CHƯƠNG 174: VỢ CHỒNG SON ĐOÀN TỤ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


QUYỂN 1: RUNG ĐỘNG THANH XUÂN.

CHƯƠNG 174: VỢ CHỒNG SON ĐOÀN TỤ.

Sau giờ thể dục, Bạch Lạc Nhân với Vưu Kỳ kề vai sát cánh trở về.

Sau khi Cố Hải ra nước ngoài, độ thân mật của Bạch Lạc Nhân với Vưu Kỳ tăng lên nhanh chóng, ngay cả diễn đàn bát quái trong trường cũng bắt đầu bàn luận Vưu Kỳ vứt bỏ Dương Mãnh, thay lòng đổi dạ. Trong đó có một bài viết mười phần có tính đại biểu, tiêu đề tên là "Tôi tin tưởng nhất anh trai mình, vậy mà lại cướp bạn trai của tôi".

Hôm nay, Vưu Ky hiếm khi hỏi một câu: "Cố Hải bao giừo trở về?"

Bạch Lạc Nhân cố ý giả vờ đáng thương, "Cậu không nói, tôi cũng quên mất còn có người này."

Lời vừa nói xong, Cố Hải điện thoại qua.

"Nhân tử, tôi về rồi, đang ở sân bay đợi vật phẩm gửi vận chuyển..."

Vẻ mặt trên mặt của Bạch Lạc Nhân nhanh chóng mất khống chế, thật ra cậu rất muốn che giấu một chút, nhưng đáng tiếc trong đầu ngọai trừ hưng phấn ra thì không còn gì khác. Bỏ điện thoại xuống, ra hiệu ánh mắt với Vưu Kỳ, không nói hai lời liền xoay người chạy đi, không đến mười giây đã chạy ra khỏi cổng trường, chạy nhanh trên đường...

Vưu Kỳ sững sờ nhìn theo bóng lưng của Bạch Lạc Nhân, tim giống như rơi vào trong hầm băng.

Vậy mà lúc này Dương Mãnh vừa đúng lúc đi lướt qua bên người cậu, gần đây lời đồn đại đang mạnh mẽ, Dương Mãnh căn bản là nhìn thấy Vưu Kỳ đều sẽ đi đường vòng. Hôm nay nhìn thấy Vưu Kỳ trưng ra bộ dạng rơi mất hồn như vậy, thật sự không kiềm chế được lòng hảo tâm của bản thân, bỏ qua sức ép của dư luận to lớn liền đi về trước.

"Hey, anh đẹp trai, ở đây làm gì vậy?"

Trong lòng Vưu Kỳ bị nghẹn một đống lửa, đang không phát tiết được, bên cạnh đột nhiên lại nhảy ra một tiểu gia hỏa da mịn thịt tươi, quá thích hợp giày vò rồi. Thế là túm lấy cổ áo của Dương Mãnh, không có nguyên do gì cứ đem cậu ném ba vòng, đợi sau khi Dương Mãnh đứng vững, lại siết chặt bả vai cậu, điên cuồng hung hăng lung lay mười mấy cái.

Dương Mãnh đáng thương, đầu cũng nhanh bị lắc lung lay, còn không biết mình ở đây làm gì.

"Cậu đó vừa nãy còn nói cũng đã suýt quên còn có người này, kết quả chỉ một cuộc điện thoại của cậu ta thì cậu liền không thấy bóng đâu nữa. Cậu nói tôi tại sao phải nghe thấy giọng của cậu ta hả? Tại sao phải nghe thấy nội dung của cuộc điện thoại hả?!!"

Dương Mãnh chớp chớp mắt, "Bởi vì lỗ tai của cậu quá tốt."

Vưu Kỳ, "..."

Bạch Lạc Nhân một đường tim luôn đập điên cuồng, vào tối hôm qua, cậu còn cảm tháy gặp mặt là một chuyện lâu lắc lâu lơ, không ngờ được hôm nay hạnh phúc lại ập đến. Cậu tốn hết nửa tiếng trên xe để ổn định lại tâm tình, kết quả khoảng cách càng gần, kích động trong lòng lại càng tăng thêm khó mà khống chế.

Xe taxi ngừng ở sân bay, Bạch Lạc Nhân nhân lúc tài xế thối tiền, bình ổn tâm trạng bản thân lại một chút.

Cố Hải đang đứng ở đại sảnh khu vận chuyển hành lý, đợi vật phẩm của cậu được truyền ra từng cái từng cái, Cố Dương đang đứng bên cạnh cậu, mang theo kính mát màu đen, vẻ mặt thờ ơ.

"Xong rồi chưa?" Cố Dương mở miệng hỏi.

Cố Hải trong lòng nhớ cực kỳ rõ ràng, đếm cũng không cần đếm, "Còn thiếu hai cái."

Cậu so với Cố Dương còn gấp gáp hơn, hận không thể chui vào trong máy móc đem đồ đạc của mình lôi ra trước.

Bạch Lạc Nhân ở đại sảnh sân bay quay mấy vòng, cuối cùng tìm được khu nhận hành lý, ở từ xa nhìn thấy Cố Hải đang khom lưng lấy đồ, vốn dĩ muốn chạy nhanh qua tặng một cái ôm gấu, kết quả nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh Cố Hải, bước chân hấp tấp từ từ ổn định lại, ung dung thản nhiên đi lại gần bọn họ.

Cuối cùng cũng xong, Cố Hải thở ra một hơi khoan khoái.

"Cậu thật còn biết trở về sao?" Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt mở miệng.

Cơ thể Cố Hải đột nhiên căng cứng, quay người lại một phát, trái tim suýt chút nữa từ từ cổ họng chạy vọt ra ngoài.

Bạch Lạc Nhân đứng ở sau lưng cậu, mặc bộ đồng phục quen thuộc, mang theo nụ cười quen thuộc và thân thiết, cứ như vậy mà chăm chú nhìn cậu. Cố Hải không cách nào hình dung được tâm tình cậu ngay lúc này, hai mươi mấy ngày, gương mặt này lúc nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của cậu, hôm nay cuối cùng nhìn thấy người thật rồi!!

Cố Hải sải hai bước lớn đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân, đột nhiên đem Bạch Lạc Nhân kéo vào trong lòng, sống chết ôm chặt lấy không buông tay.

"Nhớ cậu đến sắp chết rồi."

Cơ Hải vừa nói, vừa lấy tay ấn gáy của Bạch Lạc Nhân lại, để gò má ấm áp của cậu dán vào cổ của mình, cảm nhận trọn vẹn sự gần gũi lâu ngày không gặp.

Hai người say sưa ôm nhai hơn một phút, Cố Dương ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở bọn họ mau chóng kết thúc.

"Lăn sang một bên mà ho đi!" Cố Hải hướng sang Cố Dương quẳng một câu ra.

Sau đó, tiếp tục không coi ai ra gì dính sát vào bên tai Bạch Lạc Nhân.

Trong tay Cố Dương nếu như có một cây súng, sớm đã đem cái tên không có tiền đồ này bắn chết rồi!

Bạch Lạc Nhân trước tiên đem Cố Hải đẩy ra, ánh mắt ném lên mặt Cố Dương, Cố Dương mang kính mát, Bạch Lạc Nhân nhìn không rõ vẻ mặt của anh ta, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt sau kính mát đó là sự lạnh lùng ác liệt ra sao. Bạch Lạc Nhân cười cười ra hiệu, dường như ngoài dự liệu của cậu, lần này Cố Dương không có coi thường cậu, mà là đơn giản móc móc khóe miệng.

Ba người đi ra bên ngoài sân bay, Cố Hải hạ lệnh trục xuất đối với Cố Dương.

"Em với Nhân tử về nhà đây."

Cố Dương không nói là được cũng không nói là không được, từ đầu đến cuối chỉ trưng ra có một vẻ mặt, nhìn không ra tâm tình của anh ta.

Bạch Lạc Nhân vẫn còn giữ được mấy phần lý trí, "Cậu vẫn là cùng anh cậu về nhà trước một chuyến đi, anh cậu một thời gian dài không về nhà như vậy rồi, cậu nên giúp đỡ anh ấy thu xếp đi."

"Anh ta không cần tôi thu xếp." Cố Hải sảng khoái hướng sang Cố Dương huýt sáo, "Đúng không, anh?"

Cố Dương nhướng nhướng chân mày, "Vừa lúc có bạn muốn gặp."

Nói xong, tự nhiên phóng khoáng quay người rời đi.

Bạch Lạc Nhân nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta một lúc thật lâu.

Cố Hải ghen lên, lấy đầu gối đẩy chân Bạch Lạc Nhân một cái, "Nhìn cái gì hả?"

Bạch Lạc Nhân đem ánh mắt kéo trở lại, thuận miệng hỏi: "Anh trai đẹp trai của cậu sao lại về cùng với cậu vậy?"

Ánh mắt Cố Hải âm u, "Cậu đem hai chữ phía trước bỏ đi cho tôi."

Bạch Lạc Nhân chỉ cười không nói.

Nhìn thấy được nụ cười của Bạch Lạc Nhân, ánh mắt Cố Hải lại giống như keo 502, dán dính lên mặt của Bạch Lạc Nhân không rời. Không biết muốn nói bao nhiêu lần nhớ đến chết đi được, mới có thể biểu đạt được hết những chua cay khổ cực trong mấy ngày trước của cậu. Lần này đi xa, khiến Cố Hải rút ra được một bài học kinh nghiệm, sau này bất kể đi đâu, bất kể đi làm gì, nhất thiết phải mang theo vợ bên người, nếu không những ngày tháng này thật khó sống.

"Đi thôi, về nhà." Tay của Cố Hải cứ tự nhiên mà gác lên bả vai của Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân vô cùng bất đắc dĩ nhìn cậu ta một cái, "Đồ đạc không lấy sao?"

Cố Hải quay đầu nhìn, phía sau còn có hai xe đầy hàng hóa.

"Sao lại mang nhiều đồ như vậy trở về?"

"Đều là quà tặng để tặng cho cậu."

Bạch Lạc Nhân trong lòng chấn động, "Đều là cho tôi sao?"

"Đương nhiên đều là cho cậu." Cố Hải hướng sang Bạch Lạc Nhân cười cười cưng chiều, "Tôi một ngày trước khi đi về đã đi dạo vòng vòng trung tâm thương mại, nhìn thấy một món đồ nào, cảm thấy cậu sẽ thích, thế là mua về."

Bạch Lạc Nhân lẩm bẩm một câu, "Không biết còn tưởng rằng cậu nghỉ phép đi du lịch..."

"Làm gì có? Tôi khổ cực khó khăn thế nào, cũng không thể quên làm cho cậu vui vẻ!" Cố Hải đem bản thân nói rất vĩ đại.

Bạch Lạc Nhân nhìn thấy một chiếc xe chất đầy quà tặng, trong lòng co rút, thật ra cậu bình an trở về so với cái gì đều tốt hơn.

Lên xe taxi, Cố Hải ngồi sát Bạch Lạc Nhân pử phía sau, trong lòng bắt đầu rục rịch manh động, giả vờ đem cánh tay gác lên vai của Bạch Lạc Nhân, thật rat ay đã theo cổ áo mở rộng mà mò vào bên trong. Bạch Lạc Nhân sau khi áp chế hành động của cậu ta, cậu ta lại đem đầu dựa lên vai Bạch Lạc Nhân, mặt hướng vào trong, nhìn yết hầu của Bạch Lạc Nhân động động, hơi không chú ý thì liền cắn một cái.

Bạch Lạc Nhân liên tiếp cảnh cáo đều không có tác dụng, cuối cùng cưỡng ép nắm chặt tay của Cố Hải, cứ như vậy mười ngón đan nhau về thẳng đến cửa nhà.

Thang máy chầm chậm lên cao, trong một không gian khép kín này, Bạch Lạc Nhân nghe thấy tiếng thở gấp phiến tình, theo các con số lên cao mà càng ngày càng dày đặc và tới tấp.

Tiếng đóng cửa vang lên cạch một tiếng, hai người trong chớp mắt bị hơi thở của nhau quét sạch.

Cố Hải đem đầu Bạch Lạc Nhân đè lên cánh cửa, điên cuồng hôn lên, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, ở trong khoang miệng của Bạch Lạc Nhân quấy rối điên cuồng. Bạch Lạc Nhân trong phút chốc đại não là một mảnh trống rỗng, hai tay sống chết ghì chặt cổ Cố Hải, điên cuồng đáp trả, đầu lưỡi vươn thẳng đến cổ họng của Cố Hải, ngang ngược cướp đoạt hô hấp của Cố Hải.

Lồng ngực hít thở nhấp nhô dán sát vào lồng ngực, giống như trên mặt biển bình lặng dâng lên hai cơn sóng to lớn, cậu chạy tôi đuổi hướng theo cơn sóng lên bờ.

Cố Hải gặm xương quai xanh của Bạch Lạc Nhân, tay của Bạch Lạc Nhân chạm đến lồng ngực chân thật nhẵn bóng của Cố Hải, tận lực mài sát lớp vải dưới hông, truyền lửa giận và giày vò chờ đợi cho nhau.

Hai người cùng nhau ngã lên giường, Bạch Lạc Nhân cởi áo ngoài của Cố Hải ra, cắn lên điểm nhỏ nhô lên trên ngực trái của Cố Hải.

Cố Hải phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, khàn giọng kêu gào.

"Con mẹ nó quá sướng...không được rồi..."

Nháy mắt lại đem Bạch Lạc Nhân đè dưới thân, tay chui vào trong quần, băng qua đám cỏ rậm rạp, tìm kiếm tiểu quái thú sớm đã hăng hái dựng lên, đầu ngón tay thô ráp tỉ mỉ xoa phẳng nếp nhăn bên trên.

Bạch Lạc Nhân lập tức cong người lại, hai chân mày nhăn chặt, hơi thở gấp gáp ấm áp toàn bộ đều phả lên mặt của Cố Hải.

Tay của Cố Hải dần dần đi xuống, lướt qua hai quả cầu nhỏ, đi đến bên ngoài mật khẩu, xấu xa đâm một cái.

"Nhớ tiểu Hải tử nhà tôi rồi phải không?"

Bạch Lạc Nhân chịu không được hừ một tiếng, nhìn thấy Cố Hải đang cười, cắn một phát lên yết hầu cậu ta.

Cố Hải càng cười lợi hại hơn, một phát móc cổ Bạch Lạc Nhân lại, bá đạo đem đầu cậu ấy ấn vào trong ngực mình, để tiếng tim đập điên cuồng của bản thân truyền đến bên tai của Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân thở gấp gáp, tay sau khi trượt lên bụng dưới của Cố Hải một trận, tiếp tục đi xuống, cách một lớp vải vò vật nhỏ sớm đã điên cuồng không thôi.

Một chân của Cố Hải đột nhiên nhấc lên, duỗi ra trên người Bạch Lạc Nhân, chân to lớn ở trên cánh mông chắc khỏe của Bạch Lạc Nhân vuốt ve đè ép, tay đặt trên gò má của cậu, vuốt ve sủng ái vô cùng, hô hấp càng lúc càng thô ráp.

Qua một lúc lâu, Bạch Lạc Nhân mở miệng, "Chúng ta đem đồ đạc dọn dẹp trước đi, sau đó tắm rửa, xuống dưới ăn chút gì đi."

Cố Hải bóp cằm của Bạch Lạc Nhân, nụ cười tà tứ treo trên khóe miệng, "Tôi chỉ muốn ăn cậu thôi."

"Cậu ngồi máy bay mười mấy tiếng, chắc chắn rất mệt, nghỉ ngơi trước rồi nói đi."

"Tôi không mệt." Cố Hải kẹp chặt thân thể đang phản kháng của Bạch Lạc Nhân, "Tôi chỉ nghĩ có thể thao cậu, thì rất có sức lực!"

Bạch Lạc Nhân đấm một phát vào khóe miệng Cố Hải.

Cố Hải thô bạo đè Bạch Lạc Nhân dưới thân, làm ra vẻ muốn cởi quần Bạch Lạc Nhân ra.

"Cậu có thể để cho tôi nhìn cậu đàng hoàng không hả?" Bạch Lạc Nhân rất khó khăn mở miệng, "Từ khi cậu về đến giờ, chúng ta cũng không thể nói chuyện được mấy câu đàng hoàng."

Động tác của Cố Hải dừng lại, con ngươi mang ý cười nhìn Bạch Lạc Nhân một lúc, tay nặn gò má của cậu, ôn nhu nói: "Vậy cậu lát nữa phải tắm chung với tôi."

Bạch Lạc Nhân xoa tóc của Cố Hải, xem như là đồng ý.

Hai người trước tiên đem đồ đạc mang về của Cố Hải thu dọn một chút, Bạch Lạc Nhân phát hiện, đồ đạc của Cố Hải mua, chi phí mua không hề nhỏ chút nào, thế là chất vấn mấy câu về nguồn gốc tiền của Cố Hải.

"À, đúng rồi." Cố Hải từ trong túi móc ra, lục ra một tấm thẻ ném qua cho Bạch Lạc Nhân, "Tiền anh tôi cho, tôi sợ mình lại tiêu hết, tạm thời để ở chỗ cậu."

Bạch Lạc Nhân thuận miệng hỏi, "Anh cậu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Tham ô công quỹ." Cố Hải không đau không ngứa đáp một câu.

Ặc...Bạch Lạc Nhân vừa mới đem thẻ ngân hàng nhét vào trong ngăn tủ, nghe thấy câu này lại lấy ra, ném cho Cố Hải.

"Vậy cậu vẫn là tự mình giữ đi."

Cố Hải bị Bạch Lạc Nhân chọc cười, "Tiền này tuyệt đối sạch sẽ, cậu yên tâm nhận đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro