Quyển 1 - Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàm Sương và Giang Ngạn gặp nhau trong thời kỳ đất nước hỗn loạn.

Đối với Hàm Sương, ký ức ban đầu về cuộc sống vô cùng ảm đạm và hoảng loạn. Cô sinh năm 1966, khi sinh ra, bố không ở bên. Mấy năm đầu, cô không được gặp bố. Cô nghe nói bố mình làm việc cho một tổ chức và bị bắt vào tù. Mẹ nói nhà tù là một căn phòng với bức tường rất cao, người bình thường không thể vào đó. Vì thế, cô biết rằng bố là người khác thường. Nhưng tại sao mọi người đều gọi cô là “cao bồi”? Tại sao không có ai muốn chơi với cô? Tại sao mỗi khi thấy cô và mẹ mọi người đều bỏ trốn? Cô không hiểu, thật sự không thể hiểu.

Từ nhỏ, cô chỉ biết mình lớn lên với sự phân biệt đối xử, la mắng và cô đơn. Cô chỉ biết trốn tránh tất cả theo bản năng của mình. Vì vậy, thắt hi bím tóc, cô thường trốn thay Giang Ngạn. Giang Ngạn mặc dù chỉ lớn hơn cô hai tuổi nhưng không biết từ khi nào đã trở thành người bảo vệ cô. Hàm Sương đã nhớ không rõ anh vì cô mà đánh nhau bao nhiêu trận. Cô chỉ nhớ ngay cả khi đổ máu, anh cũng không chịu lùi bước. Có một lần, anh bị đánh cho té ngã đập vào đám cỏ bên sống, Hàm Sương ở bên cạnh anh gào khóc. Anh tỉnh, ngược lại còn ôm lấy cô: ”Cô bé, đừng khóc, anh không sao, rất ổn.” Giang Ngạn luôn gọi Hàm Sương là cô bé, giống như anh lớn hơn cô rất nhiều.

“Anh không đánh lại họ, sao không chịu chạy?” Hàm Sương xoa xoa cái trán đang chảy máu của Giang Ngạn, thút thít.

“Anh chạy rồi thì thế nào?” Giang Ngạn chạm nhẹ vào bím tóc, nói, “Bọn họ là kẻ xấu, anh sẽ không bao giờ đầu hàng.”

“Nhưng... Họ nói chúng ta mới là kẻ xấu, bố chúng ta là kẻ xấu...”

“Bố của chúng ta không bao giờ là kẻ xấu!” Giang Ngạn ngắt lời cô, “Anh đã gặp bố mình, cũng đã gặp bố của em, anh chắc chắn bọn họ không phải kẻ xấu!”

“Anh đã gặp bố em?” Hàm Sương vui vẻ hỏi, “Bố em trông như thế nào?”

“Anh cũng không nhớ, lúc đó anh còn nhỏ quá.” Giang Ngạn gãi đầu, “Nhưng anh biết bố em rất tốt, ông ấy không thể là kẻ xấu.”

“Em cũng nghĩ vậy.” Hàm Sương vỗ tay, “Mẹ nói bố ở trong tù, họ nói người trong đó đều là kẻ xấu, bây giờ em biết bọn họ sai rồi.”

“Không, bọn họ nói đúng.” Giang Ngạn đột nhiên trầm giọng, “Bố của chúng ta thật sự bị nhốt trong tù, nơi đó chỉ dành để giam giữ kẻ xấu.” Anh nhìn về hư không, ánh mắt lộ rõ sự u sầu, loại u sầu không dành cho trẻ nhỏ.

“Vậy ư? Bố của chúng ta thật sự là kẻ xấu sao?” Hàm Sương thất vọng tới muốn khóc.

“Không!” Giang Ngạn trả lời ngắn gọn, “Là bọn họ bắt lầm! Những năm gần đây, người bị vu oan rất nhiều. Anh tin chắc bố chúng ta không phải kẻ xấu!” Anh đột nhiên đứng dậy, lảo đảo mấy cái mới đứng vững. Ánh mặt trời dừng trên vầng trán cao đang chảy máu của anh, toát ra nét quyến rũ bi thảm.

Hàm Sương nhìn chằm chằm Giang Ngạn. Có lẽ từ lúc đó, cô mới phát hiện Giang Ngạn có một sức mạnh đặc biệt. Anh già dặn, chính chắn hơn tuổi rất nhiều.

Sau đó, khi cô lên năm tuổi, bố cô được thả, không một lời giải thích. Nhưng bố của Giang Ngạn bị đưa tới trại lao động trên núi xa xôi. Thế là, cô chia tay với anh. Cô vẫn không thể hiểu tất cả điều này, không ai có thể hiểu những gì đã xảy ra năm đó. Khi chia tay, cô khóc rất dữ dội, nhưng Giang Ngạn lại không khó, anh chỉ ôm cô, nói: “Cô bé, anh sẽ sớm trở về, phải nhớ, bố anh không phải kẻ xấu, tất cả sẽ được làm rõ.”

Nhưng, phải mất rất nhiều thời gian để rõ ràng. Lần nữa bọn họ gặp lại đã là chuyện của mười năm sau. Bố của Giang Ngạn cuối cùng cũng được rửa sạch án phạt, chỉ là, con người thiện lương học thức uyên bác kia cũng bị năm tháng tàn khốc tra tấn tới bệnh không thể vực dậy, cùng mẹ của Giang Ngạn qua đời.

Hàm Sương vẫn nhớ rất rõ, thời điểm gặp lại Giang Ngạn, cô thật sự không thể tin được. Chàng trai cao lớn cường tráng này là đứa bé năm xưa dỗ dành cô sao? Mái tóc đen dày, gương mặt góc cạnh, sống mũi thẳng tắp, làn da dãi nắng dầm mưa nhiều mà ngăm đen thô ráp... Anh có vài phần hoang dại, vài phần cao ngạo, vài phần cương nghị, vài phần tang thương, chút tính cách khó nói nên lời, chỉ có đôi mắt sâu thẳm mà trong trẻo kia lộ ra cao quý và phong độ sẵn có. Hàm Sương nhất thời hoảng hốt, trong giờ phút này, một cảm giác xa lạ lén lút bao quanh bọn họ. Rốt cuộc cũng đã mười năm, quá nhiều thứ thay đổi. Đột nhiên, Giang Ngạn trêu đùa sợi tóc bên tai Hàm Sương, cười hỏi: "Nè cô bé, sao không thắt bím nữa?"

Mười năm ngăn cách đột nhiên biến mất, xa lạ khi trưởng thành cũng không còn, thân mật của ngày xưa trở lại, tất cả dường như đều không thay đổi, Hàm Sương vẫn là cô bé yếu đuối ngây thơ kia, Giang Ngạn vẫn là cậu bé dũng cảm trưởng nghĩa.

Ngày tháng sau đó, Giang Ngạn lần nữa làm thần hộ mệnh cho Hàm Sương, không chỉ bảo vệ cô, anh còn như anh trai tỉ mỉ cẩn thận chăm sóc. Cao trung năm ba, Giang Ngạn vẫn ở nhà Hàm Sương. Trường Hàm Sương học rất xa nhà, mỗi ngày đi học tan trường, đều là Giang Ngạn hộ tống. Đồ ăn ở trường không ngon, Giang Ngạn tự nấu ở nhà, giờ nghỉ trưa sẽ mang đến trường cho Hàm Sương, cùng cô ăn. Bạn bè Hàm Sương đều hâm mộ cô có một anh trai tốt như vậy. Sau thời gian ở lớp, Giang Hàm sẽ kèm cặp bài tập, cùng cô trò chuyện, chọc cô vui vẻ. Mỗi lúc hai người thoải mái cười to, trong mỗi góc phòng đều tràn ngập ấm áp và hạnh phúc.

Chỉ là, Sương Hàm và gia đình mình vẫn cảm nhận được tính cách Giang Ngạn không giống bình thường. Đọc sách nhiều, mặc kệ bố mẹ Hàm Sương phản đối thế nào, Giang Ngạn vẫn kiên trì làm công nhân cho công trường gần trường học suốt ba năm. Anh dùng tiền lương để chi trả học phí và tiền mua sách, cũng hỗ trợ phí sinh hoạt cho bố mẹ Hàm Sương. Tiền còn dư, anh luôn tích cóp, mãi tới khi có kết quả đậu đại học, số tiền anh có được đã đủ trang trải học kỳ đầu tiên.

Hai năm sau, Hàm Sương đậu vào trường đại học nghệ thuật cùng Giang Ngạn. Hai người lại cùng nhau đi học, Giang Ngạn vẫn như anh trai chăm sóc cô. Chỉ là, dần dần, Hàm Sương bắt đầu không thỏa mãn. Con gái thường mơ mộng, khiến cô mong muốn chàng trai ân cần như Giang Ngạn cả ngày sẽ làm bạn với cô, nhưng Giang Ngạn lại không làm được việc này. Anh vẫn bận rộn, bận rộn học tập, bận rộn làm việc. Từ lúc vào đại học tới nay, anh chưa từng xin trợ cấp, cũng không nhận một đồng của nhà Hàm Sương. Vì thế, Hàm Sương bắt đầu tiếp xúc với các chàng trai khác. Cô mời bọn họ đi ăn, đi nhảy, giải trí... Dù sao nhà cô có tiền, Giang Ngạn không cần, vậy đem cho đàn ông khác dùng là được. Chuyện qua lại với nam sinh khác cô không hề gạt Giang Ngạn, có đôi khi còn cố ý khoe trước mặt anh. Mỗi lần thấy, Giang Ngạn luôn khoan dung cười, giống như người anh trai dung túng em gái. Nhưng sự khoan dung này không làm Hàm Sương vui vẻ, ngược lại càng kích thích cô, khiến cô buồn bực không chỗ phát tiết. Vì thế, cô ngày càng qua lại với nhiều người.

Một buổi chiều cuối thu, Hàm Sương cùng hai nam sinh từ công viên trở về. Mọi người đều chơi hết mình, tiếng cười của Hàm Sương càng thanh thúy vang dội. Chỉ là, trên con đường hẻo lánh gần trường học, bọn họ không hề phòng bị mà bị hai kẻ bịt mặt cầm dao ngăn cản. Hai kẻ luôn ân cần nịnh bợ cô thấy cướp liền bỏ chạy, để lại một cô gái nhu nhược từng bước bị dồn vào góc tường. Đối mặt với con dao sáng chói và kẻ bắt cóc hung dữ kia, Hàm Sương đột nhiên nhớ lại thời thơ ấu, thời điểm bị nhóm trẻ bắt nạt ẩu đả. Hoảng sợ và bất lực cực độ khiến cô vô cùng tuyệt vọng, ngay lúc tưởng rằng bản thân không thể kiên trì, một bóng hình cao lớn xông tới cướp lấy dao trong tay kẻ bắt cóc, một chân đá người còn lại. Hai kẻ che mặt bị dọa tới choáng váng, mà người kia đã nhanh nhẹn thuần thục chắn trước người Hàm Sương, quát: "Cút!"

Bọn chúng hoảng sợ, chậm rãi lui về sau, rốt cuộc cũng hoảng hốt bỏ chạy. Người kia xoay lại, ánh trăng làm gương mặt góc cạnh kia càng rõ ràng. Anh quen thuộc trêu đùa sợ tóc bên tai Hàm Sương, cười hỏi: "Cô bé, không dọa em sợ chứ?"

"Giang Ngạn." Hàm Sương run rẩy gọi, "Sao anh lại tới đây?"

"Mỗi tối anh đều đi ngang qua nơi này." Giọng Giang Ngạn không giấu được tình yêu và thương tiếc, "Tháng này em ra ngoài quá nhiều, mỗi lần về đều đi qua đây, con đường này vắng vẻ, anh không an tâm, hơn nữa..." Bên môi anh lộ một tia trào phúc, "Anh cảm thấy, nếu thật sự xảy ra chuyện, bạn trai đó của em cũng chưa chắc giúp được."

Trong mắt Hàm Sương lập tức bị nước mắt bao trùm, cô chậm rãi nắm lấy tay Giang Ngạn. A, bàn tay thật thô ráp, xuyên qua nước mắt vẫn nhìn thấy tầng kén bên trên. Đây là dấu vết khi lên núi để lại. Chỉ là, bàn tay thô ráp này, thân hình cao lớn này trước sau đều lặng lẽ bảo vệ cô, từ thơ ấu tới hiện tại. Hàm Sương run rẩy vuốt ve tay anh, đột nhiên, cô "Oa" mà khóc thành tiếng. Cô không màng tất cả mà lao vào lòng Giang Ngạn, dùng sức đập vào lồng ngực kiên cố của anh, gào lên: "Anh hư! Anh xấu lắm! Vì sao anh không cần em? Vì sao không để ý tới em? Vì sao không ở bên cạnh em? Em không có bạn trai, trong lòng em trước nay chưa từng có chàng trai khác! Em chỉ cần anh cả đời ở bên cạnh em! Em chỉ cần anh! Chỉ cần anh! Chỉ cần anh..."

Cô không biết đã nói bao nhiêu lần "Chỉ cần anh", sau đó cô phát hiện, Giang Ngạn, đã là Giang Ngạn lúc trước thành, lần đầu tiên ôn tồn ôm lấy cô như vậy, nhẹ nhàng giúp cô lau khô nước mắt. Anh dán môi bên tai Hàm Sương, hơi thở phả vào vành tai, ngưa ngứa. Hàm Sương cảm nhận được hơi thở của người đàn ông này, hơi thở khiến cô mê say.

"Đồ ngốc." Giang Ngạn cảm động, chân thành nói, "Anh không cần em lúc nào? Có em, trong lòng anh còn có thể có người con gái khác sao?"

Tối đó, lần đầu tiên Giang Ngạn hôn cô. Sương Hàm rùng mình, tim đập loạn nhịp, đỏ mặt, ngượng ngùng mà hoảng loạn... Một nụ hôn, cô hoảng loạn tới dường như không còn cảm giác. Cô trộm nâng mí mắt nhìn Giang Ngạn, phát hiện anh rất nghiêm túc mà chân thành. Người đàn ông như vậy đáng để cô phó thác cả đời. Vì thế, trong nụ hôn đầu tiên không thành công này, Hàm Sương quyết định phó thác sinh mệnh cho anh.

Sau khi tốt nghiệp, Giang Ngạn được phân tới tòa soạn của địa phương, như vậy, anh có thể tiếp tục chăm sóc Hàm Sương đang đọc sách. Cũng trong năm đó, mẹ của Hàm Sương qua đời. Một năm sau, bố cô cũng buông tay rời đi. Trước lúc lâm chung, ông ấy đặt tay Hàm Sương và Giang Ngạn ở bên nhau, dùng ánh mắt vẩn đục nhưng cố chấp của người sắp chết nhìn Giang Ngạn chằm chằm. Giang Ngạn đón nhận ánh mắt kia, trịnh trọng, kiên định, rành mạch mà nói: "Bác yên tâm, cháu dùng sinh mệnh và nhân cách của mình ra thề, cháu vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh Hàm Sương, chăm sóc em ấy, bảo vệ em ấy, yêu em ấy, mãi đến khi sinh mệnh kết thúc!"

Bố Hàm Sương mỉm cười ra đi. Giờ phút này, Hàm Sương chìm trong bi thống lần đầu tiên ý thức được, sau này, cuộc sống của cô đã buộc chặt với sinh mệnh của Giang Ngạn.

Chỉ là, con đường tình yêu không bao giờ thuận buồm xuôi gió. Mùa hè Hàm Sương tốt nghiệp, Giang Ngạn đưa ra một quyết định kinh thiên động địa - rời khỏi tòa soạn, tự mở công ty của mình.

Vừa nghe quyết định này, Hàm Sương giật mình tới nói không nên lời. Chỗ Giang Ngạn đang làm cơ sở vật chất hùng hậu, hơn nữa còn được chính phủ hỗ trợ, đãi ngộ không hề tệ bạc. Làm ở nơi như vậy khiến không biết bao người hâm mộ, mà hiện tại anh đòi mở một tòa soạn riêng, thật là nói đùa! Vì thế, hai người lần đầu tiên xảy ra xung đột.

"Hàm Sương, anh thật sự không làm nổi nữa mới đưa ra quyết định này." Giang Ngạn khẩn thiết nói, "Em không biết trong tòa soạn có bao nhiêu tham nhũng đâu, ngoại trừ rời đi, anh không còn cách nào khác."

Lúc đó Hàm Sương nghe không hiểu, trên thực tế, rất nhiều lời Giang Ngạn nói cô đều nghe không hiểu. Giang Ngạn trưởng thành vượt xa tuổi của mình, có khi anh chỉ tùy tiện nói một câu, cô đã phải dùng cả ngày để suy nghĩ, sau đó mới có thể hiểu được hàm ý của anh. Nhưng cố tình cô lại là loại người không thích phí sức lực để suy nghĩ. Vì thế, rất nhiều thời điểm, cô chỉ có thể trợn mắt, cảm xúc lẫn lộn mà nhìn Giang Ngạn, giống như đứa trẻ đang nghe giảng thuyết Einstein. Hiện tại, cô cứ nhìn Giang Ngạn như vậy, dùng khả năng tư duy có hạn của mình phân tích suy nghĩ của anh: "Ý anh là, anh làm ở đó không vui sao?"

"Không phải không vui, mà tương đương thống khổ!" Giang Ngạn khàn giọng trả lời, "Nếu còn ở lại, anh khẳng định sẽ không hít thở được mà chết!"

"Nhưng..." Hàm Sương vẫn không hiểu, "Nhiều người không phải vẫn tiếp tục làm việc ở đó được sao?"

"Anh không giống họ." Giang Ngạn cố sức giải thích, "Anh không thể thích ứng với những điều này, bởi vì thích ứng là chịu thỏa hiệp..."

"Em biết anh không giống họ!" Hàm Sương cắt ngang, "Trên người anh có một thứ gì đó rất đặc biệt, đúng vậy, sự đặc biệt này khiến anh không giống bất kỳ ai! Lúc nào em cũng cảm thấy năng lượng của nó quá lớn, hiện tại cũng vậy, hơn nữa còn vì nguyên nhân nào đó mà càng thêm rõ ràng và kiên cố. Là nó chi phối hành vi của anh, vùi lấp linh hồn của anh, khiến anh không thể hòa hợp với mọi người!"

Trong mắt Giang Ngạn đột nhiên rực cháy, sắc mặt cũng trở nên vô cùng sinh động: "Hàm Sương, em thế mà có thể nhìn ra..." Anh lẩm bẩm, không tin mà nói.

"Đúng vậy, em có thể nhìn ra!" Hàm Sương tiếp lời, "Nhưng em không thể hiểu! Mọi người cũng không thể hiểu! Đối với một thứ không ai hiểu được, anh vì sao còn cố chấp giữ nó lại? Chẳng lẽ, anh không thể vì em, vì chính anh, vì tương lai của chúng ta mà thay đổi sao? Không thể châm chước với xã hội này sao?"

Nhiệt liệt cùng hưng phấn trong mắt Giang Ngạn lập tức biến mất, thay vào đó chính là đau đớn, nhẫn nại, buồn rầu, anh nhíu chặt cung mày, đôi môi run rẩy: "Em nói là... Em kêu anh từ bỏ thứ mình quý trọng nhất, từ bỏ phẩm chất và tinh thần anh dùng mười năm cực khổ mài giũa để thông đồng làm bậy với họ sao?"

"Đừng nói khó nghe như thế được không?" Hàm Sương nóng nảy, "Người khác có thể làm, vì sao bản thân anh không thể tiếp tục? Em nghĩ cả cái tòa soạn kia không thể chỉ có một mình anh là 'người tốt'."

Giang Ngạn thống khổ lắc đầu: "Người tốt không ít, nhưng thật sự có dũng khí giữ vững lập trường và đẩy lùi cái xấu lại quá ít."

"Cái gì là giữ vững và từ chối? Thì ra trong tòa soạn to lớn kia chỉ có mình anh là dũng sĩ bảo vệ chân lý!" Hàm Sương chế nhạo, mà trong lòng lại bi ai và oán giận. Chẳng lẽ, dù là vì cô, Giang Ngạn cũng không thể từ bỏ cái gọi là giữ vững và từ chối kia sao? Thật sự không thể 'thích ứng' với xã hội này? "Em thấy, anh chưa chắc đã thanh cao như vậy, rõ ràng là coi trọng tài sản của ba em để lại, gấp tới chờ không nổi mà muốn chiếm làm của riêng thôi!"

Sắc mặt Giang Ngạn lập tức trắng bệch, trừng mắt nhìn Hàm Sương, bi phẫn và đau đớn nhanh chóng ùa vào trong mắt, ngay cả hơi thở cũng trở nên ngưng trọng. Vết thương trong tim khiến anh khó chịu, khiến anh buồn rầu. Anh cứ như vậy mà nhìn, thật lâu sau vẫn còn trừng mắt nhìn Hàm Sương. Hàm Sương sợ hãi, cô biết mình lỡ lời, lại không biết giải thích thế nào, chỉ có thể bị động đứng một chỗ. Hai người cứ thế nhìn nhau vài phút. Đối với Hàm Sương, mấy phút này dài như mấy thế kỷ. Sau đó, Giang Ngạn xoay người, nhanh chóng rời đi.

Hôm sau, Hàm Sương nhận được một bức thư:

Hàm Sương, lúc em nhận được bức thư này, anh đã rời khỏi thành phố. Anh không biết mình sẽ đi đâu, cũng không biết sẽ đi bao lâu, nhưng anh biết, chúng ta cần tách nhau một khoảng thời gian, để cả hai cùng bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ quan hệ của mình. Thân mật khăng khít của quá khứ đã che lấp quá nhiều thứ vốn nên bại lộ từ sớm. Kỳ thật hai người chúng ta, từ suy nghĩ tới tính cách đều có khác biệt quá lớn. Em là người anh che chở và yêu thương từ nhỏ tới trưởng thành, nhưng trải qua năm năm nhấp nhô, sự nuông chiều và yêu quý đã dần phai nhạt. Em rộng rãi hoạt bát không biết u sầu, không lo không nghĩ nhiều năm như vậy, trong lòng căn bản không có một vết sẹo. Mà anh, trải qua thời gian đó, bị cười nhạo và vũ nhục, lại phải rời xa quê hương, ba mẹ đều mất, lưu lạc một mình rất khổ cực. Thói đời nóng lạnh trong đó, chua xót đau đớn trong xảy hội anh thấy được là điều em vĩnh viễn không thể tưởng tượng đến. Em luôn trách anh không kể cho em cuộc sống trên núi kia, kỳ thật chẳng có gì đáng để kể, tất cả đều là vết sẹo chồng chất trong trái tim anh! Đúng vậy, vết sẹo này khiến suy nghĩ của anh trưởng thành, cái nhìn mọi thứ rõ ràng, ý chí càng kiên định. Cũng vì trải qua khoảng thời gian đó khiến mọi người không thể thấu hiểu cá tính của anh. Nếu em có thể hiểu, cho dù chỉ là một chút, em chắc chắn sẽ không kêu anh kể những chuyện kia, càng không nói ra những lời vô tâm hôm trước. Không, em không thể nào hiểu được tất cả khổ cự mà anh đã chịu, trừ phi em cũng từng trải qua. Khác biệt giữa chúng ta do năm tháng và hoàn cảnh tạo thành, không thể sửa đổi. Bởi vậy, chúng ta cần phải suy nghĩ lại, làm thế nào để dung hòa tính cách, hoặc liệu có phải thật sự không thích hợp ở bên nhau hay không. Anh không thể thỏa hiệp với xã hội này, không chắc có thể mang tới cho em hạnh phúc và vui sướng. Yên tâm, anh sẽ không quên ánh mắt của ba em trước lúc lâm chung, không quên lời thề của mình. Là vì không thể phản bội lời thề này, anh mới quyết định rời đi. Hàm Sương, cho chúng ta một khoảng thời gian riêng tư đi, nhìn xem ngày tháng không có nhau có phải tốt hơn không, suy nghĩ cuộc sống của đối phương, chúng ta có thể vui vẻ chấp nhận hay không. Anh tin, qua khoảng thời gian bình tâm suy nghĩ này, khi gặp lại, chúng ta nhất định sẽ tìm ra một đáp án tốt nhất."

Hàm Sương ngây người, choáng váng. Cô đột nhiên cảm thấy máu trong người như ngừng chảy, trái tim phút chốc rơi xuống vực thẳm. Nhìn bức thư, cô khóc tới ruột gan đứt thành từng khúc.

Ngày tháng sau đó, cô không biết bản thân đã trôi qua thế nào. Cô điên cuồng tìm kiếm, hỏi tất cả những người quen biết Giang Ngạn, nhưng một chút manh mối cũng không có. Vì thế, cả ngày cô ở lỳ trong phòng mình, không cơm nước, chỉ ngơ ngác ngồi một chỗ, ngơ ngác chờ Giang Ngạn trở về. Lần đầu tiên cô cảm nhận được địa vị của Giang Ngạn trong lòng vĩnh viễn không thể thay đổi. Cô không thể không có Giang Ngạn! Cô không thể rời khỏi Giang Ngạn! Nhiều năm qua, cô đã quen có anh làm bạn, đã quen ỷ lại vào anh, quen được anh yêu thương và chăm sóc! Giang Ngạn là cây cổ thụ, mà cô là nhánh tầm gửi bám lên trên. Nếu rời khỏi cây cổ thụ, nó sẽ khô héo mà chết. Hiện tại, cô chỉ biết ở trong phòng, nếu không chờ được Giang Ngạn, cô sẽ chết.

Mỗi ngày Đồng Tùng Lỗi đều đến chăm sóc cô, có le là được Giang Ngạn phó thác. Mỗi lần trông thấy Đồng Tùng Lỗi, câu đầu tiên cô nói sẽ là: "Có tin tức của Giang Ngạn sao?" Mà câu trả lời luôn khiến cô thất vọng. Một tháng trôi qua, cô đã gầy ốm tiều tụy tới không ra hình người. Cô nắm tay Đồng Tùng Lỗi, khóc nức nở: "Tùng Lỗi, cầu xin anh, tìm anh ấy về đi! Em đồng ý cho anh ấy từ chức, em ủng hộ anh ấy mở tòa soạn riêng, em không yêu cầu anh ấy thay đổi gì cả! Anh ấy muốn làm gì cũng được, em chỉ cần anh ấy trở về! Trở về!"

Rốt cuộc, thời điểm sắp kết thúc kỳ nghỉ hè, ngay lúc Hàm Sương đã tuyệt vọng đến tận cùng, Giang Ngạn đột nhiên xuất hiện. Hàm Sương phát hiện, anh thế mà cũng gầy ốm tiều tụy rất nhiều, trên mặt có loại tang thương và mệt mỏi khó miêu tả. Ưu thương anh đeo trên lưng, thống khổ anh phải gánh chịu, một chút cũng không ít hơn mình. Thì ra, đây là đáp án, đáp án bọn họ có được - Cho dù khác biệt rất lớn, bọn họ không thể chấp nhận cuộc sống không có nhau! Hàm Sương lảo đảo đi về phía anh, sắc mặt cô trắng bệch, môi một chút huyết sắc cũng không có, cả người như tờ giấy, bị gió lớn thổi tới, bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi, ngã xuống. Thấy Hàm Sương như thế, Giang Ngạn khiếp sợ mà đau lòng. Anh nhanh chóng đi về phía Hàm Sương, vội đỡ lấy cô, nâng mặt cô lên, theo thói quen dùng tay vén nhẹ lọn tóc mai. Anh đón nhận ánh mắt của cô, nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt anh như hai cái hồ sâu không thấy đáy, rất tốt rất trầm. Hàm Sương có thể nhìn ra mệt mỏi cùng u buồn trong mắt anh. Nhưng cả người anh vẫn giữ sự chính trực khí chất kia, sau đó lúc anh nói chuyện, trong nhu tình mang theo một tia đau đớn: "Hàm Sương, nếu anh thật sự rời khỏi em, em... Sẽ như thế nào?"

Hàm Sương yếu ớt mà cười, nụ cười dường như đã nhỏ máu: "Em sẽ chết." Cô nói, "Không phải tự sát, là tiều tụy tới chết."

Hàm Sương ôm cô vào lòng, ôm thật chặt: "Được." Giọng anh thoáng run rẩy, nhưng lại mang theo kiên định thẳng tiến không lùi, "Chúng ta kết hôn!"

Một tháng sau, bọn họ tổ chức hôn lễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro