Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.

Triệu Tuyết Tường đưa tay day trán, một tay gảy chồng tấu chương trước mặt, trong mắt tràn ngập buồn bực.

Hắn ngồi tại vị trí này cũng đã được tám năm rồi, lúc trước khi đoạt lại triều đình từ tay người kia, biên chế quan lại đã mục nát đến cùng cực. Bây giờ đã qua tám năm, tuy Triệu Tuyết Tường đã cố gắng thay đổi, nhưng chung qui vẫn còn một số cái gai lớn không thể nào nhổ đi được. Đến bây giờ khi hắn đã đủ lông đủ cánh, thì thời cơ vẫn chưa đến. Người kia còn sống, Triệu Tuyết Tường cũng không thể thẳng tay diệt trừ vây cánh của Tam vương. Chỉ có thể nhẫn, vì thế nên mới có chồng tấu chương này. Đôi khi Triệu Tuyết Tường thực sự nghĩ, mình là vị Hoàng đế bận rộn nhất từ khi lập quốc đến nay...

Quần thần vô năng không thể chia sẻ gánh nặng, Triệu Tuyết Tường đành phải dùng rất nhiều thời gian để bù vào chính sự. Ngay cả thời gian thả lỏng cũng rất ít, mới có thể vực dậy được Đại Đông. Vậy mà bọn họ còn nghĩ tới chuyện nạp phi cho hắn, là ngại Triệu Tuyết Tường chưa đủ mệt chết hay sao?

Liền nạp một nam phi, thật sự chờ mong phản ứng của những người muốn đưa nữ nhân đến bên cạnh hắn. Đành phải để bọn họ thất vọng một chút rồi.

Hoa Tư mở cửa: "Hoàng Thượng, Phương tướng quân và Tề tướng quân đã đến, đang đợi ở bên ngoài."

"Cho truyền."

Hoa Tư cung kính làm một cái lễ với hai vị danh tướng. Phương Ngạc cùng Tề Minh đi vào Ngự Thư phòng. Bằng hữu vừa đến, tâm trạng không thoải mái của Triệu Tuyết Tường cũng tốt lên không ít, hắn bỏ bút trong tay xuống, nhanh chóng đứng dậy.

Phương Ngạc gương mặt anh tuấn, tuổi còn trẻ nhưng đã không ít năm cầm cương trên chiến trận, trên người phảng phất một cỗ kình khí bức nhân. So với Phương tướng quân, nam tử bên cạnh lại thấp hơn một chút, mắt to, mi dày, là một thanh niên tuấn tú. Diện mạo hai người đối lập không ít, tuy nhiên, Triệu Tuyết Tường lắc đầu, có lên chiến trường rồi mới thấy rõ lợi hại, chưa chắc ai đã kém ai.

Khoé mắt Phương tướng quân cong cong, đợi khi Hoa tổng quản vừa đóng cửa, liền nháy mắt nở nụ cười, bước tới mấy bước: "Tiểu Tuyết, gọi chúng ta có việc gì a?"

Khoé môi Tề Minh run rẩy: rõ ràng là nhìn bề ngoài chững chạc như vậy, vì cái gì tính cách lại kì quặc thế này? Cái biệt danh doạ người đó mà đem dán lên người Hoàng Thượng, nhìn sao cũng thấy quái dị. Điều kì lạ là Hoàng Thượng cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện này. Tề Minh rùng mình, đều đã một bó tuổi, còn đặt trò như con nít, không biết xấu hổ!

Triệu Tuyết Tường vô cùng bình tĩnh: "Ta có chuyện giao cho hai người."

Để phòng tránh tên lưu manh nói những điều không cần thiết, như 'Tiểu Tuyết' chẳng hạn, Tề Minh mở lời trước: "Hoàng Thượng, có việc gì cần sai bảo?"

"Đã nghe chuyện nạn tuyết?"

Tề Minh gật đầu. Triệu Tuyết Tường hơi nhếch môi: "Các ngươi đem theo ba ngàn binh mã khởi hành đến Mân Thành, hộ tống Lục tể tướng đi cứu tế."

Tề Minh lập tức nhận mệnh. Trái với vẻ ngoài thanh tú, bên trong người này tuyệt đối hành sự nghiêm cẩn, vừa vặn cùng Phương Ngạc làm thành một cặp bài trùng trái ngược. Song Long tướng quân của Đại Đông, vừa lên chiến trận đã lập tức thành thần, đánh đâu thắng đó, vang danh tứ chốn thiên hạ.

Triệu Tuyết Tường sờ cằm: "Còn nữa, vừa vặn tháng này chưa phát bổng lộc..."

Phương Ngạc buồn cười: "Di, đưa danh sách cho chúng ta. Ta nói này Tiểu Tuyết, năm nay ngươi trừ lương bổng bao nhiêu người rồi? Thất đức quá nha."

Tề Minh gương mặt cũng dãn ra không ít, thở ra một hơi: "Hoàng Thượng, sự tình vẫn phải tiếp tục như vậy sao?"

Triệu Tuyết Tường gật gật: "Phải, tốt nhất là trừ hết bổng lộc." Nuôi làm gì? Rõ ràng là chỉ có ta làm việc, Hoành Tuyên đế trong lòng tính toán, tốn kém như thế chẳng bằng đem phân phát cho dân.

Tề Minh đảo mắt: "Cũng sắp đến thi Hội rồi. Hoàng Thượng, là dịp tốt để trừ phe cựu thần. Nhân tài trong nhân gian nhiều như mây, lo gì không tìm được người thế chỗ."

"Trẫm biết, nhưng sớm muộn cũng vấp cản trở từ phe Tam vương, chuyện này đe doạ mật thiết đến quyền lợi bọn chúng."_Nghĩ đến điều phiền lòng, chân mày Triệu Tuyết Tường bất giác chau lại. Không chỉ có cựu thần, mà có thể có cả một số người của phe trung gian. Dù sao khi các cựu thần phải rời đi rồi, môi hở răng lạnh, lần sau có thể là đến lượt bọn họ, lo lắng là điều hiển nhiên. Triệu Tuyết Tường thở dài, có chút suy nghĩ... Lúc trước khi ngồi lên ngai vị kia, hắn đã từng thề, trong mười năm nhất định sẽ hoàn toàn lấy lại Đại Đông từ tay Tam vương. Tuy rằng lúc ấy bản thân chỉ có một mình, nhưng hắn kiên trì bước tiếp. Ván cờ đã sắp đến hồi kết thúc, tuyệt đối không thể để thua được.

Phương Ngạc cười cười, nhìn Triệu Tuyết Tường diện vô biểu tình trên long ỷ: "Vây cánh ngươi cũng không yếu ớt như tám năm trước nữa. Lục Y Vân Lục Tể tướng ủng hộ ngươi, còn có nhiều lớp quan mới như ta và Tiểu Tề. Phe Tam vương gia cũng không còn bao nhiêu người, vốn là sót lại từ Tiền triều, chẳng qua là mấy lão già ăn chơi trác táng. Ta sợ chúng sao?"

Khoé miệng Triệu Tuyết Tường giật giật, cuối cùng nở một nụ cười nhạt. Phụ Hoàng ở trên trời linh thiêng, xem những gì hài nhi đã làm đây. Đại Đông là cơ nghiệp của hắn, đừng ai hòng nhòm ngó đến. Mười năm bị giam lỏng trong lãnh cung đã nhắc hắn một điều: đoạt lại Đại Đông, đó là con đường cuối cùng hắn phải đi. Chỉ có như thế mới giết được Tam vương, trả thù cho Phụ Hoàng, và cho chính hắn.

Cơn gió lùa qua khung cửa sổ mang theo một chút mát lạnh. Mấy trang giấy trên bàn rơi xuống đất, nét mực đỏ thắm in trên giấy ngà, phảng phất giống như màu máu, báo động trước một hồi tinh phong huyết vũ của vương triều.

Dường như tuyết đã sắp rơi.

______________________

Vừa ra ngoài hoa viên, Phương Ngạc nghĩ nghĩ: "Uy, Tề, chúng ta quên hỏi việc nạp phi của Tiểu Tuyết a."

Tề Minh có chút rầu rĩ: "Sao ngươi không lo ngươi trước đi. Ngươi quản được hắn sao? Hắn là Hoàng đế đó."

Phương Ngạc không nói, ngước mặt lên nhìn trời. Có cảm giác bất an, Hoàng Thượng, hắn lo lắng cho Hoàng Thượng... Người kia, tâm cơ thâm trầm như vậy, Hoàng Thượng có chống lại được không?

Nhưng mà, hiện tại hắn và Tề Minh cũng không thể hiểu hết suy nghĩ của Hoàng Thượng. Hài đồng năm đó cùng bọn hắn vui đùa, đã sớm trưởng thành rồi.

"Ngươi có tính toán gì?"_Người đi bên cạnh hắn bỗng nhiên hỏi.

Phương Ngạc nở nụ cười: "Còn có thể tính toán gì? Chờ xem kịch vui của Hoàng Thượng thôi."

______________________

Hoa Tư liếc nhìn sắc trời một chút, khẽ mở cửa Ngự Thư Phòng: "Bẩm Hoàng Thượng, đã đến lúc dùng vãn thiện."

Triệu Tuyết Tường cũng ngẩng mặt lên, tuỳ ý ra lệnh: "Bãi giá Vĩnh Thọ cung."

Hoa Tư rất biết ý mà phân phó người chuẩn bị. Vĩnh Thọ Cung là nơi nằm gần Dưỡng Tâm Điện của Hoàng Thượng nhất, xem ra, Hạ công tử kia cũng rất được xem trọng. Hoa Tư vội vã sai người dọn bữa ở Vĩnh Thọ cung, đêm nay chắc Hoàng Thượng sẽ ngụ tại đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro