CHƯƠNG 177: CUỒNG PHONG BÃO TÁP.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUYỂN 1: RUNG ĐỘNG THANH XUÂN.

CHƯƠNG 177: CUỒNG PHONG BÃO TÁP.

Người nào đó nơm nớp lo sợ đợi cả một buổi sáng, lúc đi nhà vệ sinh cũng nhìn trái ngó phải, lo sợ không chú ý thì lão nhị của mình cũng không thấy nữa. Kết quả đợi đến lúc tan học buổi trưa, cũng không đợi được cái gì gọi là báo ứng.
Lẽ nào thật sự là mình nghĩ sai rồi?
Vưu Kỳ vừa thu dọn vừa lấy ánh mắt gặp số đỏ liếc nhìn Cố Hải, Cố Hải cuối đầu, không biết là đùa nghịch cái gì. Vưu Kỳ đứng dậy đi ra ngoài cửa, mỗi một bước cũng là kinh hoàng khiếp sợ, lo sợ người nào đó đột nhiên điên cuồng mà nhào ra, kết quả một đường đi đến cửa đều bình an vô sự.
Trái tim bị vận may nào đó chiếm giữ hết.
May mắn không phải là bản thân không bị đáng, mà may mắn chính là hai người họ vậy mà là quan hệ bình thường.
Chuông hết tiết vang, Dương Mãnh đầu tiên chạy đến cửa lớp 27 chuẩn bị vây xem.
Kết quả Vưu Kỳ hoàn hảo không bị gì đi ra ngoài.
“Hey!” Dương Mãnh đột nhiên kêu Vưu Kỳ một tiếng.
Vưu Kỳ nhanh chân đi qua hướng Dương Mãnh, tinh thần sảng khoái.
Dương Mãnh nhìn Vưu Kỳ trạng thái sôi nổi này của Vưu Kỳ, thì biết là chuyện có thể không xảy ra như trong dự tính của bọn họ.
“Sao rồi, áo đã đưa chưa?”
Vưu Kỳ gật gật đầu, “Đưa rồi.”
“Cố Hải không tức giận với cậu chứ?”
Vưu Kỳ hướng vào trong nhìn nhìn, “Trước mắt thì vẫn chưa có.”
Dương Mãnh bày ra dáng vẻ nghiên cứu, “Cậu có phải là làm theo lời tôi dạy cậu nói không?”
“Đúng vậy.” Vưu Kỳ rất thản nhiên, “Một chữ không thiếu.”
Dương Mãnh nhăn nhăn chân mày, dáng vẻ còn có chút không yên tâm, “Cậu là đứng trước mặt Cố Hải nói? Cậu chắc chắc cậu ta nghe thấy chứ?”
“Tôi chắc chắn.” Vưu Kỳ cố ý đè thấp giọng, sáp đến bên tai Dương Mãnh, “Cậu ta lúc mới đầu sắc mặt có thay đổi một chút.”
“Sau đó thì sao?” Dương Mãnh chớp chớp mắt.
Vưu Kỳ xì xì nước mũi, “Sau đó tôi không dám nhìn.”
Dương Mãnh còn đang trầm tư, người nào đó vỗ vai cậu một cái, quay đầu lại nhìn, là bạn học chung lớp lúc trước.
“Hòa hợp rồi sao?” Người anh  em đó cười ha ha nhìn Dương Mãnh.
Dương Mãnh ban đầu vẫn chưa hiểu rõ ý tứ gì, sau lại nhìn thấy cậu ta liên tiếp hướng ánh mắt qua Vưu Kỳ, lúc này mới hiểu ra được.
“Hòa hợp ông nội cậu đó!” cái miệng nhỏ của Dương Mãnh rất lợi hại.
Người con trai đó vẫn như trước cười ha ha, “Không sao, không cần phải có áp lực tâm lý, tôi đây tư tưởng rất thoáng, chúc hai cậu hạnh phúc. Cố lên, cố lên, cố lên!” Lại còn vung vẫy nắm đấm.
Dương Mãnh mặt đầy sọc đen.
Đi trên đường, Vưu Kỳ còn ngâm nga bài hát, dáng vẻ sáng sủa so với ngày hôm qua, quả thật là hai người. Dương Mãnh liếc nhìn cậu ta một cái, bày ra vẻ mặt khinh bỉ, “Cậu thế nào chứ? Hai người người ta quan hệ bình thường, cũng không biểu hiện là Nhân tử thích cậu sao?”
Vưu Kỳ vẫn như trước thái độ vui vẻ, “Ít nhất chứng minh tôi có cơ hội!”
Dương Mãnh cảnh cáo một câu, “Nói cậu biết, Nhân tử nhà tôi nếu như không có ý gì với cậu, cậu cũng đừng gây tai họa cho cậu ấy đó!”
“Cậu cảm thấy tôi có bản lĩnh gây tổn hại cho cậu ấy sao?” Gò má anh tuấn của Vưu Kỳ lấp lánh phát sáng dưới ánh mặt trời, cậu ta chính là như vậy, người khác có đuổi đến hộc máu cũng kiên lòng vững dạ như vậy, “Cậu ấy nếu như thật sự không có ý gì với tôi, tôi chính là vứt bỏ mạng cũng là uổng công!”
“Vậy cậu còn đắc ý cái gì chứ?”
Bước chân của Vưu Kỳ rất thong dong, “Tôi chính là có ý cậu ấy còn độc thân!”
Dương Mãnh đối với năng lực tự tiêu khiển tự vui của Vưu Kỳ rất khâm phục, quay đầu nhìn cậu ta một cái, tuy nói là ánh mắt con trai nhìn con trai không chuẩn, nhưng Dương Mãnh vẫn như trước cảm thấy dáng vẻ này của Vưu Kỳ cũng không soi mói gì. Theo lý mà nói con trai đẹp trai như vậy cũng không đến nỗi nào chứ, nhiều cô gái theo đuổi như vậy, sao lại nghĩ không thông như vậy chứ? Bạch Lạc Nhân nếu như thật sự có ý với cậu ta, đây chắc là tổn thất lớn nhất của nữ sinh trong trường!
Vưu Kỳ móc bả vai Dương Mãnh, “Đi, anh đây dẫn cậu đi quán ăn quẫy một trận.”
Dương Mãnh còn chưa trả lời, đột nhiên có một trận gió thổi qua, trong lòng kinh sợ, vèo một phát quay đầu, một học sinh trượt ván trượt như tên bắn chạy qua, chỉ lưu lại một hình bóng ngang ngược.
Fuck, Dương Mãnh tim còn đang đập điên cuồng, làm sao mà một người trượt ván cũng đem mình dọa thành như vậy chứ? Lẽ nào nói trong lòng mình vốn dĩ không ổn định,luôn cảm thấy sẽ xảy ra chút chuyện gì đó? Lại đem ánh mắt chuyển hướng sang Vưu Kỳ, cậu ta cũng bày ra vẻ mặt hoảng hồn không yên, hóa ra không phải chỉ một mình mình cảm thấy bầu không khí xung quanh âm u.
Lại bình an đi được một đoạn đường, Vưu Kỳ vỗ vỗ vai Dương Mãnh, “Sợ bóng sợ gió thôi.”
Phía trước có một cua quẹo, tim Dương Mãnh đột nhiên đập nhanh, kết quả quẹo qua thì một người cũng không có, trong bãi cỏ cũng không không có nhảy ra mấy thích khách. Dương Mãnh khiếp sợ một trận, mình gần đây không phải là xem phim hành động quá nhiều rồi chứ?
“Người anh em, có thuốc không?”
Bước chân của Dương Mãnh với Vưu Kỳ như nhau dừng lại.
Gần như là cùng lúc quay đầu lại, đồng thời cứng nhắc tại chỗ.
Đứng phía sau là một hàng người, cao to uy mãnh, Vưu Kỳ cao trên một mét tám, đứng trước mặt bọn họ còn phải ngước nhìn.
Qua một lúc thật lâu, Vưu Kỳ lúng túng trả lời: “Không có thuốc, tôi không hút thuốc.”
Một tên con trai to lớn đứng ở bên trái đột nhiên móc ra một cái bật lửa, ngọn lửa quét thẳng lên mặt Vưu Kỳ, Vưu Kỳ đột nhiên lùi về sau một bước, giẫm phải nắp cống, thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời ngã xuống.
“Tôi có lửa không có thuốc làm sao đây?”
Dương Mãnh bị dọa mặt trắng bệch.
Vưu Kỳ so cậu ta có chút mạnh mẽ hơn, âm thanh ngắt quãng như quẹo mấy con đường, “Hay là tôi đi mua cho anh một gói?”
“Không cần.” tên con trai cao lớn thu lại bật lửa, ngoài cười trong không cười nhìn Vưu Kỳ, “Dứt khoát để tôi đánh cậu đi.”
Dương Mãnh hai chân phát run, nụ cười giống như hoa cúc tàn tạ trong ánh mặt trời mùa thu.
“Tôi thì bỏ đi, tôi chỉ là cùng đi với cậu ta thôi, hai chúng tôi là bạn học, hôm nay vừa vặn đụng nhau thôi…”
Một tên cao to nắm lấy cổ áo Dương Mãnh, Dương Mãnh trong nháy mắt hai chân rời khỏi mặt đất.
“Xin lỗi rồi, em trai nhỏ, bốn anh em chúng tao là một nhóm, tên gọi “Không chừa manh giáp”. Hôm nay coi như cậu xúi quẩy, cứ muốn đi chung với cậu ta, sau này nên nhớ, chuyện nên xen vào thì xen vào, chuyện không nên xen vào thì đừng xen vào.”
Năm giây sau, một tiếng kêu gào như giết heo ở nơi xó xỉnh yên tĩnh vang lên.
“Đại ca, anh đừng đánh vào mặt có được không?” Vưu Kỳ khàn giọng kêu, “Tôi qua đợt này còn phải đi Bắc Ảnh phỏng vấn đó!”
“Đánh mặt với thao mông, cậu tự chọn một cái!”
“Vậy anh vẫn cứ tiếp tục đánh đi.”
Trở về nhà, hai người ngồi đối diện nhau, tay của Cố Hải gõ mặt bàn, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Bạch Lạc Nhân.
“Tự mình nói đi, đừng để tôi ép cậu.”
Bạch Lạc Nhân không chút sợ hãi, “Nói cái gì?”
Cố Hải hất hất cằm, “Có cái gì nói cái đó.”
“Tôi cảm thấy không có gì đáng nói hết.”
Trong con ngươi âm u thâm sâu của Cố Hải bốc lên một ngọn lửa, nhưng nhanh chóng bị cậu ép ngược trở xuống.
“Vậy cậu nói xem cái áo này làm sao mà có.”
“Hai chúng tôi cùng nhau mua.”
Cố Hải nắm chặt nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc.
“Cần phải ép buộc tôi đánh phải không?”
Bạch Lạc Nhân vẻ mặt thay đổi, “Cậu không phải đều đã biết rồi sao? Tôi đến chỗ Vưu Kỳ ở một đêm, để áo ở quên chỗ cậu ta.”
Bạch Lạc Nhân bày ra vẻ mặt hờ hững, khiến Cố Hải toàn thân trên dưới máu huyết đều chảy ngược.
“Ở lại một đêm? Là ngủ lại một đêm sao?”
Chuyện đến mức này, Bạch Lạc Nhân cảm thấy cũng không có gì phải cần thiết giấu diếm.
“Không chỉ một đêm, mà rất nhiều đêm, nhớ không rõ.”
Toàn bộ bình tĩnh với ung dung của Cố Hải đều là kiên cường kiềm nén, đã sắp sửa đến điểm bùng nổ, có thể không lưu ý một chút sẽ bùng nổ ngay.
“Nếu như Vưu Kỳ không có lỡ miệng nói ra, tôi không hỏi cậu, cậu có phải là sẽ không có ý định nói với tôi phải không?”
Bạch Lạc Nhân không chút cảm xúc ừ một tiếng.
Cố Hải nện nắm đấm xuống bàn, vết nứt rõ ràng từ ở bên Cố Hải lan qua đến bên tay của Bạch Lạc Nhân. Vẻ mặt của Bạch Lạc Nhân nhanh chóng thay đổi, một giây sau bị Cố Hải đột nhiên nhấc lên, hung hăng ném lên tấm thảm bên cạnh.
“Bạch Lạc Nhân, tôi đối với cậu quá tốt rồi phải không?” Cố Hải cưỡi trên người Bạch Lạc Nhân, sắc mặt tái mét, tâm trạng mất kiểm soát, “Con mẹ nó cậu có phải là muốn vô pháp vô thiên rồi phải không? Tôi mới đi có hai mươi mấy ngày, cậu đã chạy lên giường của người khác, tôi nếu như đi hai năm, cậu không phải là ngay cả tôi là ai cũng không biết nữa phải không?”
“Cố Hải, cậu nói là lời của người nói sao?” Bạch Lạc Nhân cũng tức giận, “Tôi không nói với cậu không phải là vì tôi cảm thấy không cần thiết sao! Cái gì gọi là chạy lên giường người khác? Cậ ucho rằng tôi là một con mèo cái sao? Gặp con đực là liền phát dục!! Vưu Kỳ cậu ta cũng là con trai, tôi cũng là con trai, hai đứa con trai ngủ chung thì làm sao? Trước kia không biết cậu, tôi không biết đã ngủ chung với bao nhiêu đứa con trai rồi, con mẹ nó cậu muốn truy cứu từng người sao?”
Cố Hải vẻ mặt chợt đen, giọng nói thô bạo không lưu tình.
“Trước khi ở chung với tôi, cậu ngủ chung với ai tôi không quản, nhưng cậu bây giờ ở chung với tôi rồi, cậu với cậu ta ngủ chung chính là không được!”
“Có cái gì mà không được?” Bạch Lạc Nhân đổ thêm dầu vào lửa, “Cậu không cho tôi ngủ một mình ở nhà, cậu lại không cho phép tôi cùng người khác ngủ chung, cậu nói cho tôi biết làm sao ngủ đây? Vưu Kỳ với Mạnh Thông Thiên có cái gì khác biệt? Không phải chỉ là một chim lớn với một con chim nhỏ sao? Tôi với con chim nhỏ ngủ chung một ổ chăng thì không có chuyện gì, ngủ chung ổ chăn với con chim lớn thì náo loạn lên vậy sao?”
Cố Hải tức giận đến mức răng môi run cầm cập, “Cậu với cậu ta ngủ chung ổ chăn?”
“Phải, không chỉ một ổ chăn, tôi còn ngủ trần nữa, còn có chuyện kích động hơn cậu có muốn nghe hay không? Hôm đó tôi uống nhiều tự mình đi qua, sáng sớm thức dậy ngay cả quần lót cũng không mặc, đều là cái thói quen tốt mà cậu đào tạo ra đó! Cậu không phải là cho rằng tự tôi có bệnh sợ hãi sao? Cậu không phải là vui với việc tưởng tượng sao? Hôm nay tôi cho cậu không gian thỏa mãn, cậu thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đó, ông đây tuyệt đối khôg chen một câu!”
Cố Hải hai mắt đỏ ngầu, trên mặt đã nhìn không ra bất cứ tâm trạng nào.
“Bạch Lạc Nhân, cậu đùa với lửa có ngày chết cháy, cậu biết không?”
Bạch Lạc Nhân đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Cố Hải, không phải chỉ có một mình cậu não dài sao! Nếu như toàn thế giới đều có suy nghĩ giống cậu, tôi không phải là cũng có thể ảo tưởng một chút, cậu với Cố Dương ở nước ngoài làm việc không ai biết vào khoảng thời gian đó hay không?”
“Đó là anh tôi.” Cố Hải mặt như băng lạnh.
Bạch Lạc Nhân tốt bụng nhắc nhở, “Tôi cũng là anh cậu!”
Cố Hải đột nhiên bóp cổ Bạch Lạc Nhân, hai con mắt đen kịt giống như Diêm Vương đòi mạng, cậu lấy tay kéo lấy thắt lưng của Bạch Lạc Nhân, trong tình hình còn chưa kéo mở móc thắt lưng đã trực tiếp kéo đứt.
“Bạch Lạc Nhân, cậu bây giờ thừa nhận lỗi lầm với tôi, chuyện này xem như là bỏ qua!”
Mặt của Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải nắm chặt vặo vẹo khác thường, con ngươi phóng đại ra, bên trong toàn là ánh sáng lạnh lùng âm u, nhìn không ra một chút thỏa hiệp nào.
Cố Hải tức giận kéo quần của Bạch Lạc Nhân, tức giận lớn tiếng, “Cậu có tin tôi trực tiếp đem cậu làm chết luôn không?”
“Tôi có lý do gì mà không tin chứ?” Bạch Lạc Nhân mắt lộ ra châm biếm, “Cậu không phải đã làm tôi mất nửa mạng rồi sao? Hôm nay tôi nằm nhìn xem, cậu lại không ngừng cố gắng, tranh thủ một lần đạt được mục đích, nếu không qua lần này thì sẽ không có cơ hội đâu.”
Tay của Cố Hải đang run rẩy mãnh liệt, cậu đã mấy lần thử tìm về ý thức của bản thân, nhưng đều bị thái độ ương ngạnh của Bạch Lạc Nhân xóa sạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro