CHƯƠNG 175: CHỈ MUỐN CÙNG CẬU TRIỀN MIÊN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUYỂN 1: RUNG ĐỘNG THANH XUÂN.

CHƯƠNG 175: CHỈ MUỐN CÙNG CẬU TRIỀN MIÊN.

Hai thân thể cường tráng chen nhau trong bồn tắm, hai chân đan chéo, ngực dựa ngực, gò má ướt át đối diện nhau, giống như bao nhiêu năm không gặp, nhất định muốn đem toàn bộ thay đổi nhỏ nhặt trên mặt của đối phương đều nhìn ra hết.
Sau một lúc thật lâu, Bạch Lạc Nhân mở miệng, “Cậu gầy rồi.”
“Phí lời.” Cố Hải lấy tay xoa bụng dưới của Bạch Lạc Nhân, “Tôi cả ngày đều nhơ cậu như vật, ăn không ngon ngủ không yên, có thể không gầy sao?”
Bạch Lạc Nhân lại hỏi: “Anh cậu lần này về nước còn định quay về không?”
“Nghe ý tứ của anh ta chính là tạm thời về nước tránh một thời gian, cũng phải trở về, có điều lần này thời gian ở lại hơi lâu một chút.”
Bạch Lạc Nhân nét mặt đâm chiêu.
Lực chú ý của Cố Hải sớm đã không biết đi đến nơi nào, ngón chân khảy khảy lòng bàn chân của Bạch Lạc Nhân, đầu gối cố ý cọ tới cọ lui trên tiểu Nhân tử, tay lén lén lút lút đưa xuống dưới, kéo mấy cọng lông bập bềnh, khiêu khích kéo hai cái, lập tức nhận được ánh mắt ác liệt của Bạch Lạc Nhân nhưng chính vì ánh mắt như vậy, lại câu mất ba mấy phần hồn của Cố Hải, cậu vội vàng dịch chuyển đầu qua, đầu lưỡi nhẹ nhàng chấm nước, trên lồng ngực ướt át của Bạhh Lạc Nhân, hàm răng chạm đến điểm nhỏ nổi lên, nhẹ nhàng gặm cắn, Bạch Lạc Nhân lúc đầu còn có thể chịu đựng một trận, sau đó sức lực càng lúc càng lớn, chịu không được rên hừ một tiếng.
“Cố Hải…”
“Tôi ở đây.” Cố Hải dùng lực hút một cái, khiến cho Bạch Lạc Nhân run cầm cập một trận.
Bạch Lạc Nhân một đường tìm kiếm, cuối cùng tìm được cự vật của Cố Hải, đặt trong lòng bàn tay chơi đùa một trận, thấy Cố Hải bày ra dáng vẻ gấp gáp không thể chịu đựng, lập tức vỗ vỗ lưng cậu ta, kêu cậu ta thẳng người dậy, Cố Hải bày ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh (được cưng đến lo sợ), nhìn Bạch Lạc Nhân mở miệng ngậm mệnh căn của mình, khoang miệng ấm áp kích động khiến Cố Hải thiếu chút nữa xuất ra luôn.
“Nhân tử…” Cố Hải khẽ gọi.
Bạch Lạc Nhân ngước mắt lên nhìn Cố Hải một cái, miệng chầm chậm đi xuống, tinh tế tỉ mỉ tuốt phẳng mấy nếp nhăn. Ở bên nhau lâu như vậy, đã sớm nắm rõ cơ thể với tính khí của đối phương, cụ thể kích thích chỗ nào, dùng cách thức gì kích thích, trong lòng đều hiểu rất rõ.
Hô hấp của Cố Hải càng lúc nặng nhọc, trong miệng phát ra tiếng rên không theo quy luật, Bạch Lạc Nhân dùng đầu lưỡi liếm lên khe rãnh ở đầu mút mấy cái, Cố Hải lập tức căng chặt bắp thịt trên chân lại, tay to ấn đầu Bạch Lạc Nhân hung hăng đè dưới hông mình, cổ  họng của Bạch Lạc Nhân bị nghẹn đến đau, phát ra tiếng ô ô, càng tăng thêm  dục vọng bạo ngược của Cố Hải, cậu ta lấy tay tăng nhanh tần suất dao động của đầu Bạch Lạc Nhân, trong miệng phát ra tiếng rên sung sướng.
Hai quai hàm Bạch Lạc Nhân đều đau, khóe miệng có cảm giác căng cứng phát đau, cậu tạm thời đem cự vật trong miệng nhả ra, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ nhàng bên ngoài như liếm thức ăn, từ dưới lên trên, chầm chậm mà nhẹ nhàng, lúc càn quét đầu mút, tương đối kiên nhẫn tăng thêm kích thích cho bộ phận nhạy cảm này.
“Cậu lẳng lơ như vậy, lỡ như ngày nào đó bị người ta bắt đi thì làm sao?” Cố Hải tay xoa lên gò má của Bạch Lạc Nhân, bày ra vẻ mặt say mê không dứt, “Nếu như cậu cũng hầu hạ người khác giống như hầu hạ tôi, tôi chỉ nghĩ đến thôi đã không chịu được rồi.”
Bạch Lạc Nhân coi thường sự hoang tưởng khéo lo trời sập của Cố Hải.
Tay của Cố Hải dọc theo xương sống lưng của Bạch Lạc Nhân một đường đi xuống, trong khe mông sờ mó một trận, mượn dòng nước ẩm ướt mà đẩy một ngón tay vào. Bởi vì bôi trơn không đủ, cộng thêm rất lâu không bị xâm phạm, Bạch Lạc Nhân có hơi đau, ngón tay của Cố Hải cũng cảm nhận được lực cản to lớn.
“Xem ra mấy ngày nay cậu rất ngoan nha.”
Vì để khen thưởng Bạch Lạc Nhân, Cố Hải đem hông Bạch Lạc Nhân nâng lên, cơ thể bày ra tư thế quỳ sấp lên người, tách khe mông ra, đầu lưỡi thay cho ngón tay mở rộng. Bạch Lạc Nhân rất lâu không có nhận được loại kích thích mãnh liệt này, thân thể nhẹ run lẩn trốn về trước, bị Cố Hải một phát kéo trở về.
Vui vẻ hưởng thụ đi, hôm nay cho cậu sướng.
Dùng nước tắm bôi trơn, Cố Hải cuối cùng cũng thoát ra được giam cầm lâu ngày, hai người đồng thời quỳ trong bồn tắm, một trận thô bạo đâm xuyên vào, đầu gối khiến nước bắn tung tóe ra xung quanh. Cố Hải trước tiên là đem hai tay Bạch Lạc Nhân trói ngược ra sau lưng, cưỡng ép nửa thân trên của cậu thẳng dậy, dán sát vào lồng ngực mình, kích động hôn môi cậu. Sau lại đem nửa người trên của cậu nhấn vào dưới nước, chỉ còn lại hai cánh mông vểnh lên mặt nước, Cố Hải tùy ý thưởng thức, cánh mông ướt nước càng hiện rõ tính săn chắc, lấy tay bóp một cái, cảm nhận được đầu đủ sự đàn hồi và căng chắc.
Bốp!
Một tiếng bàn tay lanh lảnh theo tiếng nước vang lên bên tai Bạch Lạc Nhân, lập tức một cảm giác đau nổi lên. Vào lúc cậu vẫn chưa hưởng thụ được, lại một cái đập tay nữa, không nặng nhưng rất tê ngứa, va chạm phía sau vẫn đang tiếp tục, loại khoái cảm đau ngứa lẫn lộn này khiến người ta có một cảm giác muốn cào điên cuồng, Bạch Lạc Nhân chớp mắt quay đầu kháng nghị.
“Dừng tay…”
“Cậu rất thích mà.” Cố Hải so với Bạch Lạc Nhân thì vẫn hiểu rõ bản thân cậu hơn.
Tiếp theo, mật độ vỗ với trừu sáp thô bạo hòa lẫn vào nhau, Cố Hải đánh rất có nhịp điệu, rất nhanh, nơi lòng bàn tay trở nên nóng bỏng lạ thường.
“Ưm…A…Cố Hải…”
Bạch Lạc Nhân mất khống chế rên rỉ, tiết tấu vỗ đáng cùng với lực độ đâm rút cũng tăng thêm, ý thức của cậu muốn chống lại, nhưng hông lại liên tiếp ưỡn ra sau, tiếp đón kích thích mạnh mẽ.
Cuối cùng, một tiếng rên rỉ tan vỡ, Bạch Lạc Nhân phóng thích chính mình, Cố Hải điên cuồng rong ruổi trong thành vách chật hẹp một lúc, cũng kêu gào lên đỉnh.
Sau khi tắm rửa xong, hai cơ thể sạch sẽ thơm tho, hai người lại dính lấy nhau lên giường.
“Hay là cậu chợp mắt một lúc, tôi đi xuống dưới mua chút đồ ăn mang lên, hai chúng ta ăn chút đồ rồi ngủ trưa.”
Cố Hải giống như không nghe thấy, tự mình đi qua kéo khăn tắm của Bạch Lạc Nhân, cười tà nói: “Tôi xem xem đánh có hư không.”
Kết quả kéo khăn tắm ra, phát hiện bên trong còn có một chiếc quần lót, liền kinh ngạc vạn phần, “Tôi nhớ cậu trước đây lúc quấn khăn tắm, bên trong không bao giờ mặc quần lót mà.”
Việc xúi quẩy này nhắc đến khiến Bạch Lạc Nhân đỏ mặt, vốn dĩ cậu bị dưỡng thành cái thói quen này, kết quả sau khi đến chỗ Vưu Kỳ ở hai đêm, sợ quên nên đã thêm mục mặc quần lót vào danh sách việc hàng ngày, mỗi lần lên giường, đều tự mình kiểm tra xem bên dưới có mặc quần lót hay không. Đương nhiên, nguyên do này cậu chắc chắn sẽ không giải thích với Cố Hải.
“Chậc chậc…” Cố Hải vẫn đang tự mình say mê, “Muốn chơi trò tình cảm với tôi không phải sao?”
Bạch Lạc Nhân nằm sấp trên giường một tiếng không nói chơi trò giả chết.
Tay của Cố Hải cởi quần lót của Bạch Lạc Nhân ra, nhìn thấy làn da màu lúa mạch bên trong rướm lên màu đỏ nhàn nhạt, không có dấu bàn tay nhưng rất nóng. Cậu đem gò má dán lên trên cánh mông của Bạch Lạc Nhân, sau khi cọ sát một trận, lại vươn đầu lưỡi ra trượt trên bề mặt như chuồn chuồn chấm nước.
“Đừng như vậy…ngứa…” Bạch Lạc Nhân cười đẩy đầu của Cố Hải ra.
Cố Hải hừ cười một tiếng, “Còn có ngứa hơn nữa, muốn hay không?”
Không cho Bạch Lạc Nhân bất cứ thời gian phản ứng nào, Cố Hải trực tiếp mở to miệng tà ác, gặm cắn lên cánh mông bị đánh đỏ của Bạch Lạc Nhân, ngứa đến mức chân của Bạch Lạc Nhân cũng phải co rút run rẩy, giống như con cá chép ở trên giường không ngừng lăn lộn trốn tránh.
Cố Hải triệt để truy đuổi không tha, sau đó kéo hai tay của Bạch Lạc Nhân, buộc cậu phải lật người lại, dùng vật cứng rắn dưới hông húc vào mật khẩu nhạy cảm của Bạch Lạc Nhân, từng cái từng cái ma sát vào giữa đùi.
“Cậu còn làm?” Bạch Lạc Nhân lấy tay lên ngực của Cố Hải ngăn chặn sự xâm chiếm.
Cố Hải đem đầu sáp đến bên tai của Bạch Lạc Nhân, đầu lưỡi đùa nghịch dái tai nóng bỏng của cậu, phà hơi nóng vào bên trong, âm thanh đầy ôn nhu, “Cậu không muốn sao?”
Bạch Lạc Nhân bày ra vẻ mặt chịu đựng không tuân không phục.
Cố Hải giống như cố ý trêu đùa cậu, tay vươn đến đỉnh đầu của tiểu Hải tử, ngón tay thô ráp cọ quẹt trên bề mặt, Bạch Lạc Nhân nhăn chặt hai mi, hàm răng cắn môi, nhìn trong ánh mắt Cố Hải lại mang theo một loại kích thích hung bạo.
“Thật không muốn?” Cố Hải lại dùng đỉnh đầu của phân thân ướt át cọ sát xung quanh mật khẩu, chậm chạp mà giày vò người ta.
Ánh mắt gợi cảm của Bạch Lạc Nhân thiêu đốt hai gò má, cậu lấy tay giữ chặt cổ tay của Cố Hải, tiếng hít thở khó nhịn mang theo một câu tố cáo, “Cậu đây không phải nói lời vô ích rồi sao?”
“Nếu muốn thì cầu xin tôi.”
Cố Hải ác ý nắm chặt phân thân của Bạch Lạc Nhân, nắm rất chặt, hầu như khiến Bạch Lạc Nhân thở không ra hơi.
Bạch Lạc Nhân lấy tay tách ngón tay to lớn của Cố Hải ra, kết quả càng tách càng chặt, đau đớn thiêu đốt ý chí của cậu, trán thấm ướt những giọt mồ hôi tinh mịn, căm hận nhìn sang Cố Hải, cậu ta vẫn bày ra vẻ mặt trêu đùa.
“Cầu xin tôi, cầu xin tôi thao cậu.”
Cố Hải đang khiêu chiến giới hạn chịu đựng của Bạch Lạc Nhân, tính toán lực khống chế tuyệt đối của bản thân.
Bạch Lạc Nhân khó khăn chịu đựng, răng sống chết mà cắn chặt, bất đắc dĩ thân thể này sớm đã bị Cố Hải chăm sóc thành vật chiếm dụng của mình, Cố Hải đối với nó rất hiểu rõ tình trạng dày công tôi luyện. Bạch Lạc Nhân trong lòng chầm chậm sụp đổ, đột nhiên đem đầu của Cố Hải ấn lên hõm cổ của mình, âm thanh van cầu tan vỡ xuyên qua yết hầu.
“Cầu xin cậu…”
“Cầu xin tôi cái gì?” Cố Hải căn lên yết hầu của Bạch Lạc Nhân, một ngón tay vươn ra đâm chọc vào bộ vị yếu ớt của người nào đó.
Bạch Lạc Nhân hô hấp bị khống chế mạnh mẽ, hàm răng cuồng loạn cắn vào lỗ tai của Cố Hải, tiếng nói mơ hồ không rõ nói, “Thao…tôi…”
Cố Hải sớm đã nhịn đến mức tinh thần kích động, nghe thấy câu này, hầu như là điên cuồng mà xâm nhập vào lãnh địa ấm áp căng chặt, thô bạo uy mãnh từng lần từng lần vô cùng mạnh mẽ đâm xuyên vào, mỗi một lần đều rất mạnh bạo, khống chế tâm hồn người khác.
Mùi vị mê hoặc đã lâu không gặp kích động đến mỗi sợi dây thần kinh, Cố Hải kêu gào, tay nắm chặt cằm của Bạch Lạc Nhân, sau một trận hôn kích thích cướp đoạt, thở hổn hển ép hỏi: “Nhân tử, cậu có phải chỉ để tôi thao phải không?”
Bạch Lạc Nhân nắm chặt tóc của Cố Hải, thắt lưng rất hứng thú đón ý hùa theo, trong sự va chạm của Cố Hải phát ra tiếng rên rỉ tan vỡ trong sa đọa, “Ừm…phải, chỉ cho cậu thao.”
Cố Hải nắm chặt tay của Bạch Lạc Nhân, hai mắt đỏ rực như muốn nhỏ máu xuống, cậu không chút tiết chế gặm cắn môi,cổ, lồng ngực của Bạch Lạc Nhân…giống như một con dã thú đói khát, sau khi khi túm được thú săn trong tầm ngắm thì bắt đầu điên cuồng gặm nhắm.
“Bảo bối, bên trong cậu rất nóng, rất chặt, kẹp tôi rất dễ chịu…” Cố Hải quên mình mà ca ngợi.
Bạch Lạc Nhân nghe thấy hai mắt phát hỏa, một tay móc vào sau tai Cố Hải, “Có thể mỗi lần làm chuyện này đừng nói mấy câu thối tha này không?”
“Bởi vì tôi biết cậu thích.”
Cố Hải cười tà một cái, hai tay đem Bạch Lạc Nhân chặt chẽ ôm lấy, cố ý đem môi dán sát vào bên tai cậu, không chút tiết tháo mà lộ rõ sự thô tục của mình, “Bảo bối, cái miệng nhỏ của cậu nuốt tôi rất chặt, kê kê của anh không phải là ăn rất ngon chứ? Cậu sao lại ăn đến hứng thú như vậy?...”
“Aaaa…”
Chạng vạng mua cơm bên ngoài, cũng là giải quyết trên giường, Cố Hải ăn rất ngon lành, vừa ăn cơm vừa chấm mút ai kia, thật không biết cậu ta chơi cả buổi chiều, sao lại còn có thể hưng phấn như vậy, Bạch Lạc Nhân bây giờ nhìn thấy thân thể của Cố Hải cũng đều có suy nghĩ kích động muốn tháo cậu ta ra 8 khúc.
Buổi tối trước khi ngủ, Bạch Lạc Nhân đem chăn đắp lên liền bị Cố Hải vén ra, Cố Hải tách chân cậu ra, không nói hai lời liền đem tiểu Nhân tử ngậm vào trong miệng.
Bạch Lạc Nhân một buổi chiều không biết đã điên cuồng bắn bao nhiêu lần, chỗ này cũng có hơi sưng lên, miệng của Cố Hải mới động một cái, một cảm giác đau ngứa châm chích lên dây thần kinh cảm giác của Bạch Lạc Nhân, nước mắt suýt tí nữa trào ra.
“Cậu đủ rồi đó…a…không được…đau…a…”
Trên thực tế Cố Hải chính là thích nhìn vẻ mặt muốn khóc mà khóc không được, vẻ mặt tan vỡ khóc lả chả của Bạch Lạc Nhân, niềm vui lớn nhất của đời cậu chính là giày vò Bạch Lạc Nhân.
“Aa…”
Cố Hải đột nhiên hút mạnh một cái, Bạch Lạc Nhân run rẩy bắn ra tinh hoa của mình, Cố Hải một giọt không bỏ xót, toàn bộ nuốt xuống hết.
Đợi đến lúc Bạch Lạc Nhân mệt đến không còn sức lực, cậu lại đem Bạch Lạc Nhân ôm vào trong lòng, bày ra vẻ mặt rất thành công.
“Nhớ cậu…” Cố Hải hôn lên khuôn mặt mệt mõi của Bạch Lạc Nhân một cái.
Bạch Lạc Nhân hít sâu một hơi, “Cậu cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người.”
Cố Hải đột nhiên đem mặt dán sát vào hõm cổ Bạch Lạc Nhân, xấu xa cọ tới cọ lui, ôn nhu gọi “Nhân tử, Nhân tử, Nhân tử, Nhân tử…”
Một người con trai cao lớn thô kệch quấn sát trong lòng mình làm nũng là một trải nghiệm không sung sướng gì, Bạch Lạc Nhân lại nhớ đến A Lang.
“Cậu làm gì vậy?” Bạch Lạc Nhân đem Cố Hải kéo dậy.
Cố Hải dụi dụi mắt, bày ra vẻ mặt thiếu đánh, “Không làm gì, chỉ là nhớ cậu…”
Bạch Lạc Nhân biết, lúc người này điên cuồng đâm rút tốt nhất không cần để ý, để cậu ta yên lặng đâm một lúc là được.
Quả nhiên, Cố Hải không bao lâu đã nằm yên. Bạch Lạc Nhân nâng mặt Cố Hải lên, phát hiện cậu ta đã ngủ rồi.
Lần đầu tiên sau khi làm việc xấu tự mình ngủ trước.
Lăn qua lăn lại hai mươi mấy ngày, lại ngồi hơn mười tiếng trên máy bay, có thể không mệt sao?...Bạch Lạc Nhân đau lòng nhìn chăm chú Cố Hải một lúc lâu, tay đưa ra lướt nhẹ lên gò má mệt mõi của cậu ấy, đắp chăn lại cho cậu ấy, ôm cậu ấy yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro