Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Đường Cẩm lên lầu, Lý Đường cũng vừa về không lâu, chiều nay anh ra ngoài tham gia một buổi huấn luyện.

Tuy hôm nay là ngày nghỉ, nhưng tính chất đặc biệt của nghề cảnh sát hàng không cần họ có sức khỏe và tố chất tâm lý, bởi vậy buổi huấn luyện thứ hai hàng tuần không thể gián đoạn, mỗi lần tập sẽ khoảng nửa ngày.

Thấy mẹ mình về, Lý Đường hơi kinh ngạc: "Ủa, sao hôm nay mẹ về sớm vậy? Đi xe của ai sao?"

Bình thường sau khi tan làm Đường Cầm sẽ đi xe buýt, sau đó ngồi một chuyến tàu điện ngầm, rồi đi bộ mấy trăm mét mới có thể về nhà. Tính tổng thời gian, trên cơ bản sẽ tốn hơn nửa tiếng, nếu Lý Đường rảnh sẽ đi đón mẹ mình, như vậy sẽ đỡ bớt nửa thời gian.

"Ừ, hôm nay Tang Tiểu Đồng tới viện điều dưỡng thăm bà ngoại, lúc về có gọi xe, thấy mẹ đúng lúc cũng tan làm nên bảo mẹ đi cùng. Mẹ vốn sợ không tiện đường, nhưng cô ấy nói không sao, còn cố ý bảo tài xế đưa mẹ tới dưới lầu. Đúng là cô gái tốt."

Đối với lời khen của mẹ, Lý Đường im lặng không nói gì. Trên một phương diện anh cảm thấy Tang Tiểu Đồng cướp chồng của người ta còn mặt dày đi chọc giận chính thất có thể xứng với ba chữ "cô gái tốt", chỉ là không tiện giải thích với mẹ mà thôi. Mặt khác, anh không khỏi nhớ lại lời Tang Tiểu Đồng nói hôm đó: "Tôi đã không còn là tôi của trước kia", nửa tin nửa ngờ mà nghĩ: Không lẽ cô ấy thật sự nỗ lực thay đổi chính mình? Nếu là vậy thì tốt, dù sao cũng không có việc thiện nào tốt hơn biết sai chịu sửa.

Khi Lý Đường chìm vào suy nghĩ, Đường Cầm bỗng nhớ tới một chuyện, vui vẻ kể với con trai: "Đúng rồi, cháu ngoại của viện trưởng bọn mẹ mới du học từ Canada về, mới hai mươi tám tuổi đã là tiến sĩ, vừa được nhận vào một ngân hàng nước ngoài, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi..."

Đường Cầm còn chưa nói xong đã bị Lý Đường nghe hiểu dụng ý dở khóc dở cười cắt ngang: "Mẹ, mẹ đừng nói với con là mẹ lại tìm đối tượng cho con đấy nhé? Chuyện tình cảm không thể ép buộc, con đã nói hơn trăm lần rồi, mẹ tha cho con được không?"

"Mẹ biết con không thích đi xem mắt, nhưng cô gái người ta thật sự vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, mẹ không muốn con bỏ lỡ cô gái tốt như vậy."

"Mẹ, chuyện xem mắt con không chấp nhận, mẹ tha cho con đi."

"Con trai, muốn mẹ tha cho con cũng được, con mau dẫn bạn gái về ra mắt đi! Con năm nay đã ba mươi ba, ai tuổi này đều đã cưới vợ sinh con, nhưng còn con ai cũng không chịu. Con xem con trai dì con chỉ nhỏ hơn con nửa tháng, mấy năm trước người ta đã làm cha, con cái đã có thể đi mua đồ dùm ba mẹ rồi. Khi nào con mới có thể để mẹ bế cháu đây?"

Lý Đường miễn cưỡng cười: "Con... Cố gắng, cố gắng."

"Nói miệng không có tác dụng, mẹ muốn xem hành động thực tế. Nếu con không chịu đi xem mắt, vậy mau tìm bạn gái dẫn về cho mẹ xem."

Lý Đường vội lãng sang chuyện khác: "Mẹ, mau nấu cơm đi, con sắp chết đói rồi. À, ba mới gọi điện nói không thể về ăn tối, có vụ án mới nên phải tăng ca."

Đường Cầm quả nhiên bị dời sự chú ý, bực tức nói: "Lại tăng ca... Rốt cuộc là vụ án gì mà cần cục trưởng ở lại tăng ca hả?"

"Không biết, ba không nói, con cũng không hỏi. Mẹ cũng là người nhà của cảnh sát nhiều năm như vậy, chắc cũng biết những gì liên quan tới vụ án đều là bí mật, trên không nói với cha mẹ, dưới không báo với vợ con."

Đường Cầm không nhịn được mà cau mày: "Đến lúc mẹ biết thì đã qua muộn, khi mới quen ba con, ông ấy chỉ là một cảnh sát bình thường ở đồn công an, ai biết sau này bị điều tới đội hình sự có nhiều quy tắc như vậy, còn đống vụ án phải điều tra, ngày nào cũng bận đến không về nhà, cho dù bây giờ đã lên cục trưởng vẫn ba ngày thì có hai ngày tăng ca. Con trai, đó là lý do năm đó con muốn thi làm cảnh sát hàng không mẹ mới nhiệt tình ủng hộ đấy!"

Trước khi trở thành cảnh sát hàng không, Lý Đường là một cảnh sát đội hình sự của cục công an thành phố S.

Năm hai mươi bảy tuổi, anh vô tình trông thấy giấy báo tuyển cảnh sát hàng không, cảm thấy làm việc trên trời, bảo vệ chuyến bay cùng sự an toàn của hành khách có tính khiêu chiến cao hơn, nên không cần nghĩ ngợi mà báo danh. Qua một năm thi cử và huấn luyện, anh cuối cùng cũng đủ tư cách trở thành cảnh sát hàng không, hiện tại đảm nhận chức đội trưởng của đội cảnh sát hàng không.

Đối với việc con trai mình đổi nghề vợ chồng nhà họ Lý không hề dị nghị, đặc biệt là Đường Cầm, bà tán thành bằng cả hai tay, bởi vì nghề cảnh sát hình sự vừa vất vả lại nguy hiểm, hơn nữa suốt ngày làm việc với đám đàn ông, không tiện giải quyết vấn đê cá nhân. Mà cảnh sát hàng không lại không giống, ở công ty không thiếu mỹ nhân, điều kiện của con trai lại không hề tệ, bà mong từ những người đó anh có thể tìm được bạn gái.

Đáng tiếc không như mong muốn, Lý Đường làm cảnh sát hàng không năm năm vẫn chưa thể thuận lợi giải quyết vấn đề cá nhân. Cho dù là em gái đáng yêu được hoan nghênh nhất hay mỹ nhân gợi cảm, anh đều miễn dịch, mãi mãi không có cảm giác giống bị điện giật.

Nghĩ đến nguyên nhân lúc trước ủng hộ con trai làm cảnh sát hàng không, Đường Cầm không khỏi lần nữa ảo tưởng: "Con trai à, ở công ty nhiều nữ tiếp viên hàng không đẹp như vậy, con lại cả ngày bay với họ, tốt xấu gì cũng phải dẫn một người về gặp mẹ đúng không?"

Lý Đường dở khóc dở cười: "Mẹ, con ở trên máy bay để phụ trách sự an toàn cho hành khách, không phải để đi tán gái được chưa?"

"Con không thể nghĩ đến việc này một chút sao?"

Lý Đường muốn mẹ mình dẹp bỏ ảo tưởng này: "Hơn nữa tiếp viên hàng không không dễ theo đuổi như vậy. Bọn họ đều xinh đẹp, điều kiện cá nhân cũng rất khá, cho nên phần lớn đều kiêu ngạo, không dễ ở chung."

"Đâu phải ai cũng kiêu ngạo khó ở chung đúng không? Giống Tang Tiểu Đồng kia chẳng hạn! Đúng rồi, cô ấy có bạn trai chưa? Nếu chưa có con thử theo đuổi đi, mẹ thấy cô bé đó không tệ."

Lý Đường lắc đầu mà không hề nghĩ ngợi: "Mẹ, mẹ nói gì vậy? Tuyệt đối không có khả năng."

"Tại sao?"

"Bởi vì... Con không thích loại phụ nữ như cô ta." Còn về mẫu người anh thích là thế nào, Lý Đường không giải thích nhiều. Nhân lúc có chuông điện thoại gọi tới, anh mượn cơ hội trốn đi, "Mẹ, bạn con gọi con ra ngoài ăn, con đi đây, tạm biệt mẹ."

Mùa thu, lá phong bắt đầu chuyển sang màu hồng, Tang Tiểu Đồng đã trở thành tiếp viên hàng không kiến tập ba tháng.

Tang Tiểu Đồng cực kỳ thích nghi với công việc, bình thường, người kiến tập phải theo nhân viên có thâm niên bay 40 tiếng mới đủ tư cách làm việc độc lập, nhưng cô chỉ theo bay 30 tiếng đã đủ tư cách "tốt nghiệp".

"Sư phụ" dẫn dắt Tang Tiểu Đồng đánh giá cô rất tốt, nói cô gái này tuy còn trẻ nhưng xử sự rất trưởng thành, gặp tình huống bất ngờ đều có thể bình tĩnh, không giống những cô gái trẻ khác dễ rối loạn, bó tay hết cách.

Ví dụ trong chuyến bay lần đó, có một vị khách nam lớn tuổi sắc mặt đột nhiên tái nhợt, tay ôm ngực thở hổn hển. Tang Tiểu Đồng nhận ra sự khác thường liền tới hỏi thăm, mới biết ông ấy có tiền sử bệnh tim, hơn nữa chỉ bay một mình, cô lập tức kiểm tra mạch đập, phát hiện có chỗ không ổn, liền nhanh chóng báo với tiếp viên trưởng, chuyển ông ấy tới hàng trước để ngồi thoải mái hơn, đồng thời vừa tìm thuốc cấp cứu cho ông ấy dùng, vừa hướng dẫn ông ấy sử dụng đồ dưỡng khí dự phòng khi khẩn cấp.

Qua một hồi được Tang Tiểu Đồng chăm sóc, sắc mặt vị khách đã tốt lên, không còn khó chịu như vậy. Sau đó, cô lại cố ý nói chuyện nhà với ông ấy, mượn việc này để ông ấy không phải lo lắng về bệnh tình của mình. Một tiếng sau, vị khách đó bình an tới nơi cần tới.

Tiếp viên trưởng vì thế khích lệ Tang Tiểu Đồng một phen, cười tủm tỉm: "Không tệ, vừa rồi chăm sóc ông lão có bệnh tim kia rất tốt."

Tang Tiểu Đồng chỉ cười không nói gì, trong nụ cười lặng lẽ có chút thương cảm. Bởi vì cô có kinh nghiệm chăm sóc người ba bị bệnh tim, ba cô có bệnh tim, sau này cũng vì căn bệnh ấy mà qua đời.

Ngoại trừ chăm sóc người lớn tuổi, trên phương diện chăm sóc trẻ con Tang Tiểu Đồng cũng có kinh nghiệm. Hàng không dân dụng có nội dung phục vụ "chăm sóc trẻ con không ai đi cùng", bởi vì trẻ con có thể bay một mình đã được chuyển sang khoang hạng nhất để chăm sóc đặc biệt, nên cái gọi là "chăm sóc trẻ con không ai đi cùng" chỉ dành cho lứa từ năm đến mười hai tuổi. Bọn chúng thường không có ba mẹ hay người thân đi cùng, cả quá trình phải nhờ tiếp viên chăm sóc, đến nơi còn phải giao cho nhân viên trực dưới đất, sau đó liên lạc với phụ huynh để đón bé về.

Chăm sóc trẻ con đi một mình là vấn đề khó với tiếp viên, bởi vì đa phần bọn họ đều không thể nói chuyện với chúng. Nhưng đối với Tang Tiểu Đồng, đây lại là sở trường của cô. Bởi vì linh hồn của cô không chỉ làm mẹ hơn mười tám năm, còn là giáo viên, mỗi ngày trên cơ bản đều tiếp xúc với trẻ nhỏ, việc này hoàn toàn không làm khó được cô.

Sau khi Tang Tiểu Đồng phụ trách chăm sóc trẻ con không ai đi cùng hai lần, tiếp viên trưởng rất nhanh đã phát hiện cô có sở trường này. Từ đó chỉ cần trên chuyến bay có trẻ con không ai đi cùng đều sẽ chỉ đích danh cô đi chăm sóc.

Có một lần, một bé nam sáu tuổi sau khi máy bay cất cánh liền bắt đầu khóc, vừa khóc vừa đòi mẹ. Vì để không ảnh hưởng tới hành khách khác, Tang Tiểu Đồng bế nó tới khoang phục vụ, ôm nó kể chuyện cho nó nghe, chơi cùng nó. Chẳng những lập tức ngừng khóc, nó thậm chí còn mỉm cười, bắt đâu gọi cô là "mẹ tiếp viên".

Khi xuống máy bay, đứa bé lưu luyến nói với Tang Tiểu Đồng: "Mẹ tiếp viên, lần sau một mình con đi máy bay có thể tìm mẹ chơi không?"

Ánh mắt không muốn rời xa của thằng bé khiến Tang Tiểu Đồng cầm lòng không được mà nhớ tới con trai của mình, dịu dàng xoa đầu nó nói: "Đương nhiên có thể, hi vọng lần sau có thể gặp lại em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro