Cá ở cuối xe (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần được nghỉ, Dụ Văn Châu liền trở về nhà ở dưới chân núi Phượng Hoàng tại G thị.

Dụ ba ba có tài thiết kế trời cho, không chỉ biến bể bơi trong viện làm thành vừa sâu vừa rộng, còn tạo ra hệ thống đưa nước tuần hoàn vào phòng ở, hai phòng ngủ chứa đầy nước, trong nhà bài trí tựa như thủy cung, Dụ mụ mụ còn cẩn thận trang trí san hô rong rêu sao biển giống hệt dưới đáy biển.

Dụ Văn Châu đứng ở huyền quan cởi giày buông túi xách, nhoáng cái biến thành hình cá nhảy vào hồ nước ở đại sảnh.

Dụ mụ mụ đang ở trong bếp, nghe tiếng động liền quay đầu nhìn hắn, "Tuần vừa rồi ở Lam Vũ có vui không?"

Dụ Văn Châu bơi một vòng, "Rất tốt a."

"Có kết bạn được với ai không?"

"... Con đến chơi Vinh Quang, không phải đến kết bạn."

"Tiểu Dụ ít bạn như vậy, mẹ cũng mong con có bạn cùng tuổi hoặc cá cùng tuổi hoặc yêu cùng tuổi chơi đùa nhiều một chút."

"Cá bằng tuổi con căn bản đều là yêu." Dụ Văn Châu nói, "Tuần vừa rồi có người nhìn thấy bản thể của con."

"Ai nha?" Dụ mụ mụ từ phòng bếp nhìn ra, "Là nữ sinh đáng yêu hay là tiểu yêu tinh nghịch ngợm?"

Dụ ba ba từ hồ nước bơi tới, "Nó đã nói là 'người'."

Dụ mụ mụ có chút thất vọng, "Người sao, Tiểu Dụ thích là được. Khi nào thì mang về nhà, mẹ muốn sớm ôm cháu rồi nha."

Dụ Văn Châu nhả ra một chuỗi bong bóng, "Con không muốn" liền quay đầu chạy mất.

Dụ mụ mụ ngạc nhiên, "Di? Có ý gì?"

Dụ ba ba thở dài, "Đừng để ý đến nó, kì phản nghịch không muốn tâm sự cùng chúng ta đâu." Sau đó cao giọng, "Đừng ở Lam Vũ gây chuyện."

Dụ Văn Châu ngoái đầu lại, "Con không gây chuyện." Còn nói thêm, "Chẳng qua là bắt nạt một đứa nhóc, ai bảo y nhìn thấy bản thể của con."

Dụ mụ mụ giật mình, "Cái gì, còn bắt nạt người ta? Là nữ hài đáng yêu nào sao?"

Dụ Văn Châu nghĩ nghĩ một chút, "Cũng được tính là đáng yêu đi, đặc biệt là khi khóc nha."

Dụ mụ mụ càng kinh ngạc, "Con còn làm người ta khóc sao? Không được a!"

Hắn vừa bơi trong nước vừa thong thả trả lời, "Y phóng miệng pháo với con, con liền đến bên giường y làm y khóc lên."

Bởi vì trong nước truyền âm không tốt, Dụ ba ba và Dụ mụ mụ chỉ nghe được loáng thoáng mấy tiếng "pháo", "trên giường", "khóc"...

Dụ ba ba nói, "Chuyện này là sao! Dụ Văn Châu con nói rõ ràng cho ta!"

Dụ mụ mụ nói, "Tiểu Dụ rốt cuộc trưởng thành rồi ~"


Cùng lúc đó, Hoàng Thiếu Thiên cũng trở về nhà cạnh hồ Bạch Vân ở G thị.

Vừa lên đến phòng y liền nặng nề ngã xuống giường, hoàn toàn không muốn đứng lên.

Mỗi ngày lo lắng sợ hãi, buổi tối cũng không dám ngủ, hễ nhắm mắt lại là nghĩ tới mặt cá to như chậu rửa kia, y cảm thấy tinh thần mình sắp kiệt quệ rồi...

Hoàng mụ mụ lên lầu gọi y, "Thiên Thiên bảo bối xuống ăn cơm nha."

Hoàng Thiếu Thiên không động đậy, "Con mệt mỏi quá."

Hoàng mụ mụ ngồi xuống cạnh y, "Bảo bối huấn luyện rất vất vả sao? Sớm biết vậy mẹ đã không đồng ý cho con đến Lam Vũ, ở nhà học cha con kinh doanh tốt biết bao nhiêu."

Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu, "Không phải huấn luyện vất vả, là con mệt tâm."

Hoàng mụ mụ đau lòng không thôi, "Áp lực rất lớn a? Không muốn đảm nhiệm chức vụ gì liền dứt khoát từ chối thôi, không sao hết."

"Không phải, mẹ đừng đoán mò, là con không thích bạn cùng phòng."

Hoàng mụ mụ nói, "Không thích liền báo đổi, thứ Hai mẹ đến Lam Vũ cùng con."

Hoàng Thiếu Thiên lập tức nhảy lên ôm cổ bà, "Con yêu mẹ nhất nha!"


Thứ Hai, Dụ mụ mụ dẫn Dụ Văn Châu lên Lam Vũ, "Tiểu Dụ đừng sợ, mẹ làm chủ cho con, là đứa nhỏ nào nhìn thấy bản thể của con?"

Dụ Văn Châu bĩu môi, "Thật phiền, con không cưới y."

Dụ mụ mụ cười, "Mẹ là muốn tốt cho con, không cần chê phiền."

Dụ Văn Châu lắc đầu, "Con không nói mẹ, là y rất phiền."

"Đứa bé này, làm cho người ta khóc ở trên giường còn chê người ta phiền, coi chừng mẹ không thương con nữa."

Cùng lúc ấy, Hoàng mụ mụ cũng đưa Hoàng Thiếu Thiên đến Lam Vũ, "Thiên Thiên ngoan, là ai dám bắt nạt con? Họ Ngụy đó lúc đón con đi đã nói thế nào, bảo bối của mẹ sao có thể để người khác bắt nạt được!"

"Không cần làm phiền Ngụy lão đại a, chỉ cần đổi bạn cùng phòng của con là được."

Hoàng mụ mụ gật đầu, "Thiên Thiên bảo bối nói cho mẹ đứa bé kia làm gì con, mẹ lập tức bảo họ Ngụy đổi hắn!"

Hoàng Thiếu Thiên khoa tay múa chân, "Hắn làm con sợ, cực kì đáng sợ!"

Hoàng mụ mụ đau lòng dỗ dành, "Bảo bối ngoan không cần sợ, mẹ đánh hắn!"

Dụ mụ mụ dẫn Dụ Văn Châu lên lầu từ cầu thang bên trái, Hoàng mụ mụ dẫn Hoàng Thiếu Thiên lên lầu từ cầu thang bên phải, hai bên mẫu tử càng đi càng gần, cuối cùng giáp mặt ở ngay trước cửa phòng kí túc xá.

Hoàng Thiếu Thiên ôm lấy Hoàng mụ mụ, "Chính là người này!"

Dụ Văn Châu bình tĩnh mỉm cười, "Thiếu Thiên sáng an, dì sáng an."

Hoàng mụ mụ đánh giá hắn một chút, đứa trẻ này nhìn qua chừng mười lăm mười sáu tuổi, một bộ tư văn nhã nhặn thanh tú ôn hòa, rõ ràng không giống người có thể đi bắt nạt người khác.

Dụ mụ mụ cũng kịp thời phản ứng lại, nguyên lai bạn cùng phòng của Tiểu Dụ nhà bà là y, nam hài này thực đáng yêu nha!

Hoàng Thiếu Thiên trừng hắn, "Dụ Văn Châu ngươi đủ rồi, ngươi còn gọi cả mẹ ngươi đến đây! Yêu quái!"

Dụ mụ mụ chính là dung nhan truyền thống điển hình, diện mạo hiền lương thục đức vẫn luôn được các cô gái thế gia ước ao, làm sao có thể là yêu quái được đây?

Hoàng mụ mụ không nghe nổi nữa, "Thiên Thiên bảo bối sao lại không lễ phép như vậy, còn nói người ta là yêu quái đâu!"

Dụ mụ mụ hiểu được vài phần, "Không có gì, đều là trẻ con thôi, hai đứa gặp nhau cũng là duyên phận nha."

Hoàng Thiếu Thiên kêu to, "Ai muốn có duyên phận với yêu quái chứ?"

Dụ Văn Châu nói, "Ha hả, cậu cũng gặp mẹ tôi rồi."

Hoàng Thiếu Thiên ôm chặt tay Hoàng mụ mụ, "A a a con không muốn gả cho hắn hắn thật đáng sợ!!!"

Hoàng mụ mụ vẫn luôn cưng chiều Hoàng Thiếu Thiên, lúc này đối y thật không có biện pháp, "Con đang nói thất loạn bát tao gì đấy?"

Dụ mụ mụ dịu giọng, "Hai đứa ở chung một thời gian là tốt rồi, Tiểu Dụ nhà tôi đôi khi tính tình có chút ác liệt nhưng cũng rất có trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không gây chuyện rồi bỏ chạy đâu."

Hoàng mụ mụ nhìn Dụ Văn Châu, "Thiên Thiên bảo bối nhà dì nói nó bị bạn cùng phòng bắt nạt, các cháu hiện tại mấy người ở một phòng, là ai bắt nạt nó đâu?"

Dụ Văn Châu chỉ vào chính mình, "Đều là tại cháu."

_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tcct