim Namjoon không rõ lắm, chỉ có tròng kính của anh phản ra ánh sáng trắng như tuyết.

Kim Namjoon hắng giọng, phát hiện giọng nói của mình bắt đầu khổ sở ngoài dự liệu.

"Em thật không hiểu." Hắn nói, "Em không hiểu rốt cuộc anh lo cái gì. Chúng ta đã kết hôn gần bảy năm, anh cũng không thể yêu cầu chúng ta bây giờ mỗi sáng mở mắt ra lại phát hiện người nằm bên cạnh mình là một người hoàn toàn mới, quả thật chúng ta sẽ, aiz, giống như anh nói vậy, không từ nào có thể nói, hoặc có lúc chán nhau, nhưng cái này... cái này không phải bình thường sao? Hôn nhân không phải như vậy sao? Em không hiểu, em chỉ kết hôn với một mình anh, nhưng cho tới bây giờ em chưa từng nghe nói có cặp vợ chồng nào không cãi nhau, em không biết anh còn đòi hỏi cái gì..."

"... Đòi hỏi? Anh có thể đòi hỏi cái gì?" Kim Seokjin nâng giọng, "Nếu em cảm thấy không muốn trao đổi với bạn đời hợp pháp của mình, hay xem nhẹ nhau, đây cũng tính là 'đòi hỏi', vậy tại sao em không kết hôn với bia mộ của Hesse luôn đi? Anh đếm biết bao nhiêu lần anh thấy em lo lắng hay lòng không bình tĩnh, nhưng lúc anh hỏi đến em luôn nói qua loa lấy lệ hoặc dứt khoát lờ đi không đáp. Có lúc, có lúc..."

Kim Seokjin cắn chặt răng.

"Thậm chí có lúc anh cảm thấy chúng ta chỉ là hai người xa lạ nhìn nhau chán ghét."

Kim Namjoon khó tin ngẩng đầu nhìn Kim Seokjin, trong mắt hắn giống như có ngọn lửa đang bùng cháy. Lúc mở miệng nói chuyện, hắn gần như phải dùng hết sức kiềm chế lửa giận của mình.

"Cho nên chúng ta lại trở về chủ đề này rồi? Chúng ta đã nói bao lần rồi? Mấy ngàn lần, mấy vạn lần?" Hắn áp sát đến bên Kim Seokjin, "Chúng ta đều có việc của riêng mình, công việc của chúng ta chưa bao giờ ngăn cản chúng ta yêu nhau, sao tự nhiên nó lại thành thứ cản trở tình cảm của chúng ta vậy? Đừng nói như kiểu trước giờ anh chưa giấu em cái gì, hay cho đến bây giờ anh chưa từng làm em thất vọng như vậy. Nếu giữa chúng ta có vấn đề, ví dụ giữa chúng ta có vấn đề, vậy vấn đề ở cả em và anh. Em, và, anh. Đừng nói giống như em là kẻ duy nhất có tội. Cho dù có ký giấy ly hôn, cũng là hai bên cùng ký."

Không gian bỗng nhiên ngưng đọng. Khi Kim Namjoon nói xong câu cuối cùng, đột nhiên cảm thấy hối hận. Không phải hắn hối hận chuyện mình cãi lại, chỉ là có chút hoài nghi có phải mình nói nặng lời quá rồi không. Cũng may một cuộc điện thoại đến lập tức làm hắn loại bỏ cảm giác áy náy không đáng kể này. Chuông điện thoại của Kim Seokjin reo lên. Kim Namjoon yên lặng nhìn bạn đời của mình nhận điện thoại, trả lời ngắn gọn, sau đó tắt máy rồi dùng ánh mắt bối rối nhìn về phía hắn. Hắn im lặng chờ Kim Seokjin mở miệng giải thích.

"Ông Johnson ở quận Đông, lần trước anh có nói, ông già xui xẻo, ốm đau toàn thân..." Kim Seokjin giải thích, "Tình hình ông ấy tự nhiên trở nặng, anh phải đi xem một chút."

"Em tưởng buổi tối chúng ta phải đến nhà họ White." Kim Namjoon lạnh lùng nói, "Vì chuyện này em phải lùi ít nhất ba cái hẹn, vì anh rất coi trọng chuyện này."

"Anh xin lỗi." Kim Seokjin cắn môi, "Anh sẽ giải thích với White."

Đây không phải câu trả lời mà Kim Namjoon muốn nghe. Nhưng nói cho cùng, Kim Namjoon cũng không biết rốt cuộc mình muốn nghe câu trả lời thế nào. Hắn chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng, vô cùng mệt mỏi. Vì vậy hắn mở cửa xe, trầm mặc rời hỏi nhà để xe, chú ý nhất là không làm bất kỳ động tác từ biệt nào với Kim Seokjin. Hắn đi tới trước cửa nhà, mãi sau mới phát hiện ra mình không mang chìa khóa cửa lớn. Ngay lúc đó, Kim Seokjin lái xe từ trước mắt nhanh chóng rẽ ra đại lộ, chỉ để lại tiếng động cơ.

Kim Namjoon đầy thất vọng ngồi chồm hổm trên mặt đất. Ở đó một hồi, hắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên.

"Anh? Tâm tình không tốt? Cãi nhau với anh Seokjin rồi?"

"Đmm (chửi thề đấy, còn chửi gì thì...)." Kim Namjoon tức giận nói, "Chuyện gì?"

Kim Taehuyng bị hắn dọa cho sợ, mấy giây sau mới dám mở miệng nói chuyện.

"Anh, có nhiệm vụ mới."

Kim Namjoon suy xét một hồi, cuối cùng xác định hao tổn sức lực một chút có lẽ sẽ giúp tâm tình bình ổn lại. Hắn đổi tư thế thoải mái hơn ngồi trên bậc thang trước cửa nhà, khi hắn mở miệng nói chuyện lần nữa, vô hình trung khí chất của hắn giống như cây kiếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ.

Hắn cười trả lời: Nói chi tiết một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro