Quyển 1 - Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đạm Nguyệt sắp xếp hoa được giao tới, toàn bộ căn phòng tràn ngập màu hồng vui vẻ. Hàm Sương cuối cùng cũng thêu xong áo lông. Cô thở dài một hơi, cẩn thận gấp lại, sau đó nhìn chằm chằm đó cẩm chướng đỏ thẳm kia. Mười năm, mỗi lần tới kỷ niệm ngày kết hôn, Giang Ngạn luôn sẽ tặng cô cẩm chướng đỏ. Anh quả thật không giống người thường, chưa bao giờ tặng hoa hồng tượng trưng cho tình yêu. Anh nói với cô: "Em khỏe mạnh và gia đình ấm áp, đây chẳng lẽ không phải là điều chúng ta cần nhất sao?"

"Còn anh, anh khỏe mạnh không quan trọng sao?"

"Anh thế nào đều không sao cả." Đáy mắt Giang Ngạn là một mảnh ý cười dịu dàng, "Sinh mệnh của anh thuộc về em."

Hàm Sương thở dài. "Sinh mệnh của anh thuộc về em", đây có lẽ là câu thổ lộ tình yêu sâu sắc nhất. Kết hôn mười năm, Giang Ngạn chưa từng nói một câu "Anh yêu em". Mỗi khi Hàm Sương si tình, cố chấp như bao người bình thường, quấn lấy đòi ông xã của mình: "Nói, anh yêu em không?" Giang Ngạn sẽ luôn chân thành mà trả lời, "Yên tâm, sinh mệnh của anh thuộc  về em."

Đúng vậy, một người đàn ông đã giao phó toàn bộ sinh mệnh cho bạn, bạn còn gì mà không thỏa mãn chứ? Hàm Sương biết bản thân nên cảm thấy đủ, mười năm, không phải Giang Ngạn luôn dùng hành động chứng minh lời thề của mình sao? Chỉ là, cô vẫn thích nghe được một chữ "Yêu", cho dù trong xã hội này, chữ đó sớm đã bị lạm dụng tới giá trị không còn.

Chuông cửa lần nữa vang lên.

"Cậu chủ, nhất định là cậu chủ đã về." Đạm Nguyệt kêu lên.

Hàm Sương ngẩng đầu nhìn đồng hồ, 15h30, cách thời gian Giang Ngạn về nhà còn nửa tiếng. Sao thế? Nửa tiếng anh cũng chịu không được mà muốn về sớm sao? Trong lòng Hàm Sương dâng lên vui sướng và ấm áp, lập tức chạy đến hành lang.

Cửa mở, Hàm Sương và Đạm Nguyệt đều ngẩn ra. Đứng ngoài cửa không phải Giang Ngạn, mà là vợ của Đồng Tùng Lỗi - Ô Mai.

"Hàm Sương." Ô Mai có chút chần chờ, "Tôi... Có phải là vị khách không mời mà đến không?"

"Nào phải chứ!" Hàm Sương rất nhanh từ ngoài ý muốn tỉnh táo lại, trên mặt hiện lên nụ cười nhiệt tình, "Vào trong ngồi đi, 'mỹ nhân băng giá' như chị, chúng tôi muốn mời cũng không được!"

Thật sự, Ô Mai rất ít khi tới nhà Hàm Sương. Giang Ngạn và Đồng Tùng Lỗi tuy hai mà là một, nhưng giữa Hàm Sương và Ô Mai không hề có quan hệ bạn bè thân thiết, thậm chí rất ít khi tiếp xúc. Điều này quả thật khiến người ta khó hiểu. Trên thực tế, Hàm Sương rất ít khi gặp được Ô Mai, cô ấy không muốn cùng Đồng Tùng Lỗi tham gia các hoạt động xã giao, cũng không cùng Đồng Tùng Lỗi tới nhà Giang Ngạn làm khách, chỉ có thời điểm Giang Ngạn dẫn Hàm Sương tới nhà Đồng Tùng Lỗi, hai người mới có cơ hội gặp mặt, nhưng lúc đó cũng chỉ qua loa vài câu mà thôi. Có lúc Hàm Sương nhiệt tình tìm đề tài, Ô Mai lại lễ phép mà lạnh nhạt gạt đi. Sự lạnh nhạt này khiến người tính cách rộng rãi như Hàm Sương quả thật rất khó chấp nhận. Cô cũng vì thế mà không ít lần càu nhàu với Giang Ngạn, mỗi lần, Giang Ngạn đều sẽ giải thích với cô: "Em đừng nghĩ nhiều, không phải Ô Mai không thích em, cô ấy là người như vậy. Em phải biết, trên đời này có một loại người không biết thể hiện tình cảm của mình."

"Nhưng, cô ấy không thể hiện, người khác làm sao cảm nhận được?" Hàm Sương vẫn không thuận theo.

Giang Ngạn nhẹ nhàng thở dài: "Cô bé ngốc, người khác cảm nhận được không có gì quan trọng, chỉ cần Đồng Tùng Lỗi có thể cảm nhận được tình cảm này là đủ."

Hàm Sương sửng sốt. Cô thật không hiểu Đồng Tùng Lỗi làm thế nào mà có thể nhìn thấu vẻ ngoài lạnh nhạt như băng kia, tìm được trái tim nóng rực như lửa. Nếu đổi lại là cô, mỗi ngày ở cùng 'mỹ nhân băng giá' này, cô sẽ buồn tới chết.

Đạm Nguyệt mang trà và trái cây tới. Ô Mai ngồi sô pha, như suy tư gì đó mà nhìn tầng khí từ tách trà chậm rãi bay lên. Hàm Sương đánh giá cô ấy! Trời ạ! Cô ấy thật đẹp! Làn da trắng nõn, đôi mắt đen nhánh như hồ nước sâu không thấy đáy, hàng lông mi thật dài, cùng đôi môi mỏng, vẻ đẹp khiến Hàm Sương mê man. Khó trách sau nhiều năm tìm hiểu, Đồng Tùng Lỗi cuối cùng cũng hạ quyết tâm cưới cô ấy. Hàm Sương thừa nhận, cho dù lạnh nhạt, cho dù khó tiếp xúc, vẻ đẹp của Ô Mai vẫn khiến người ta khó mà kháng cự.

"Hàm Sương, cô đang nghĩ gì vậy?" Ô Mai vẫn luôn yên lặng không nói đột nhiên ngẩng đầu.

Hàm Sương sửng sốt, một câu hỏi đột ngột này khiến cô không tự chủ mà gãi đầu. Trời biết, vừa rốt cuộc là ai "tự hỏi" chứ? Cô vội vàng nói: "Nếu tôi là đàn ông, nhất định sẽ mê say chị."

"Tại sao? Vì mỹ mạo của tôi?" Ô Mai cười giễu, "Kỳ thật mỹ mạo cũng là một loại trói buộc, nó thường khiến người ta không thể nào phân biệt thứ mình theo đuổi là vẻ đẹp bên ngoài hay tình yêu thật sự."

Hàm Sương nhún vai, ở trước mặt Ô Mai tốt nhất đừng nói lời tán dương, bởi vì khen ngợi dường như không có tác dụng với cô ấy, "Chị thường gặp vấn đề khó khăn kiểu này đúng không? Kỳ thật cũng không phải chuyện xấu gì, ít nhất nó chứng minh chị được rất nhiều người theo đuổi."

"Nhưng điều bọn họ theo đuổi là gì? Nếu tôi không có gương mặt xinh đẹp này, bọn họ còn theo đuổi tôi sao?"

Hàm Sương sửng sốt, cô thật sự chưa từng suy xét tới 'mỹ mạo' và 'tình yêu' rốt cuộc có liên quan gì. Yêu một người xinh đẹp, chẳng lẽ không tính là tình yêu sao? Cô chưa bao giờ đi phân tích vấn đề phức tạp này, trong thế giới của cô tình yêu rất đơn giản.

"Tôi nghĩ..." Cô gãi đầu, cố sức suy tư, "Gương mặt không phải ưu điểm duy nhất của chị, những người đó theo đuổi chị chưa chắc chỉ vì vẻ bề ngoài. Người khác thì tôi không dám nói, nhưng tôi dám khẳng định, Tùng Lỗi không vì chị xinh đẹp mà cưới chị."

"Vậy sao?" Ô Mai mím môi, "Làm sao cô biết?"

"Việc này không phải quá rõ ràng rồi ư?" Hàm Sương khẳng định, "Người suy nghĩ có chiều sâu như Tùng Lỗi có thể nông cạn đến chỉ vì gương mặt xinh đẹp mà cưới cô ấy làm vợ sao?"

Ô Mai đột nhiên chuyển ánh mắt về phía Hàm Sương, cẩn thận quan sát cô. Cô ấy quan sát rất kỹ, nhìn đến mức khiến Hàm Sương không khỏi run rẩy. Sau một lúc lâu, cô ấy nhẹ nhàng thở dài: "Cô nói đúng, Tùng Lỗi không phải vì tôi xinh đẹp mà cưới tôi. Trong những người đàn ông bên cạnh, anh ấy là người duy nhất không bị mỹ mạo của tôi mê hoặc đến thần hồn điên đảo, mà đó cũng là người duy nhất làm tôi rung động." Cô ấy chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, trên mặt xuất hiện sự dịu dàng hiếm thấy.

Hàm Sương nhịn không được mà kinh ngạc, trên người Ô Mai đúng là có loại khí chất phụ nữ bình thường không thể có được. Cô dường như đã bắt đầu hiểu lời Giang Ngạn nói, thì ra sau một Ô Mai lạnh lùng quả thật cất giấu một phần tình cảm rất sâu, loại tình cảm này còn mãnh liệt hơn người thường, chỉ là người khác khó có thể phát hiện mà thôi. Có lẽ cũng chỉ có Đồng Tùng Lỗi mới thật sự nhận ra phần chân tình này.

"Ô Mai, chị... Yêu Tùng Lỗi không?" Hàm Sương đột nhiên hỏi.

"Theo cô?" Ô Mai rất tự nhiên mà hỏi lại.

Hàm Sương hít sâu một hơi. Có lẽ nói chuyện với Ô Mai, cô nhất định phải nếm mùi thất bại. Việc này sao có thể 'theo cô' mà nói? "Tôi không biết," cô thành thật trả lời, "Ô Mai, chị quá lạnh lùng, tôi... Đã từng cho rằng con người chị vĩnh viễn không có độ ấm."

"Tất cả lạnh lẽo đều do người tạo ra mà thôi." Ô Mai thở dài, "Hàm Sương, cô từng gặp qua núi băng dưới ánh nắng chói chang của mùa hè chưa?"

Hàm Sương lắc đầu, vẻ mặt hoang mang khó hiểu: "Ý chị là, nếu không có núi băng, chị cũng sẽ không lạnh nhạt như vậy?"

"Tôi cũng từng là thiếu nữ nhiệt huyết." Ô Mai cúi đầu, nhìn lá trà trôi nổi trong tác, "Trước năm mười chín tuổi, tôi thật sự rất hạnh phúc. Tôi có gương mặt trời xanh ưu đãi, còn có một gia đình tôi tự nhận là tuyệt vời nhất thế gian, không phải sao? Cha mẹ yêu thương tôi, họ đối với nhau cũng vô cùng ân ái... Cuộc sống của tôi luôn vui vẻ cho đến năm mười chín tuổi. Nhưng tới cái ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, cha mẹ tôi lại xử lý thủ tục ly hôn, bọn họ dường như đã sớm chờ đến ngày này, không cãi nhau, không khóc lóc, tất cả đều bình tĩnh, bình tĩnh đến khiến tôi không thể hít thở..."

Ô Mai dừng lại, trong mắt bị một tầng sương mù bao quanh, giọng nói lại vô cùng bình tĩnh.

Hàm Sương ngây ra, cô thật không ngờ Ô Mai lại có đoạn chuyện xưa như vậy. "Bọn họ vì sao lại ly hôn?" Cô hoang mang hỏi.

"Bọn họ nói, từ ngày bắt đầu cuộc hôn nhân này đã là một sai lầm, nhưng đợi tới thời điểm bọn họ tỉnh ngộ, tất cả đã quá muộn. Bọn họ vì không muốn tôi chịu tổn thương nên mới kiên nhẫn tới hiện tại. Bọn họ nghĩ tôi đã trưởng thành, có thể đối mặt với tất cả, nhưng bọn họ lại không biết, chuyện này là đả kích quá lớn đối với tôi. Tôi đột nhiên hiểu rằng, những ân ái mà trước kia tôi nhìn thấy, tất cả đều giả tạo. Bọn họ thế mà đã ngụy trang mười chín năm! Cho dù tôi biết sau lưng loại ngụy trang này là hi sinh và đau khổ rất lớn, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được! Rõ ràng là dối trá! Tôi như muốn nổi điên, muốn chết! Trong nháy mắt, tôi phát hiện thế giới mình đang sống dối trá, khủng bố thế nào! Mà tôi, thế mà lại tự mình đắm chìm trong nó suốt mười chín năm! Thế giới này còn chuyện gì buồn cười hơn sao?"

Ô Mai lần nữa ngừng lại, trên mặt xuất hiện một nụ cười lạnh, thoạt nhìn là vết thương trên tảng băng. Hàm Sương không khỏi rùng mình, đột nhiên cảm thấy ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên lạnh lẽo.

"Từ ngày đó," Ô Mai tiếp tục, "Tôi không tin bất cứ tình cảm tốt đẹp nào trên thế gian này, tôi sợ tất cả đều là ngụy trang! Tôi dùng sự lạnh nhạt đối đãi với mọi thứ xung quanh, bởi vì chỉ có lạnh nhạt mới bảo vệ tôi không bị tình cảm thương tổn. Dần dần, con người tôi cũng trở nên lạnh lẽo, tôi bắt đầu trở thành 'mỹ nữ lạnh băng' trong mắt mọi người. Tôi đã từng cho rằng trái tim của mình vĩnh viễn sẽ không bị hòa tan, mãi đến một ngày gặp được Đồng Tùng Lỗi..."

Ô Mai lần thứ ba dừng lại, cô ấy ngẩng đầu, ánh mắt mông lung nhưng lại sáng rọi. Hàm Sương nhìn cô ấy, trời ạ, cô ấy thật sự quá đẹp! Đẹp đến khiến người ta bị mê hoặc, nếu cô là đàn ông, cô nhất định sẽ không màng tất cả mà theo đuổi cô ấy.

"Tôi biết." Hàm Sương gật đầu, "Khẳng định là sự nhiệt tình của Tùng Lỗi đã làm chị rung động. Con người anh ấy lúc nào cũng hi hi ha ha, nhưng đối với chuyện tình cảm lại vô cùng nghiêm túc, một khi đã nhận định, anh ấy sẽ không màng gì cả mà theo đuổi."

Ô Mai khẽ cười: "Cô nói đúng. Có điều nói anh ấy chinh phục tôi, còn không bằng nói trái tim tôi bị tình cảm của chính mình làm cho tan chảy. Tôi thật không ngờ, trái tim băng giá nhiều năm lại còn một ngọn lửa nhen nhóm, càng không ngờ, ngọn lửa ngày một khi bùng cháy thì không thể quay lại."

Ô Mai thầm thở dài. Là thỏa mãn, hay tiếc hận? Hàm Sương ngẩn ra, lẩm bẩm: "Tôi biết, Ô Mai, chị yêu Đồng Tùng Lỗi, yêu tới điên cuồng."

Ô Mai gật đầu: "Đúng vậy, tôi yêu anh ấy, anh ấy là người khiến tôi lần nữa tin vào tình yêu. Thời điểm tôi bước vào lễ đường, tôi có thể chắc chắn rằng, vết thương ba mẹ ly hôn để lại cho tôi đã bình phục, hoàn toàn khép lại."

Hàm Sương thương cảm gật đầu. Tình yêu vĩ đại thế nào? Nó có thể trị lành tất cả các vết thương! Hàm Sương lần nữa chăm chú nhìn Ô Mai, hôm nay Ô Mai có chút đặc biệt, thế mà chủ động chia sẻ nhiều chuyện cất giấu trong lòng với cô, điều này khiến cô không khỏi kinh ngạc và cảm động. Cô đột nhiên cảm thấy, bản thân dần thân thiết với Ô Mai, cũng bắt đầu thích cô gái bề ngoài lạnh nhạt nhưng tình cảm phong phú này.

"Ô Mai," Cô chần chờ hỏi, "Chị có nghĩ, cha mẹ chị... Từng yêu nhau không?"

"Tôi không biết." Ô Mai thẳng thắn trả lời, "Tôi từng khóc lóc hỏi bọn họ vì sao lại ly hôn, bọn họ nói giữa họ đã không còn tình cảm mãnh liệt, từ lâu đã không còn."

"Tình cảm mãnh liệt?" Hàm Sương sửng sốt, "Giang Ngạn từng nói, tình cảm mãnh liệt rất nguy hiểm, quá mãnh liệt sẽ dễ bốc cháy, thiêu hủy mọi thứ sạch sẽ."

"Giang Ngạn nói như vậy?" Ô Mai ngạc nhiên, "Chẳng lẽ anh ấy không thích tình cảm mãnh liệt sao? Anh ấy đối với cô không có tình cảm mãnh liệt?"

"Không có." Hàm Sương thẳng thắn. Cô đưa mắt nhìn ảnh cưới treo trong phòng khách. Trên ảnh, Giang Ngạn mỉm cười, ánh mắt bình yên mà dịu dàng, ánh mắt này là điều Hàm Sương quen thuộc. Từ trước đến giờ, Giang Ngạn luôn dùng ánh mắt như thế nhìn cô, như muốn truyền đạt tình yêu và thương tiếc vĩnh cữu. Nhân viên nhà xuất bản từng đùa: "Mỗi lúc chủ tịch nhìn vợ mình, ánh mắt dịu dàng tới có thể chảy ra nước." Nhưng, Hàm Sương từ ánh mắt của anh lại không cảm nhận được sự rực lửa mà tiểu thuyết hay phi truyền hình miêu tả. Ánh mắt của anh yên lặng như hồ nước, không hề có chút gợn sóng. Hơn nữa, từ cuộc sống, Hàm Sương chưa từng tìm thấy một chút tình cảm mãnh liệt từ người Giang Ngạn. Anh ôn tồn, săn sóc, chu đáo, không thiếu nhiệt tình, nhưng đó không phải tình cảm mãnh liệt. Hơn nữa, sau lưng sự nhiệt tình này luôn cất giấu loại bình tĩnh nào đó. Có điều, sự dịu dàng này của Giang Ngạn lại có thể khiến Hàm Sương mê say, không ngừng theo đuổi.

"Ô Mai." Hàm Sương hỏi ngược lại, "Tình cảm Tùng Lỗi dành cho cô có mãnh liệt không?"

"Cũng không có." Ô Mai trả lời, "Nhưng tôi hi vọng anh ấy có. Nói thật, tôi khát khao tình yêu mãnh liệt, cho dù chỉ là một khoảnh khắc."

Hàm Sương rơi vào trầm mặc. Kỳ thật, sâu tận đáy lòng cô cũng khát khao như vậy, khát khao được yêu điên cuồng, tình cảm dời non lấp biển bao quanh. Cô thừa nhận, có khi, trong ánh mắt của cô sẽ bốc lên ngọn lửa nồng cháy của tình yêu, nhưng mỗi lần dùng ánh mắt đó nhìn Giang Ngạn, anh luôn sẽ né tránh, nửa trêu chọc nửa nghiêm túc mà nói: "Đừng nhìn anh như thế, em khiến anh cảm thấy hổ thẹn."

"Hổ thẹn gì chứ?" Hàm Sương khó hiểu hỏi.

"Hổ thẹn... Anh đối với em còn chưa đủ tốt."

Không tốt sao? Trời ạ, anh ấy đối với cô đã quá tốt! Hàm Sương không tự chủ mà lắc đầu: "Ô Mai, có lẽ Giang Ngạn và Tùng Lỗi quá giống thư sinh, trong con người họ không có cái gọi là mãnh liệt."

"Tùng Lỗi có lẽ như vậy, nhưng Giang Ngạn không phải." Ô Mai nói, "Giang Ngạn hoang dại hơn Tùng Lỗi, anh ấy rõ ràng là người đàn ông có trái tim nhiệt huyết."

Hàm Sương ngạc nhiên nhìn Ô Mai, không ngờ cô ấy cũng hiểu Giang Ngạn. "Cô không biết rồi," Hàm Sương giải thích, "Cha mẹ Giang Ngạn đều là người có học thức, lưu lạc trên núi mười mấy năm, tuy rằng khiến tính cách anh ấy có vài phần hoang dại, nhưng vĩnh viễn không thể xóa bỏ khí chất ôn tồn lễ độ trên người anh ấy. Đây là cốt cách, không thể nào thay đổi."

"Có lẽ vậy." Ô Mai gật đầu, "Giang Ngạn quả thật rất đặc biệt. Anh ấy độc lập, trên người lại có loại tang thương khó mà miêu tả. Tùng Lỗi thường nhắc tới Giang Ngạn với tôi, anh ấy nói Giang Ngạn không giống người thường, cho nên sự đặc biệt của Giang Ngạn không ai có thể hiểu. Nhưng ít nhất, anh ấy biết điều đặc biệt của mình rất cao quý, đáng để anh ấy quý trọng, cũng đáng để người khác tôn trọng, hơn nữa điều đặc biệt này tạo nên con người ưu tú như anh ấy."

Hàm Sương hít một hơi thật sâu. Đồng Tùng Lỗi hiểu con người Giang Ngạn, những lời này, anh ấy cũng từng nói với cô. Chính vì câu nói này, cho dù có những thời điểm không hiểu Giang Ngạn, cô cũng không có ý định thay đổi anh, thậm chí tới cuối cùng còn cùng Giang Ngạn trở thành đôi vợ chồng hạnh phúc. Cô không thể quên được mùa hè đó, sự bất lực và sợ hãi khi mất đi Giang Ngạn. Từ đó về sau, cô không dám can thiệp vào chuyện của anh. Nhà xuất bản thành lập, những gian nan trong quá trình lập nghiệp, tất cả đều là một mình Giang Ngạn làm. Sau đồng Tùng Lỗi hợp tác với anh, công ty cũng dần phát đạt. Nhiều lúc nhìn Giang Ngạn vất vả, Hàm Sương cũng đau lòng không thôi, nhưng cô không dám khuyên anh điều gì cả, chỉ sợ vừa khuyên, anh sẽ lại phất tay áo bỏ đi. Cô thật sự không có dũng khí mạo hiểm một lần. Sự thật chứng minh Giang Ngạn đã đúng, nhà xuất bản ngày càng có vị thế trong thương trường, mà Giang Ngạn, cho dù công ty trong giai đoạn khó khăn, anh cũng chưa từng để cô chịu khổ.

"Ô Mai." Cô đột nhiên hỏi, "Đồng Tùng Lỗi từng nói 'yêu' chị chưa? Ý tôi là... Sau khi kết hôn ấy."

"Từng nói." Ô Mai nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt có sự dịu dàng khó mà trông thấy.

Hàm Sương thở dài.

"Sao thế?" Ô Mai hỏi, "Giang Ngạn không nói 'anh yêu em' với cô sao?"

"Đúng vậy, anh ấy chỉ nói 'sinh mệnh của anh thuộc về em'."

"Thế sao?" Ô Mai có vẻ rất kinh ngạc, "Có điều, tôi cảm thấy, câu nói 'sinh mệnh của anh thuộc về em' dường như chân thành hơn 'anh yêu em' rất nhiều. Một người đàn ông đã trang trọng hứa hẹn như vậy, người phụ nữ sở hữu được sinh mệnh anh ấy còn cố chấp đi đòi cái tình cảm mãnh liệt nguy hiểm kia sao? Hàm Sương, cô thật tham lam."

Hàm Sương chấn động, ánh mắt không tự chủ mà dừng trên áo lông vừa thêu xong kia. Nhất thời, cô thật sự cảm thấy hổ thẹn. Giang Ngạn cho cô mười năm vui vẻ và hạnh phúc, cho cô sự che chở và yêu thương cả đời, còn cô, cô đã cho Giang Ngạn cái gì? Có lẽ, chỉ có cái áo lông này thôi.

Ô Mai nói đúng, cô thật sự tham lam, quá tham lam. Giang Ngạn không nói yêu, nhưng lại yên lặng yêu thương nhiều như vậy; anh không thể hiện tình yêu mãnh liệt, lại có cô nhu tình vô hạn. Như thế, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

"Ô Mai." Cô chân thành nói, "Có lẽ chúng ta đều theo đuổi sự lãng mạn. Có lẽ tình yêu thật sự không phải những lời hứa hẹn trống rỗng, để rồi như nước sôi để nguội. Điều Giang Ngạn và Tùng Lỗi cho chúng ta là một tình yêu lâu dài."

Ô Mai không đáp, cô ấy nhìn chằm chằm tách trà lạnh kia thật lâu, dường như đang tự hỏi gì đó.

"Ô Mai." Hàm Sương từ tận đáy lòng mà nói, "Nếu tôi xinh đẹp bằng một nửa của cô thì tốt quá rồi."

Ô Mai ngẩng đầu, như vừa bừng tỉnh từ trầm tư. Cô ấy nhìn Hàm Sương chằm chằm, ánh mắt quan sát khiến người ta xấu hổ chật vật. Hàm Sương bắt đầu hối hận. Cô gái bề ngoài lạnh nhạt này thế mà hồn nhiên đến không hiểu cách giao tiếp thông thường. Cô ấy nhìn Hàm Sương hồi lâu, thở dài rồi nói: "Hàm Sương, kỳ thật cô cũng rất đẹp."

"Không, ít nhất tôi không đẹp bằng chị." Hàm Sương thẳng thắn.

"Vậy phải xem định nghĩa về cái đẹp của chúng ta thế nào." Ô Mai nói, "Trong lòng mỗi người có mỗi cái nhìn khác nhau, cho nên không phải tất cả vẻ đẹp đều được thưởng thức. Có lẽ trong lòng rất nhiều người, tôi đẹp hơn cô, vì cô thanh thuần, hoạt bát. Cô giống như dòng suối nhỏ chảy qua khe núi, giống... Cơn gió lướt qua tử đằng."

"Tử đằng? Chị cũng so sánh tôi như cây tử đằng?" Hàm Sương cười, "Ô Mai, không ngờ chị cũng nghĩ như thế."

Ô Mai không tiếp lời, ánh mắt cô ấy dừng ở ảnh chụp trên góc bàn trà. Trong ảnh, Hàm Sương mặc chiếc váy màu trắng, nhảy vũ khúc Hồ thiên nga. "Hàm Sương, cô học múa đúng không?"

"Đúng vậy." Hàm Sương trả lời, "Nghe nói chị học mỹ thuật, xem ra chúng ta cũng được tính là bạn trong giới nghệ thuật rồi."

"Bây giờ còn múa không?"

"Không, bảy năm trước đã bỏ."

"Sao vậy?"

"Vì... Bất luận Giang Ngạn đi đến đâu, tôi cũng có thể đi cùng anh ấy."

"Tiếc không?"

"Có, nhưng không hối hận."

Ô Mai thở dài: "Hàm Sương, cô quá ỷ lại vào Giang Ngạn."

Hàm Sương cười: "Không phải chị nói tôi giống tử đằng sao? Một cây tử đằng, cho dù mỹ lệ cỡ nào cũng phải dựa vào một cây cổ thụ khỏe mạnh. Mà Giang Ngạn chính là cây cổ thụ đó, hơn nữa còn không giống cây cổ thụ che mát bình thường."

"Chỉ là, sớm muộn gì cô cũng phải học cách độc lập? Mà hôn nhân, có lẽ là lớp học tốt nhất."

Hàm Sương lại cười, nụ cười ngọt ngào mà hạnh phúc: "Không giấu gì chị, kết hôn mười năm, tôi không hề trưởng thành chút nào, có lẽ vì được Giang Ngạn nuông chiều, tôi ngược lại càng dựa dẫm anh ấy. Tôi đã là một cây tử đằng dựa vào cổ thụ, tại sao còn phải học cách độc lập?"

"Vậy, thời điểm Giang Ngạn không ở nhà, cô không thấy cô đơn sao?"

"Không. Mỗi ngày Giang Ngạn đi làm, tôi sẽ nhớ anh ấy, nhưng chỉ tám tiếng đồng hồ mà thôi, tôi lại có thể nhìn thấy anh ấy. Trong tám tiếng này, tôi có thể cẩn thận nhớ tới bóng dáng của anh, mỗi hành động lời nói của anh, còn cả chuyện xưa của chúng tôi. Tất cả đều là ngọt ngào và ấm áp, tôi sao có thể cảm thấy cô đơn?"

"Đúng vậy, năm tháng ấm áp là hồi ức vĩnh cửu, mỗi khi nhớ lại không có chua xót, chỉ có ngọt ngào." Ô Mai lẩm bẩm. Cô ấy theo bản năng nhìn bốn phía, ánh mắt dừng lại ở đóa cẩm chướng rực lửa, "A, nhiều cẩm chướng vậy sao? Hôm nay là ngày gì thế?"

"Là kỷ niệm mười năm ngày cưới của tôi và Giang Ngạn."

"À... Là thế sao!" Ô Mai đột nhiên hoảng loạn, "Nhìn xem, tôi tới thật không đúng lúc, cũng không chuẩn bị quà gì..."

Hàm Sương cười: "Quà cáp gì chứ? Chị tới chính là món quà tốt nhất! Ô Mai," Cô thu lại nụ cười, khẩn thiết chân thành mà nói, "Tôi rất vui khi hôm nay chị có thể tới nhà chúng tôi, cùng tôi nói nhiều chuyện như vậy. Kỳ thật, tôi sớm đã muốn kết bạn với chị. Chị đẹp thế này, lại là cô gái tình cảm, Tùng Lỗi có được chị đúng là may mắn."

Ô Mai nhìn cô chằm chằm, trong mắt bị một tầng sương mù bao phủ: "Hàm Sương." Cô ấy cảm động nói, "Cô thật sự là một cô gái nhiệt tình thiện lương. Chúng ta hẳn là bạn, sớm đã là bạn, nếu không phải..."

"Không phải cái gì? Sự lạnh nhạt của chị không phải sớm được Đồng Tùng Lỗi hòa tan rồi sao?" Hàm Sương cười, "Chúng ta là bạn, hôm nay làm bạn cũng không muộn, đúng không?"

Ô Mai không trả lời, chỉ cười cười: "Hàm Sương, mỗi năm tới ngày kỷ niệm kết hôn, Giang Ngạn đều tặng hoa cẩm chướng sao?"

"Đúng vậy, chỉ là không nhiều như vậy." Cô đột nhiên có chút hứng thú, "Ô Mai, kỷ niệm kết hôn của hai người, Tùng Lỗi tặng chị cái gì? Cũng là hoa sao?"

"Anh ấy không lãng mạn như thế, chưa từng tặng hoa." Ô Mai trêu chọc, "Đồ anh ấy tặng tôi luôn đeo trên người. Năm đầu tiên là vòng cổ này." Cô ấy chỉ vào chiếc vòng bạch kim trên cổ, ở giữa có đính kim cương màu lam ,"Năm thứ hai là lắc tay; năm thứ ba là chiếc đầm trắng, mua từ Paris về; năm trước, anh ấy tặng chiếc xe thể thao cho tôi, chính là chiếc xe đang đậu bên ngoài."

Ô Mai chỉ ra cửa sổ, Hàm Sương liền đưa mắt nhìn. "Đồng Tùng Lỗi đúng là đầu tư cho chị rất nhiều. Xem ra, chị không chỉ là người phụ nữ xinh đẹp nhất, còn là người phụ nữ thời thượng giàu có nhất."

"Tôi không phải vì khoe của mà mang theo." Ô Mai nghiêm túc nói, "Tôi mang theo chúng bởi vì..."

"Bởi vì đó là quà Đồng Tùng Lỗi tặng cho chị, đúng không?" Hàm Sương tiếp lời.

Ô Mai nhấp môi, dường như có chút kinh ngạc. "Hàm Sương." Cô ấy gọi, "Phụ nữ luôn hiểu nhau, chúng ta thật sự nên làm bạn."

"Vốn dĩ là thế!" Hàm Sương nhiệt tình, "Chỉ dựa vào quan hệ giữa Giang Ngạn và Tùng Lỗi, chúng ta sớm đã là bạn. Hôm nay, chị ở lại nhà chúng tôi dùng bữa đi, tôi kêu Giang Ngạn làm mấy món ngon tiếp đón chị. Chị chắc chưa ăn đồ anh ấy nấu, quả thật xứng tầm đầu bếp quốc tế. Chúng ta gọi luôn Đồng Tùng Lỗi tới, bốn người chúng ta cùng dùng cơm, chúc mừng kỷ niệm mười năm kết hôn này. Hai nhà chúng ta sớm nên cùng nhau dùng bữa."

"Không được." Ô Mai từ chối, nét mặt có chút hoảng loạn, dường như vì bất ngờ với kiến nghị của Hàm Sương, "Hàm Sương, cô cũng biết, tôi không giỏi việc xã giao, huống chi, kỷ niệm ngày kết hôn nên là bữa tiệc dành cho hai người, tôi hẳn nên cho cô và Giang Ngạn không gian riêng tư..."

"Xã giao gì chứ? Hai nhà chúng ta còn cần xã giao sao?" Hàm Sương không hài lòng, "Tùng Lỗi thường tới nhà chúng tôi ăn cơm, nói đến là đến, nói đi là đi. Nơi này là nhà của anh ấy, cũng là nhà của chị, chị đừng khách khí được không?" Dứt lời, cô ấn vai Ô Mai xuống.

"Không, tôi không thể..." Ô Mai hoảng loạn tránh né, lảo đảo thiếu chút té lăn xuống đất.

Hàm Sương vội đỡ lấy cô ấy: "Ô Mai, chị không sao chứ?"

"Không sao." Ô Mai lắc đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán đã ròng ròng mồ hôi. Không chờ ngồi về sô pha, cô ấy đã muốn nôn mửa. "Tôi không sao." Cô ấy nói với Hàm Sương, "Tôi chỉ hơi mệt, về nhà nghỉ ngơi sẽ không sao."

"Ô Mai." Hàm Sương ngơ ngác nhìn cô ấy, "Chị... Có phải đã... Có rồi?"

Trên mặt Ô Mai xẹt qua một chút ngượng ngùng. Hàm Sương nhìn cô ấy, lại nhìn cái bụng hơi phồng lên giấu dưới chiếc váy trắng, "Trời ạ! Thật tốt quá! Thật tốt quá!" Cô ôm chặt Ô Mai, hét lớn, "Ô Mai, chị thật vĩ đại! Chị sắp làm mẹ rồi! Trời ạ! Còn quà cáp gì chứ, còn không phải là con của chúng ta sao? Con của Đồng Tùng Lỗi, còn không phải con của chúng ta sao? Giang Ngạn nhất định sẽ nổi điên! Nhất định thế! Anh ấy sớm đã hi vọng có đứa con của mình, anh ấy..." Nói đến đây, Hàm Sương không khỏi nghẹn ngào. Cô đột nhiên nắm chặt tay Ô Mai, khẩn thiết nói, "Ô Mai, đồng ý với tôi, bình an sinh đứa nhỏ này, hai nhà chúng ta... Sẽ cùng nuôi nó!"

Hốc mắt Ô Mai đã ươn ướt, cô ấy cầm lấy tay Hàm Sương, cảm động nói: "Hàm Sương, tôi cuối cùng cũng biết vì sao họ đều thích cô như vậy. Cô thật sự là một cô gái đáng yêu!"

"Cô gái? Chúng ta đã qua cái tuổi 'cô gái' rồi." Hàm Sương nhún vai, "Tùng Lỗi biết tin này chưa?"

"Biết." Ô Mai trả lời, "Hôm qua anh ấy đã biết, nhưng anh ấy không vui vẻ như cô, tôi nghĩ... Anh ấy không thích đứa nhỏ này."

"Sao có thể?" Hàm Sương không nghĩ như vậy, "Sao lại không thích trẻ con? Có lẽ do đàn ông thường không kích động như phụ nữ. Chờ đến lúc đứa nhỏ chào đời, anh ấy chắc chắn nâng niu nó như bảo bối! Chị yên tâm, Tùng Lỗi nhất định là người cha có trách nhiệm!"

Ô Mai gật đầu: "Hiện tại, tôi cũng không có gì lo lắng. Tôi yêu đứa nhỏ này, cha nó nhất định cũng yêu nó, nó sẽ có tình cảm của cha mẹ bao bọc tới lúc trưởng thành, điểm này, tôi tin tưởng không chút nghi ngờ."

"Còn có chúng tôi yêu thương và che chở." Hàm Sương bổ sung, "Nó nhất định sẽ được trưởng thành trong thế giới tràn ngập tình yêu. Ô Mai, khi đứa nhỏ chào đời, cô nhất định phải cho tôi và Giang Ngạn làm cha mẹ nuôi của nó!"

"Đương nhiên, nếu hai người muốn..."

"Đương nhiên muốn!" Hàm sương gào lên.

Ô Mai khẽ cười, lại nhìn xuống đất: "A, bốn giờ rồi, Giang Ngạn cũng sắp về! Tôi... Thật sự phải đi trước." Dứt lời, cô ấy liền đứng dậy rời đi.

"Đợi đã!" Hàm Sương ngăn cản, "Có tin mừng như vậy, càng không thể thả chị đi! Hôm nay chúng ta nhất định phải ăn mừng. Vì kỷ niệm mười năm kết hôn, cũng vì đứa nhỏ chưa chào đời."

"Đừng! Tùng Lỗi anh ấy..." Ô Mai khó xử.

"Chị ngồi đi, tôi đi gọi điện cho Đồng Tùng Lỗi, anh ấy chắc chắn không dám không tới." Hàm Sương duỗi tay lấy điện thoại.

"Đừng..." Ô Mai ngăn cản.

Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên.

"Giang Ngạn về rồi!" Hàm Sương hưng phấn nói, "Bây giờ chị muốn chạy cũng chạy không được!"

Cô cầm lấy áo lông trên ghế, vội vàng chạy đi mở cửa. Giang Ngạn đã về, Giang Ngạn cuối cùng cũng về! Hôm nay đúng là ngày vui! Hàm Sương, tự mày phải cho chồng mình một niềm vui bất ngờ, phải nói cho chồng mày một tin vui, phải cùng chồng mày hưởng thụ cuộc sống, phải tự mình cảm ơn chồng mày vì tất cả...

Cửa mở, người đứng bên ngoài lại là Đồng Tùng Lỗi. Anh thoáng nhìn Ô Mai đứng sau Hàm Sương, trên mặt xẹt qua kinh ngạc và chấn động: "Sao em lại ở đây?"

"Em... Đến thăm Hàm Sương." Ô Mai chần chờ đáp.

Đồng Tùng Lỗi không để ý tới nét mặt của Ô Mai, nhanh chóng chuyển ánh mắt về phía Hàm Sương, "Hàm Sương." Anh cẩn thận đỡ lấy bả vai cô, giọng nói khàn khàn mang vài phần nôn nóng, "Giang Ngạn gặp tai nạn giao thông, bị thương rất nặng, hiện tại... Đang cấp cứu trong bệnh viện."

Phút chốc, bó hoa cẩm chướng đỏ thẳm trong nhà, ở trước mắt Hàm Sương, tất cả đều là máu tươi màu của hoàng hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro