4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

một đêm trằn trọc khó ngủ, donghyun bước ra khỏi phòng cùng gương mặt không mấy tươi tỉnh, cả đêm qua cậu đã cố gắng nhắm mắt nhưng vẫn không thể nào chìm vào được giấc ngủ. phải thôi, cả đêm cậu nằm mơ mộng về jeon woong kia mà.

- em ổn chứ? sao nhìn mệt mỏi vậy? - youngmin từ trong bếp bước ra, tay cầm li nước chanh mát lạnh hướng đến chỗ donghyun.
- cảm ơn anh, đêm qua em mất ngủ một chút, không sao đâu. hôm nay anh không đi làm sao? - donghyun gật gù nhận lấy li nước từ tay youngmin, cậu đưa tay khẽ vò đầu, không thể nào ngừng xuất hiện hình ảnh jeon woong, cậu nghĩ cậu điên rồi, điên vì tình.
- hôm nay công ty chỉ có cuộc họp vào 9h, hôm nay anh tranh thủ tận hưởng ở nhà ăn sáng một chút, dù sao vẫn chưa muộn.

bây giờ donghyun mới nhận ra, rất lâu về trước, kể từ khi donghyun dọn đến ở, rất ít khi thấy youngmin ở nhà vào sáng sớm, thường thì anh sẽ rời đi rất sớm, khi mọi người vẫn còn chìm vào giấc mộng.

- à, ra là thế, cũng hiếm khi anh ở..
- em đang có chuyện gì với woong sao?

sau câu nói của anh, donghyun chợt khựng lại một chút.

- vậy là đúng rồi nhỉ? em nghĩ anh đã ở cùng em bao lâu? rất lâu từ trước em đã kể với anh về cậu ấy, chỉ là không ngờ sẽ được gặp lại đấy. đâu cũng là do duyên số, anh không biết em quyết định như thế nào. nhưng đừng để lạc nhau một lần nữa nhé.
- duyên số gì chứ.. em không quan tâm đâu nên anh cũng đừng bận tâm, dù có chuyện gì thì em và anh ấy vẫn sẽ ổn thôi. - donghyun quay lưng đi trở về phòng.

im youngmin khẽ thở dài, đứa em của anh vẫn còn ngốc lắm. rõ ràng bảo không quan tâm đến người ta, nhưng lúc nào, ít nhất là khi youngmin tình cờ thấy, thì donghyun vẫn luôn dùng ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn jeon woong từ phía sau.
anh từng thấy làm lạ, không hiểu vì sao woong đối với donghyun chẳng khác gì người dưng qua đường.
nhưng sau khi tìm hiểu, anh biết woong từng có quá khứ bị tai nạn giao thông, đó là lí do khiến anh ấy quên đi donghyun sao? nhưng có vẻ đó chỉ là một phần, vì đâu đó trong kí ức của woong, vẫn còn hình bóng của một người từng bên anh những ngày cô đơn.

là tổn thương đến mức nào mới chỉ quên đi người làm mình đau khổ đến vậy? youngmin nghĩ rằng, nếu cả hai nhận ra nhau một lần nữa, sẽ chẳng có gì ngoài hai chữ tan vỡ. mọi con đường mở ra trong tương lai sau này, phụ thuộc vào việc donghyun sẽ nắm giữ nó như thế nào, và woong chấp nhận nó ra sao.

donghyun đóng chặt cửa phòng, mớ hỗn độn lại một lần nữa trỗi lên, cậu không biết bản thân nên làm gì, chỉ là, đôi lúc muốn giữ tay woong lại và nói ra hết nỗi lòng, nhưng chính là sợ sệt ánh mắt xa lạ mà woong dành cho cậu để rồi lại càng cách xa. ngoài mặt vẫn rất ân cần với anh, nhưng anh sẽ chẳng thể hay biết, rằng cậu đối với anh không đơn giản chỉ là một mối quan hệ anh em thân thiết, cậu muốn ôm thật chặt woong vào lòng, mãi không cách xa.

tiếng gõ cửa vang lên, giọng của youngmin từ bên ngoài vọng vào kéo donghyun ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ của cậu.

- donghyun? anh đi làm nhé. em cũng đến tiệm đi kẻo trễ.

tiếng bước chân rời đi, cậu vuốt mặt lấy lại sự tỉnh táo, tự nhủ mọi chuyện sẽ không sao đâu.
ngước lên đồng hồ, đã là 8h kém 5, cậu cũng nên chuẩn bị sửa soạn đến tiệm bánh thôi.
như thói quen mọi khi, cậu bật những bài nhạc êm dịu rồi điều chỉnh loa cho thích hợp. hôm nay tiệm bánh khá đông, ơn trời vì ít ra việc đó cũng làm cậu toàn tâm toàn ý vào việc làm bánh.

trưa đến, khi donghyun dự định sẽ trở về căn hộ khi sáng nay cậu bất cẩn để quên cơm trưa ở bếp thì tiếng chuông ở cửa vang lên đủ làm cậu chú ý.

- xin chào quý khách! ơ, anh woong?
- donghyunie là anh đây! - woong đẩy cửa rồi nhanh chóng chạy đến quầy, nhìn vào nơi donghyun đang đứng, không biết từ bao giờ anh đã có thể gọi donghyun một cách thân mật thoải mái đến độ như thế. - em đang chuẩn bị đi về sao?

vốn dĩ donghyun đang tháo tạp dề để trở về, nhưng nghe anh nói liền lắc đầu chối bỏ, vẫn là không nên bỏ cơ hội bên cạnh anh dù chỉ một chút.

- à em không. chỉ là dọn dẹp một xíu thôi, không phải hôm nay anh có lịch trình sao? sao lại đến đây?
- anh vừa diễn xong ấy chứ, mệt chết đi được. nói nghe nè, anh thèm bánh ngọt ở tiệm em lắm ấy, thế nên lén trốn chị quản lí chạy ra đây mua này. chị ấy không cho anh ăn nhiều bánh ngọt, nhưng anh rõ ràng là không có!!

woong phồng má giận dỗi trong mắt donghyun cũng chỉ là một con mèo nhỏ xù lông, khả ái vô cùng. không để anh đợi lâu, donghyun đem từ trong tủ ra một chiếc bánh tiramisu mà cậu vừa làm, trong lòng cũng dự định sẽ làm cho anh ăn, nhưng anh đã tìm đến trước rồi.
tiến đến bàn, cậu nhẹ nhàng đặt đĩa bánh xuống. vui vẻ nhìn người trước mặt từng miếng thưởng thức. chuông điện thoại bất ngờ reo lên, là của woong. vẫn là bài 'marry me' quen thuộc, anh vẫn chưa đổi chuông điện thoại từ trước đến nay. donghyun có chút buồn vui xen kẽ.

- vâng vâng em đây! đừng hét vào tai em như thế chứ ㅜㅜ.. em đang ăn ở nhà một người quen, sẽ về rất mau trước show tiếp theo thôi chị yên tâm! thế nhé, gặp lại chị sau! - woong nhanh chóng cúp máy rồi lại chuyên tâm vào ăn bánh.

donhyun bất ngờ đưa tay lên vuốt tóc woong, cả hai đều giật mình nhìn đối phương, cậu không biết vì sao mình lại hành động như thế, là do sức hút của anh quá lớn rồi.

- à.. coi chừng tóc dính vào bánh mất đấy anh. anh ăn tiếp đi! - lí do ngớ ngẩn nhất mà donghyun từng nghĩ ra, và con người kia không hiểu sao cũng ngây thơ tin theo.

sau khi đưa giấy cho woong chùi miệng rồi tạm biệt anh, donghyun thầm mỉm cười, nụ cười tự nhiên khó thấy của cậu. ít ra thì hai người, cho đến hiện tại, vẫn có thể tự nhiên nhìn nhau mà cười đùa như thế. không lẽ sẽ ổn hơn với lựa chọn im lặng như vậy sao? donghyun không biết.

trời rất nhanh đã tối, đóng cửa tiệm, donghyun lê bước trên con đường về quen thuộc. một giọt, hai giọt, mưa bắt đầu từ nhẹ nhàng, chuyển sang ồ ạt. donghyun thầm nghĩ mình đúng là xui tận mạng, hôm nay cậu không đem theo ô. thế là phải dốc sức mà chạy về, tránh bị lạnh rồi cảm để hoãn chuyến đi ngày mai.

- anh donghyun về rồi, đúng là ướt như chuột lột ấy! - woojin đang ngồi chơi game ngước ra nhìn con người vì mưa mà ướt từ đầu đến chân, cười trêu chọc cậu.

- mau đi thay đồ đi kẻo cảm. à khoan donghyun.. - youngmin đứng rửa tay trong bếp nói vọng ra rồi chợt khựng lại, thôi thì cứ để donghyun đi vào nhà tắm, chắc cũng vui lắm.

donghyun tiến vào nhà tắm, tay vừa đặt lên nắm cửa đã có một lực đẩy cửa ra từ trước, là woong. anh vừa tắm xong, mùi thơm của loại sữa tắm mới bốc lên rất dễ chịu, woong thật giống như một cục mochi nhỏ, vừa trắng vừa mềm, lại thơm nữa..
donghyun lúc này ướt hết cả người, chiếc áo sơ mi trắng vì thế mà dính vào da thịt, để lộ cơ bụng săn chắc cùng cơ bắp rõ đô của cậu, woong đỏ mặt ngượng ngùng rồi chạy ra trước, rõ là ghen tị với cái cơ thể đó, woong cũng có cơ bụng, nhưng daehwi lại bảo trông như chocolate trắng, nếu so tướng của donghyun và woong, thì chín trên mười người sẽ không nghĩ woong có cơ bụng.
donghyun ngơ ra một chút, vẫn chưa kịp hoàn hồn thì người kia đã chạy đi từ lâu. woong hôm nay mặc pyjama hoạ tiết củ hành màu xanh, càng nhìn lại càng thấy đáng yêu.

cho đến khi đã tụ tập đông đủ, mọi người cũng đã đem hành lí ra kiểm soát lại, so với mọi người, woojin gần như đem rất ít đồ.

- em định làm gì với cái đống đồ đó thế hả woojin? - youngmin ngước qua nhìn kĩ, woojin đem vài bộ đồ, một cái máy chơi game và hai đôi giày, ngoài ra cũng chỉ có vài vật dụng cá nhân.

- em còn chẳng biết phải đem gì. nhưng nếu thiếu em có thể mượn của anh, anh sẽ không từ chối đúng không hyung đáng mến?

- vớ va vớ vẩn.. à mà, nhìn đống hành lí của daehwi kìa.

trái lại với woojin, thì daehwi là người đem nhiều nhất. cậu đem rất nhiều quần áo, giày, vật dụng skin care đầy đủ, vài món trang sức phối cùng với đồ mặc, kẹo vitamin, túi giữ ấm, sổ ghi chép nhạc, cùng nhiều vậy dụng linh tinh nữa.

- được đi chơi tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ hành lí rồi! ngày mai khi nào sẽ xuất phát đấy anh youngmin?

- 5h sáng mình sẽ tập trung ra xe, nên là giờ cũng không còn sớm, mọi người về phòng ngủ đi, anh sẽ dọn đống hành lí một chút.

woong đi trước trầm ngâm, donghyun đi sau nhìn con người phía trước vừa đi vừa suy tư liền khó hiểu. bỗng dưng woong đứng lại rồi xoay người bất ngờ về sau làm cậu không kịp dừng lại, đâm sầm vào anh nhưng tay rất nhanh đã kéo woong lại rồi ôm chầm vào lòng, cốt yếu là muốn giữ woong đừng ngã, không có ý gì cả..
thả anh ra, cậu đỏ mặt cười ngượng, liền hỏi woong có chuyện gì muốn nói.

- chả là, dạo này anh khá khó ngủ nên dậy hơi trễ, anh có thể qua phòng em ngủ cùng không? sáng mai cũng tiện hơn cho việc kêu anh dậy..

cơ hội này chỉ có đồ ngốc mới bỏ lỡ và donghyun không phải đồ ngốc, cậu gật đầu nhanh chóng rồi kéo luôn woong về phòng mặc cho người kia la oai oái lên rằng vẫn chưa đánh răng rửa mặt.
đợi anh vệ sinh cá nhân, donghyun điên cuồng dọn lại phòng, nhìn lại chiếc giường cũng không to mấy, dù vẫn đủ cho hai người nằm nhưng donghyun sợ rằng woong sẽ thấy khó chịu, nên tự giác đem gối ra chiếc sofa bên cạnh nằm trước.
woong từ phòng bên trở về, thấy donghyun nằm trên sofa liền thắc mắc.

- ra thế, không sao đâu, em có thể lên giường ngủ, anh sẽ ra sofa cho!

- ai lại làm thế, anh ngủ trên giường đi, nằm trên sofa đau lưng người ta lại xót!

đùn đẩy qua lại, lát sau cả hai quyết định sẽ cùng nhau nằm trên giường. woong nằm xoay người vào tường, thở nhẹ từng hồi, rõ ràng mọi khi rất khó ngủ, nhưng bỗng dưng hôm nay lại ngủ rất ngon. donghyun nằm sát bên cạnh, mùi hương dễ chịu của woong cứ toả ra làm cậu bồi hồi.
tay donghyun đưa lên, ôm lấy woong, anh không phản kháng vì đã ngủ say, chỉ nghiêng người quay về phía donghyun. donghyun muốn mãi ôm lấy woong vào lòng như thế này, ngủ một giấc ngủ say, vẫn có nhau.

ngủ ngon nhé, jeon woong của em.

_________________

vài lời than bé nhỏ
công việc trong công ty và deadline khiến mình không thể nào ra mỗi ngày 1 chap nữa, một chap này tốn 2 ngày của mình vì phải bù đầu vào công việc và khi chap này đăng thì mình đang buồn ngủ đến chết vì đêm thức trắng chạy deadline ㅠㅠ nhưng it's ok vì mình sẽ cố hoàn bộ này không chút sai sót, mong mọi người vẫn ủng hộ dù thời gian ra chap không đều đặn và văn phong vẫn chưa ổn của mình. chắc từ sau chap này mình sẽ không đặt tên nữa vì mình lười nghĩ quá. ㅋㅋㅋㅋㅋ
xin cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro