Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giyuu tỉnh dậy khi thấy có ngón tay chọc vào má mình.

Lúc đầu, anh không muốn mở mắt, đầu óc vẫn còn uể oải vì ngủ, cho đến khi ngón tay chạm vào vết thương đã được băng bó của anh một chút. Anh giật mình, và ngón tay ngay lập tức rụt lại khi Giyuu mở mắt ra và thấy Nezuko bên cạnh futon của anh, đôi mắt hồng đang quan sát anh.

Cô ấy lẩm bẩm điều gì đó sau ống tre, và Giyuu đã dành đủ thời gian ở bên cô để nhận ra vẻ tội lỗi trong mắt cô.

"Không sao đâu," anh thì thầm, nhưng con quỷ nhìn tay cô với vẻ cau có.

Ngồi xuống và nhìn quanh căn phòng tối, anh nhận thấy chiếc futon trống rỗng và đã được làm gọn của Tanjirou, trong khi chiếc futon của Nezuko vẫn chưa được xếp gọn, cô gái nằm dài giữa chiếc futon của cô và Giyuu. Không có cửa sổ, anh cho rằng điều này có lý vì quỷ mới là những sinh vật sống ở đây. Thật khó để tâm trí anh có thể quen được chuyện này.

Cánh cửa mở ra, Giyuu căng thẳng mặc dù không muốn nhưng giọng nói vui vẻ của Tanjirou khiến anh thư giãn.

"Nezuko! Giyuu-san! Anh tỉnh rồi à?"

"Ừ." Anh tự hỏi từ khi nào Tanjirou bắt đầu gọi anh bằng tên, trước khi nhún vai. Không còn quan trọng về mặt hình thức nữa, nhất là khi Giyuu không còn là một Trụ Cột nữa.

(Dù sao thì anh ấy cũng chẳng xứng đáng để trở thành một Trụ cột.)

Tanjirou bước vào, để một số ánh sáng nhân tạo chiếu sáng căn phòng tối. Giyuu nheo mắt, từ từ thích nghi với sự thay đổi ánh sáng.

"Anh ngủ ngon chứ?" cậu bé hỏi, đôi mắt dịu dàng và tử tế nhìn anh bước ra khỏi futon với những động tác lười biếng. "Em đã thức được một tiếng rồi. Ngủ trong nhà sau một thời gian dài như vậy thật tuyệt, đúng không?"

"Đúng vậy," Giyuu đồng ý, nhìn Nezuko cướp mất chiếc futon của anh ngay khi anh thức dậy. Anh không thể trách cô. Những đêm họ ngủ bên ngoài, mặt đất rất gồ ghề, và việc ngủ trong nhà giống như một phước lành đã mất từ ​​lâu.

"Đây," Tanjirou nói, vẫn mỉm cười, và Giyuu đột nhiên nhận ra quần áo trong tay cậu, "Từ Tamayo-san. Cô ấy muốn nói chuyện với anh!"

___________________________________________

Những bộ haori và hakama được trao cho anh có màu đen, xanh đậm hoặc trắng, nhưng Giyuu không mấy quan tâm đến những chi tiết như thế này. Anh chỉ thấy biết ơn.

Tanjirou đang ở nơi khác, khăng khăng muốn giúp Yushiro làm một số việc vặt. Con quỷ có vẻ không vui với ý tưởng này, nhưng chỉ cần nhìn Tamayo là nó gần như chạy khỏi căn phòng nơi cô và Giyuu đang ngồi ở bàn, trước mặt là tách trà.

Nhưng đây không phải là điều khiến Giyuu chú ý.

"Cô muốn máu của Thượng Huyền sao?"

Tamayo gật đầu, không bận tâm đến giọng điệu hoài nghi của anh. "Càng gần Muzan càng tốt. Bằng cách này, tôi sẽ có thể tạo ra thứ gì đó để chống lại các tế bào của hắn ta và đảo ngược quá trình biến đổi. Anh là -đã từng- là một Trụ cột. Nhiệm vụ này sẽ dễ dàng hơn đối với anh so với Tanjirou-kun."

Giyuu chậm rãi gật đầu, vẫn cau mày.

"Việc thu thập máu sẽ khó khăn hơn nhiều nếu không có nhiệm vụ của Quân đoàn."

"Vâng, đó cũng là điều tôi nghĩ. Nhưng tôi tin tưởng anh." Cô ngước lên, chìm vào suy nghĩ, "Mọi thứ đang thay đổi, giống như trước đây. Đó là điềm lành."

Một lần nữa, ánh mắt cô xuyên thấu anh, như thể đang mổ xẻ anh, và anh phải dùng hết ý chí để không cựa quậy.

"Cả hai người đều không có dấu ấn đó." Cô trầm ngâm gần như mơ màng, và Giyuu liếc nhìn cô với vẻ bối rối.

"Dấu ấn?"

Tamayo dừng lại, lần đầu tiên nhìn với vẻ ngạc nhiên kể từ khi họ đến đây.

"Anh không biết đó là gì sao?" cô hỏi, vẻ bối rối, và Giyuu lắc đầu.

"Tôi chưa bao giờ nghe nói về nó."

Khi nghe vậy, cô cau mày và thì thầm, gần như quá nhỏ để anh có thể nghe thấy.

"Vậy sao... À, dấu ấn là thứ xuất hiện trên người một kiếm sx diệt quỷ sau khi họ sống sót qua những điều kiện nguy hiểm đến tính mạng. Nó làm tăng đáng kể khả năng của kiếm sĩ sau khi xuất hiện." Cô do dự, mím môi, "Anh thực sự chưa từng nghe đến nó sao? Đây là một trong những kỹ thuật diệt quỷ mạnh nhất của Kỷ nguyên Vàng."

Kiến thức về Thời đại hoàng kim của Quân đoàn rất ít ỏi, chỉ được ghi chép lại trong một vài cuốn sách và lời đồn. Đối với một người như Giyuu, người không quan tâm đến lịch sử, thì nó đặc biệt mơ hồ.

"Dấu ấn diệt quỷ lần đầu tiên xuất hiện cùng Tsugikuni Yoriichi, điều đó có ích gì không?" cô ấy nói thêm, và một lần nữa Giyuu vẫn im lặng, hy vọng rằng cô ấy sẽ giải thích thêm vì anh không hiểu cô ấy đang cố giải thích điều gì.

Điều đó hẳn phải hiện rõ trên khuôn mặt anh, vì con quỷ cau mày, có điều gì đó đen tối đang sôi sục trong mắt cô.

"Anh không biết anh ấy là ai." Cô nói, lần đầu tiên giọng cô trở nên cứng rắn và lạnh lùng, có chút gì đó gần giống như tức giận trong giọng nói.

Giyuu căng thẳng, phản xạ khiến cơ thể anh sẵn sàng hành động trước khi anh dừng lại. Con quỷ trước mặt anh không phải là kẻ thù, nhưng nhiều năm chiến đấu và ngờ vực khó có thể biến mất.

"Tôi phải biết sao?" thay vào đó, anh hỏi, cơ thể thả lỏng một cách miễn cưỡng.

Nụ cười của Tamayo là giả tạo, cơn giận của cô được che giấu, và trong một khoảnh khắc anh nhớ đến Kochou. Anh tự hỏi cô ấy sẽ nghĩ gì, nếu cô ấy biết mình giống con quỷ tốt bụng này đến thế nào.

"Tôi nghĩ Quân đoàn muốn những kiếm sĩ diệt quỷ biết về việc một trong số họ đã gần như đánh bại được Muzan."

Não của Giyuu kêu lên một tiếng rồi dừng lại. Anh chớp mắt vài lần, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không, nhưng khuôn mặt của Tamayo không hề thay đổi.

Và sau đó - "Ý cô là người sáng tạo ra Các Hơi Thở?"

Khi cô gật đầu, anh nhăn mặt. "Gần như không có thông tin gì về ông ấy. Thực ra, việc tìm hiểu không quan trọng nếu bạn muốn trở thành một kiếm sỹ diệt quỷ."

"Và tôi cho rằng," Tamayo đáp trả, giọng cô đầy độc địa và khinh miệt, "việc Quân đoàn là người trục xuất anh ấy cũng không quan trọng, đúng không? Rõ ràng, một chi tiết tầm thường như vậy tốt hơn là nên quên đi."

Trong giây lát, Giyuu muốn phản đối - anh biết rằng Oyakata-sama không phải là người như vậy, rằng ngài sẽ không bao giờ để chuyện như thế xảy ra, rằng ngài sẽ tin tưởng cho các Trụ cột biết việc quan trọng này.

Nhưng anh lại nhớ về chuyện trên ngọn núi, về người đồng nghiệp chĩa lưỡi kiếm vào mắt anh, và về những đêm đầu tiên ở nơi hoang dã, tim đập thình thịch khi anh tự hỏi liệu có ai đó đã được phái đuổi theo họ không. Anh không có sức để phản đối.

Tamayo nhận thấy sự do dự của anh, nhưng không bình luận. Cô nhìn xuống đùi mình, và không nhìn lên khi cô bắt đầu nói.

"Tsugikuni Yoriichi là... anh ấy thật đáng kinh ngạc. Tôi không nghĩ lời nào có thể diễn tả hết được anh ấy. Anh ấy trông giống con người, nhưng cách anh ấy di chuyển... Giống như đang nhìn một tinh linh, hay một vị thần. Tôi đã thấy rất nhiều sát quỷ nhân, một số người chống lại Muzan, và không ai có thể làm được như anh ấy. Ngay cả Trụ cột cũng chỉ là những đứa trẻ bên cạnh anh ấy."

Cô liếc nhìn anh, một câu hỏi trong mắt cô, và Giyuu từ từ nhận ra rằng cô đang đợi anh phản đối, như thể anh sẽ bị xúc phạm. Như thể một người như anh có thể so sánh với các Trụ cột thực sự, chứ đừng nói đến Người sáng tạo ra các hơi thở.

Anh chẳng là gì so với họ, và anh biết điều đó.

"Một trong những Trụ cột là hậu duệ của ông ấy." anh nói, không biết tại sao. Có lẽ để trấn an cô rằng một phần của con người tuyệt vời này vẫn còn sống cho đến ngày nay, vẫn đang chiến đấu vì nhân loại.

Trước sự sửng sốt của anh, Tamayo chế giễu, giọng nói có chút khinh bỉ.

"Yoriichi chỉ chung thủy với người vợ đầu tiên của mình, và cô ấy đã chết trước khi sinh con. Tôi biết chắc chắn rằng anh ấy không có hậu duệ còn sống. Bất kể Trụ cột này là ai, anh ta đang nói dối."

"Không phải vậy." Giyuu ngay lập tức phản bác, bởi vì anh không thể tưởng tượng Tokitou sẽ nói dối về điều như thế khi cậu hầu như không nhớ tên các Trụ cột khác, và không khi cậu không có gì để chứng minh xét về mặt sức mạnh.

Nhưng suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi câu nói tiếp theo của con quỷ.

"Cậu làm tớ nhớ đến anh ấy. Cậu và Tanjirou-kun."

"Tôi á?" Giyuu hỏi, giọng nói đầy vẻ không tin. Làm sao một kẻ thất bại như anh ta lại có thể nghĩ đến việc trở thành một người tuyệt vời như thế chứ? "Tôi chẳng giống ông ấy chút nào."

Shinazugawa và Iguro sẽ trừng mắt nhìn anh khi nghe một lời nhận xét như vậy, sỉ nhục anh vì coi thường họ mặc dù đó là điều cuối cùng anh làm, nhưng Tamayo chỉ nhìn anh chằm chằm, dò xét khuôn mặt anh.

"Đúng vậy", cô ấy lặp lại, giọng nhẹ nhàng và tử tế, "Cả hai người đều có đôi mắt buồn, và tốt hơn những gì hai người nghĩ".

Đó là một lời khẳng định vô lý, nhưng khuôn mặt cô không hề thay đổi khi cô nói điều này, sự chân thành toát ra từ cô. Đồng tử của cô giống như của mèo, giống như của quỷ, và tất cả những gì Giyuu có thể nghĩ là cô khiến anh nhớ đến Tsukako.

Mắt và cổ họng anh bỏng rát, anh nhìn xuống đôi tay nắm chặt trên quần, tránh ánh mắt dịu dàng của cô như thể đó là chất độc.

Anh cố mở miệng, định nói điều gì đó - bất cứ điều gì để thuyết phục cô ấy về sai lầm của mình - thì cánh cửa sau lưng anh trượt mở.

Khuôn mặt rạng rỡ của Tanjirou xuất hiện, theo sau là khuôn mặt vô hồn lạ thường của Yushiro. Tuy nhiên, sự chú ý của anh ngay lập tức bị chuyển hướng bởi những lời nói thốt ra từ miệng Tanjirou.

"Đây là thư của Zenitsu và Inosuke!"

__________________________________________

Chúng tôi luôn bên cậu. Hãy giữ an toàn nhé.

Từ Zenitsu và Inosuke

Bức thư ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề, có lẽ là để phòng trường hợp ai đó chặn được nó. Nét chữ vẫn vậy, ngoại trừ phần cuối, cái tên Inosuke được viết một cách lộn xộn. Zenitsu có lẽ là người đã viết nó, và liếc nhìn con chim sẻ trong tay Tanjirou đã xác nhận nghi ngờ của anh.

Giyuu biết họ là ai, vì Tanjirou đã nói về họ trong thời gian họ chạy trốn, nhưng anh vẫn cau mày khi xem xét tờ giấy. "Chúng ta có thể thực sự tin tưởng họ không?"

Cả Tanjirou và Nezuko đều quay lại nhìn anh ta, mắt mở to như thể anh ta vừa nói điều gì đó xúc phạm.

"Tất nhiên rồi!" Tanjirou nói, sửng sốt, và Yushiro đằng sau anh ta liếc nhìn anh ta một cách lạnh lùng. Kiếm sĩ trẻ tiếp tục, vẫy tay, "Cả hai đều biết về Nezuko, và không ai quan tâm."

Giyuu chớp mắt, ngạc nhiên và hơi khó tin. Như thể nghe được suy nghĩ của anh, Tanjirou đỏ mặt.

"Ý tôi là- Lúc đầu Inosuke đã biết, nhưng Zenitsu đã biết trước khi tôi nói bất cứ điều gì và vẫn giữ bí mật! Bây giờ họ không quan tâm nữa!"

"Thật an tâm," Yushiro nhận xét, giọng nói đầy mỉa mai. Tanjirou rõ ràng không hề phật ý, và tiếp tục nói.

"Giống như với anh vậy! Mùi hương của họ rất tốt. Chúng ta có thể tin tưởng họ."

Mùi hương , Giyuu nghĩ, bởi vì đây chính là cuộc sống của anh. Anh đã tin tưởng hai con quỷ chỉ vì lời nói của Tanjirou, vậy thì hai sát thủ trẻ kia có là gì chứ?

"Nếu cậu đã nói vậy." Anh ấy thở dài và nhượng bộ.

Tamayo và Yushiro nhìn nhau, dường như đang đi đến một kết luận nào đó, trước khi gật đầu. Giyuu cẩn thận che giấu sự ngạc nhiên của mình, vì anh mong đợi Yushiro ít nhất sẽ phản đối việc đưa thêm nhiều kiếm sĩ về.

"Tôi phải làm gì nếu không có kiếm?"

Câu hỏi đó kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ, anh nhìn chằm chằm vào kiếm sĩ trẻ trước khi nhẹ nhàng trả lời.

"Tôi sẽ dạy cho cậu phương pháp thở tập trung toàn phần."

Tanjirou chớp mắt.

"Dạy tôi cái gì?"

"Đây là kỹ thuật mà mọi Trụ cột đều sử dụng... Cậu không cần kiếm để học nó."

Giyuu giải thích điều này một cách bình tĩnh, và Tanjirou gật đầu, trầm ngâm, trước khi thốt lên.

"Tôi gần quên mất rồi, nhưng tôi cũng cần luyện tập Điệu múa của Hỏa Thần!"

"Cái gì cơ."

_________________________________

Yushiro thực sự không biết phải nghĩ gì về những sát quỷ nhân đang ở trong nhà họ.

Anh không ghét anh em nhà Kamado, thậm chí có thể thích họ một chút, nhưng kiếm sĩ lớn hơn mà họ mang theo khiến anh thấy không thoải mái. Ngay cả Tanjirou, khi mới đến, cũng không khiến anh cảm thấy như vậy, bởi vì cậu ấy tốt bụng và Yushiro tự tin rằng họ có thể chạy thoát nếu cậu ấy thử làm gì đó.

Không giống như một Trụ cột. Anh ta không đủ kiêu ngạo để nghĩ rằng họ có thể chạy trốn khỏi một Trụ cột, chứ đừng nói đến việc chiến đấu.

Tuy nhiên, anh thấy ánh mắt của Tamayo-sama dịu lại khi Tanjirou kể cho họ nghe chuyện gì đã xảy ra, về một sát thủ đã bỏ lại mọi thứ phía sau vì những người mà anh hầu như không quen biết nhưng đã bảo vệ họ hết sức có thể.

"Một sát quỷ nhân bị trục xuất vì bảo vệ một con quỷ," Tamayo-sama thì thầm, sau khi ba sát thủ đã về phòng nghỉ ngơi, và lần đầu tiên nụ cười của bà là sự pha trộn kỳ lạ giữa nỗi nhớ và niềm vui, "Nó gợi lại những ký ức."

Yushiro biết về một sát quỷ nhân đáng kinh ngạc đã gần như đánh bại Muzan, người đã tha cho Tamayo-sama và giành được sự tôn trọng vĩnh cửu của cô, nhưng vẫn thật kỳ lạ khi nghe về điều đó khi tất cả những gì anh ta biết là chạy trốn khỏi những sát thủ đó.

Nhưng không phải là những sát quỷ nhân, không hẳn vậy - mà là Quân đoàn, vấn đề thực sự. Quân đoàn đã trục xuất người đã cứu Tamayo-sama, những kẻ giờ đây đang truy đuổi những người duy nhất mà anh có thể tin tưởng và người đã cứu họ.

Rời khỏi căn phòng trong khi Tamayo-sama nói chuyện với Tanjirou và Tomioka về các kỹ thuật đã có từ lâu, về các kế hoạch và phương pháp chữa trị, Yushiro cau mày và suy nghĩ về những việc cần làm.

Giúp đỡ Tamayo-sama là ưu tiên hàng đầu của anh, kể từ khi cô cứu mạng anh mặc dù anh chẳng có gì đặc biệt, và nếu giúp đỡ những sát quỷ nhân đó là điều cô mong muốn, thì lựa chọn này rất dễ dàng.

Anh lặng lẽ quay về phòng, chìm đắm trong suy nghĩ.

Không, Yushiro không tin tưởng Thủy Trụ này, ít nhất là chưa, nhưng anh ấy rất vui vì anh ta đã chọn bảo vệ Tanjirou và Nezuko.

Sự tôn trọng miễn cưỡng trong lồng ngực anh không phải là sự tin tưởng, nhưng cũng gần như vậy.

Bây giờ, khi liếc nhìn những tấm bản đồ trải trên bàn, anh nghĩ mình cần phải tìm một thanh kiếm nichirin.

__________________________________________

"Hơi thở tập trung toàn phần thật tệ." Zenitsu thở khò khè, cảm thấy như phổi của mình sắp nổ tung bất cứ lúc nào.

Nằm cạnh cậu trên mặt đất, Inosuke cười khúc khích, mặc dù nghe giống tiếng chim hấp hối hơn là tiếng cười thực sự.

"Mạnh hơn nữa! Chúng ta cần phải mạnh hơn lũ giòi đó và gia nhập với Monjirou!"

" Đừng có ồn ào thế đồ ngốc !"-" anh chàng tóc vàng hét lên, trừng mắt nhìn Inosuke và chuẩn bị hét thêm nữa thì một âm thanh thu hút sự chú ý của anh. Anh liếc lên, hầu như không dám hy vọng.

Vài phút trôi qua, âm thanh đó ngày càng lớn hơn khi Zenitsu cảm thấy môi mình nở một nụ cười.

"Chuntaro! Cậu quay lại rồi!"

Con chim sẻ hót líu lo, trông bẩn thỉu và kiệt sức ngay cả khi nhìn từ xa. Zenitsu ngồi xuống và lờ đi bộ ngực nóng bỏng của mình, nhìn Chuntaro đáp xuống lòng bàn tay mở của mình. Cậu nghe thấy Inosuke di chuyển bên cạnh mình, nhưng vẫn tập trung vào con chim.

"Cậu đã tìm thấy họ chưa?" cậu hỏi, và trái tim anh như bay lên khi chú chim sẻ hót líu lo vui vẻ, di chuyển chân của nó đến nơi buộc một tờ giấy.

"Heh. Không tệ đâu, minion!" Inosuke nói, dựa vào vai cậu, và Zenitsu quá vui mừng để trách cậu ta.

Cậu cẩn thận mở lá thư, tay hơi run vì phấn khích. Hít một hơi thật sâu, cậu liếc nhìn Inosuke trước khi mở nó ra.

Zenitsu và Inosuke thân mến,

Tớ rất vui khi biết các cậu vẫn ổn! Tớ không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi chúng tôi rời khỏi núi, vì vậy thật nhẹ nhõm khi nghe tin từ các cậu.

Nezuko, Giyuu - người đã cứu chúng tôi - và tớ đều ổn. Chúng tôi đang ở cùng một số người bạn nên đừng lo lắng cho chúng tôi!

Tớ xin lỗi vì đã lôi các cậu vào chuyện này. Tớ không bao giờ muốn chuyện này xảy ra. Bây giờ sự nghiệp diệt quỷ của các cậu đang gặp nguy hiểm vì lỗi của tớ, giống như với Giyuu vậy.

Tớ hiểu nếu các cậu muốn tránh xa chúng tôi. Xin đừng gây rắc rối thay tớ và hãy cố gắng hết sức!

Nếu các cậu vẫn muốn nói chuyện, hãy sử dụng chú mèo Chachamaru. Bằng cách này, chú chim sẻ của cậu có thể nghỉ ngơi!

Hãy chăm sóc bản thân mình,

Kamado Tanjirou

"Cậu thật là ngốc!" Zenitsu rít lên, và Inosuke gầm gừ bên cạnh cậu. Lần đầu tiên, có vẻ như họ đồng ý với nhau.

"Chẳng đời nào chúng ta bỏ cậu ta lại. Tôi sẽ không ở lại với những kẻ phản bội bầy đàn."

"Nói thế này nghe có vẻ kỳ cục, nhưng cậu nói đúng." Zenitsu lẩm bẩm, trừng mắt nhìn lá thư như thể nó xúc phạm cá nhân cậu vậy, "Chúng ta sẽ đi cùng cậu ta. Nhưng cậu ta có ý gì khi nói một con mèo...?"

Đúng lúc này, một con mèo tam thể nhảy lên đùi cậu.

Zenitsu nhìn chằm chằm.

Inosuke nhìn chằm chằm.

Con mèo nhìn chằm chằm.

"Chúng ta có nên ăn nó không?" tên đeo mặt nạ lợn rừng hỏi bằng giọng hoàn toàn bình tĩnh. Trên đùi Zenitsu, con mèo căng thẳng, nhưng cậu trả lời trước khi nó kịp nghĩ đến việc chạy trốn.

"Không, đồ ngốc! Đó là người đưa tin, giống như mấy con quạ vậy! Nhưng với anh ta, chúng ta sẽ không bị Quân đoàn phát hiện!"

Inosuke nhún vai, rõ ràng là không quan tâm nhiều đến chi tiết miễn là họ có thể nói chuyện với Tanjirou.

"Giờ thì sao?"

Nếu có thể, nụ cười của Zenitsu càng tươi hơn.

"Bây giờ chúng ta lên kế hoạch thôi."

__________________________________________

Ông lão nhìn chằm chằm vào lá thư, khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ. Những từ ngữ được lựa chọn cẩn thận, với sự tôn trọng, nhưng ông có thể nhìn thấy sự thật ẩn sau chúng. Ông có thể nghe thấy giọng nói của Oyakata-sama, bình tĩnh giải thích cách ngài khiến những đứa con của ông bỏ trốn, cách mà tất cả chỉ là hiểu lầm. Chắc chắn, nếu họ liên lạc với ông, ông sẽ nói cho họ biết, phải không?

Tay ông run rẩy. Nó làm ông nhớ lại thời điểm đó, cách đây không lâu, khi học trò nhỏ tuổi nhất của ông sống sót trở về, nhưng lần này ông không cảm thấy nhẹ nhõm.

Đó là cơn thịnh nộ.

Học trò của ông bị tổn thương bởi những người ông tin tưởng. Bởi những người đã thề sẽ cố gắng nhưng đã không làm vậy.

Ông tự hỏi có bao nhiêu thay đổi kể từ khi ông chọn nghỉ hưu, kể từ khi ông quyết định rằng dạy người khác tốt hơn là mờ nhạt trong bóng tối. Nếu bằng cách nào đó, các Tân Trụ cột quên rằng họ đã từng chỉ là những kiếm sĩ bình thường, nếu bằng cách nào đó họ quên cách lắng nghe.

Tất cả những điều này giờ đây không còn quan trọng nữa. Học sinh của ông, gia đình ông, đang bị những người đáng lẽ phải giúp đỡ họ truy đuổi, và ông không có thời gian để thắc mắc.

Thay vào đó, ông đứng dậy, nhìn lá thư cháy và bắt đầu đóng gói. Học sinh của ông cần ông, và ông sẽ không làm chúng thất vọng. Không bao giờ nữa.

Đã đến lúc nhắc nhở mọi người lý do tại sao ông ấy từng là một Trụ cột.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kny