Cá ở cuối xe (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù có sợ hay không, đêm tối vẫn dần buông xuống, Hoàng Thiếu Thiên cố thủ trong phòng Ngụy Sâm đến gần mười giờ liền bị hắn đuổi về phòng, "Nhóc con, mười giờ tắt đèn đi ngủ là quy định của khu huấn luyện."

Hoàng Thiếu Thiên không chịu, "Dụ Văn Châu là yêu quái a!"

Ngụy Sâm nhìn y thật sâu, "Ta biết nhóc có thành kiến với hắn, nhưng nói như vậy cũng không tốt đi, dù sao cùng là bạn cùng khu huấn luyện."

"Ai muốn làm bạn với yêu quái?"

"Hắn là người!"

"Hắn là yêu quái, mặt lớn như vậy..."

Ngụy Sâm xách cổ áo y mang ra ngoài cửa, "Được rồi lớn như vậy, nhanh đi ngủ đi!"

Hoàng Thiếu Thiên không có cách nào, đành phải trở về kí túc xá. Y cẩn thận mở cửa phòng ra, ló đầu vào thăm dò trước tình cảnh bên trong.

Dụ Văn Châu đang ngồi trên giường xem di động, một bộ nhân mô nhân dạng.

Hoàng Thiếu Thiên chậm chạp bước vào, cố ý thu lại sự tồn tại của mình đến tối đa.

Dụ Văn Châu ngẩng đầu nhìn y, "Cậu trở lại rồi, Thiếu Thiên."

Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi, "Đương nhiên, yêu quái."

Dụ Văn Châu cúi xuống nhì bản thân một chút, "Không có, tôi hiện tại là người."

"Tốt, giữ nguyên trạng thái đấy của ngươi." Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng ôm quần áo đi tắm rửa.

Hít sâu một cái, yêu quái cũng không đáng sợ a, hiện tại hắn là hình người, Dụ Văn Châu trước kia không phải chính là như vậy sao? Không thể chỉ vì thấy được nguyên hình của hắn mà mất bình tĩnh, dù sao hắn đến đây chỉ để chơi Vinh Quang mà thôi. Hoàng Thiếu Thiên, bình tĩnh, ngươi làm được!

Hoàng Thiếu Thiên chậm chạp tắm xong, chậm chạp mặc quần áo, chậm chạp bước ra ngoài.

Dụ Văn Châu còn đang ngồi ở trên giường, một bên xem điện thoại một bên ngâm chân.

Hoàng Thiếu Thiên nhịn không được làu bàu, "Ngươi hơn mười tuổi mà giống hệt lão nhân..."

Mẹ ơi y vừa nhìn thấy cái gì a, Dụ Văn Châu không phải đang ngâm chân, mà là ngâm đuôi mới đúng! Trong chậu chỉ có một cái đuôi cá nối liền với hai cẳng chân!

Dụ Văn Châu thành thật nói, "Dù sao cậu đã nhìn thấy hết tôi rồi, tôi ở trước mặt cậu cũng không cần kiêng kị đi?"

"Ai muốn xem hết ngươi?!"

"Không ngâm nước thật sự rất khó chịu."

Hoàng Thiếu Thiên sợ quá hóa bình tĩnh, "Ngươi là Nhân Ngư sao?"

Dụ Văn Châu lắc đầu, "Chậu quá nhỏ, nếu không tôi đã biến nửa người dưới thành cá." Lại nghiêm túc nói thêm, "Tôi là Cẩm Lý Ngư, không phải Nhân Ngư, lần sau nói sai tôi sẽ sinh khí."

Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng leo lên giường, "Ngươi thật đáng sợ."

Dụ Văn Châu nhìn y, "Thật sao?"

Hoàng Thiếu Thiên trịnh trọng nói, "Hứa với ta, ngươi ở trước mặt ta bảo trì hình người, nếu chịu không được liền báo với ta trước một tiếng để ta chuẩn bị tâm lý, có được không?"

Dụ Văn Châu gật đầu, "Tôi phải biến thành cá."

Hoàng Thiếu Thiên thức thời nhắm mắt lại.

Y nằm xuống giường, sờ soạng tìm chăn, sau đó quấn chặt quanh thân, "Ngủ đây, yêu quái."

Dụ Văn Châu nói, "Lần sau đừng gọi tôi là yêu quái, người khác nghe thấy sẽ hoảng sợ."

"Dù sao cũng không ai tin."

"Không biết được, lỡ có người hiểu ra thì thật phiền phức."

Hoàng Thiếu Thiên hỏi, "Ngươi hiện tại là người hay cá?"

Dụ Văn Châu nói, "Cá."

"Ngươi tạm biến thành người được không, ta muốn đi WC, nhắm mắt không nhìn thấy đường."

Dụ Văn Châu không đồng ý, "Sợ cái gì chứ, cậu lớn như vậy chưa nhìn thấy cá lớn bao giờ? Chưa đến thủy cung cũng phải ghé qua chợ hải sản rồi chứ?"

"Ta chưa từng gặp cá lớn nằm ngủ ở giường đối diện, thật đáng sợ."

"Sợ cái gì, giường đối diện tôi có người nằm ngủ đây, người lại ăn cá tôi còn chưa thấy sợ."

"Ít nói nhảm! Mau biến thành người! Nếu không ta làm thịt ngươi luôn! Nửa trên nấu canh nửa dưới kho tàu đầu sốt tiêu đuôi hấp vây băm thành chả!"

"Được rồi được rồi bất mãn cái gì tôi thừa biết cậu không dám, được được được tôi biến thành người."

Hoàng Thiếu Thiên chậm rãi mở mắt, không ngờ nhìn thấy đầu tiên chính là một con cá đầu thật lớn đang cúi xuống nhìn mình.

Cá nói, "Ha hả, cậu thật ngây thơ, bị lừa rồi đi."

Hoàng Thiếu Thiên "Oa!!!!!!!!!!!!!!!!!" một tiếng, lập tức bị dọa khóc.

Dụ Văn Châu hoảng sợ vội biến thành người, "Uy, tôi chỉ đùa một chút mà thôi."

Hoàng Thiếu Thiên ôm chặt lấy chăn, vừa khóc vừa kêu, "Dọa chết người ta phải về nhà, Vinh Quang thật sự không phải trò chơi của một người!!!"

_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tcct