Cá ở cuối xe (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dụ Văn Châu rũ rũ nước trên người, chuẩn bị quay lại khu vui chơi cùng mọi người, vừa quay đầu lại liền thấy Hoàng Thiếu Thiên đang chạy tới gần.

"Cậu xem, hôn môi tiện lợi bao nhiêu, còn có thể bổ ma nữa." Dụ Văn Châu nhìn y.

Hoàng Thiếu Thiên đứng cách hắn rất xa, "Ngươi không có việc gì chứ?"

Dụ Văn Châu lắc đầu, "Tiêu hao pháp lực quá độ, hiện tại tuy có thể biến trở lại hình người vẫn thật mệt mỏi, cậu đỡ tôi về a."

Hoàng Thiếu Thiên chậm chạp đến gần, "Ngươi không gạt ta đấy chứ?"

Dụ Văn Châu bất mãn nhìn y, "Cậu nghĩ tôi là người như vậy?"

Hoàng Thiếu Thiên bị hắn nói mặt đỏ tưng bừng, dù sao cũng là người ta vì cứu mình mà suýt nữa phải bỏ mạng, y còn lo lắng hắn lừa dối mình cũng quá nhỏ mọn đi.

Y đành bước qua đỡ tay Dụ Văn Châu khoác lên vai mình, "Như thế này sao?"

Dụ Văn Châu còn chưa hài lòng, "Cậu cõng tôi."

Hoàng Thiếu Thiên liền xoay lưng ngồi xuống trước mặt hắn, "Đi lên."

Dụ Văn Châu cũng chỉ là trêu chọc y một chút, không ngờ y lại làm thật, hắn cũng không khách khí mà trực tiếp leo lên lưng y, "Được rồi."

Khu vui chơi này cách Lam Vũ không xa, chỉ cần đi khoảng mười phút là tới, nhưng còn phải cõng thêm một người bạn tầm tuổi lại là chuyện khác, Hoàng Thiếu Thiên ban đầu còn có thể bước vững, không lâu sau bước đi liền cong cong vẹo vẹo.

Dụ Văn Châu nói bên tai y, "Uy, cậu không quen đi đường hay sao?"

Hoàng Thiếu Thiên thở dốc, "Hiện tại ngươi có thể đứng xuống một chút không, ta không đi nổi nữa."

Dụ Văn Châu ghét bỏ, "Nhân loại vô năng, cậu cần chăm chỉ rèn luyện thể lực hơn."

Hoàng Thiếu Thiên kêu lên, "Làm sao a, ban nãy ta còn bị thương chảy máu đâu!"

Dụ Văn Châu nhảy xuống, "A u tôi quên mất cậu bị thương, để tôi giúp cậu trị thương."

Hoàng Thiếu Thiên nghi ngờ, "Ngươi có thể trị thương? Cũng đúng, ngươi là yêu quái, làm phép hồi phục cũng là chuyện nhỏ đi."

Dụ Văn Châu chân thành nói, "Tôi chỉ có thể bổ ma, đến, hôn tôi."

Hoàng Thiếu Thiên không muốn nói chuyện vô nghĩa thêm với hắn, quay đầu bước đi.

Dụ Văn Châu vội đuổi theo, "Cũng không phải nụ hôn đầu tiên, cậu còn xấu hổ cái gì?"

Hoàng Thiếu Thiên nhăn mặt, "Không biết yêu quái các ngươi nghĩ thế nào, nhưng đối với nhân loại, hôn môi phải là làm với người mình thích, nếu không phải ban nãy vì cứu ngươi, ta có chết cũng không hôn ngươi."

Dụ Văn Châu nhìn y, "Đừng nói như thể tôi rất muốn hôn cậu, tôi cũng chỉ vì bảo mệnh, nhưng tôi sẽ không cảm thấy mắc nợ cậu đâu, là vì cứu cậu nên mới thiếu chút rơi vào cảnh mệnh táng đầu đường mà bad ending."

Hoàng Thiếu Thiên nhớ tới đám côn đồ ban nãy, trong lòng cũng thật sự cảm kích hắn, nhỏ giọng, "Ta biết, sau này ta sẽ không... gọi ngươi là cuối xe nữa."

"Tùy cậu." Dụ Văn Châu nói xong liền tự mình đi về phía trước.

Đầu tóc quần áo hắn vì vừa dội qua nước nên đều ướt đẫm, áo sơ mi dính ướt trở nên gần như trong suốt, tới mức có thể nhìn rõ làn da hơi ngăm khỏe mạnh, hoàn toàn không giống dáng vẻ trạch nam yếu ớt chút nào, rõ ràng bình thường hắn rất thích ăn bạch trảm kê đâu.

Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc nghĩ ra biện pháp báo ân, liền đuổi theo hắn, "Ta mời ngươi ăn bạch trảm kê đi, chuyện vừa rồi thật cảm ơn ngươi."

Dụ Văn Châu tùy ý nói, "Không có gì, cậu không cần để trong lòng, tôi chẳng qua cũng vì tu hành mà thôi."

Hoàng Thiếu Thiên nhìn hắn, "Sao ta có cảm giác không hợp lý đâu... Ta luôn cảm thấy ở cùng ngươi liền phải thay đổi tam quan..."

Dụ Văn Châu dừng cước bộ, "Tu hành là cách nói thông thường, thực tế phức tạp hơn nhiều, ví dụ thế này, ban nãy tôi đánh bại ba tên côn đồ nên giá trị kinh nghiệm tăng thêm ba mươi điểm."

Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng hiểu ra, "Ngươi nói như vậy dễ hiểu hơn a."

Dụ Văn Châu gật đầu, "Quả nhiên muốn giảng dạy phải dùng ngôn ngữ đối phương am hiểu."

Hoàng Thiếu Thiên hỏi, "Ba mươi điểm kinh nghiệm hình như cũng không nhiều, có thể thăng mấy cấp?"

Dụ Văn Châu vươn ba ngón tay, "Ba cấp, ban đầu thăng cấp luôn rất dễ dàng."

Hoàng Thiếu Thiên hưng phấn, "Ngươi hiện tại là cấp mấy?"

"Cấp bốn."

"Di, tức là trước khi đánh ba tên côn đồ kia mới là cấp một, ngươi là người mới mới đăng kí tài khoản sao? Mới cấp một còn làm bộ thần bí đâu! Chẳng phải hiện tại mới là tay mơ sao?" Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy thật thất vọng.

Dụ Văn Châu chậm rãi lên tiếng, "Đúng vậy, tôi cấp một đã đủ để treo cậu lên đánh một trận, hiện tại là cấp bốn, cậu đoán xem tôi muốn làm gì đâu?"

Hoàng Thiếu Thiên theo bản năng lùi lại, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, "Có gì đặc biệt hơn người a, ỷ làm yêu quái khi dễ nhân loại, được thôi ta thừa nhận so với ngươi ta là nhân loại vô năng nhưng chiếu theo tiêu chuẩn nhân loại ta tuyệt đối không phải tay mơ! Ngươi ở cấp bốn là trình độ gì, yêu quái nhập môn có phải cũng chỉ tương đương với nhân loại nhà trẻ đúng không?"

Dụ Văn Châu nhíu mày, "Cậu hiểu cái gì, hiện tại thăng cấp nào có dễ dàng như vậy, cậu cho là thế giới này cũng có NPC tặng giá trị kinh nghiệm giống trong Vinh Quang hay sao? Động vật kiến quốc xong cũng không thể thành tinh, tôi còn có thể vượt qua các phương pháp tu luyện khó khăn khác nhau mà biến thành hình người, cậu có biết tôi phải cố gắng như thế nào không?"

Hoàng Thiếu Thiên cũng hiểu được hắn không dễ dàng, con người từ dưới biển lên đất liền, nha không, khi ấy sinh vật còn chưa thể gọi là con người mà là lưỡng cư mới đúng, đã phải trải qua quá trình tiến hóa để trở thành bò sát, sau đó còn phải sống sót qua thời kì tuyệt chủng, lại tiếp tục phát triển thành động vật có vú, chờ tới khi từ vượn người tiến hóa thành người đã dùng biết bao nhiêu năm, không, là bao nhiêu triệu năm mới đúng! Dụ Văn Châu dựa vào thực lực của bản thân mà từ cá biến thành người, tuy rằng có thể thoái hóa trở về, nhưng vẫn phải cố gắng rất nhiều a! Rất khổ cực đâu!

Dụ Văn Châu hiện tại vẫn còn oán giận, thậm chí trực tiếp mở ra hình thức nói lao hiếm thấy, "Hiện tại muốn tích lũy giá trị kinh nghiệm vất vả biết bao nhiêu, NPC đều đã đổi nghề, truyền tin bị thay bằng chat, tặng quà cũng có người ship đến tận nơi, đồ gì muốn mua đều có trên Taobao vạn năng, ngay cả bản sao cũng bị giới bất động sản khai phá, cậu biết tôi muốn tích lũy được ba mươi điểm kinh nghiệm đã phải mất bao nhiêu thời gian không? Lần này đúng là đại lễ từ trên trời rơi xuống đâu!"

Hoàng Thiếu Thiên nhịn không được đồng tình với hắn, "Ta có thể giúp gì cho ngươi sao?"

Dụ Văn Châu lắc đầu, sau đó lại nói thêm, "Bất quá cậu có thể cùng tôi đánh Vinh Quang, tôi thật sự thích trò chơi này."

Hoàng Thiếu Thiên nghĩ thầm, đúng vậy, ta hiện tại có thể lý giải tâm tình của ngươi, bất quá việc ngươi thích Vinh Quang tựa hồ không quá giống nhân loại bình thường đâu, chúng ta thích Vinh Quang bởi vì lạc thú chơi game, mà ngươi hoàn toàn là bởi vì trải nghiệm cảm giác khi làm xong nhiệm vụ sẽ được NPC tặng giá trị kinh nghiệm để YY nhân sinh đi! Rất vui vẻ đúng không, trong hiện thực khó có thể cảm nhận được thành tựu thăng cấp nhanh chóng, cảm nhận mọi chuyện đều là siêu easy mode, ngươi nhất định là muốn sống trong thế giới Vinh Quang, ngươi mới chính là thiếu niên nghiện game không thể kiềm chế được lưu luyến thế giới giả tưởng đâu!

Nhưng Hoàng Thiếu Thiên vẫn rất thiện lương đáp ứng hắn, gật gật đầu, "Chúng ta cùng nhau chơi Vinh Quang, đây không phải trò chơi của một người a."

Là trò chơi của một người một cá, aizzz.

_

CÁ Ở CUỐI XE – HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tcct