Đại ma vương (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy thật mệt, "Ngươi đúng là rất tự tin."

Dụ Văn Châu nói, "Được rồi, đùa giỡn cậu, cậu rốt cuộc muốn nói gì?"

Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc nhìn hắn, "Ngươi không thể bởi vì sợ thua mà đi ăn thịt người."

Dụ Văn Châu ngẩn người, "Tôi nói ăn thịt người khi nào..."

Hoàng Thiếu Thiên không nghe hắn biện hộ, "Đặc biệt là không thể ăn thịt Diệp Thu, hắn là cao thủ đứng đầu Vinh Quang, với tôi mà nói đây là tồn tại phi thường đặc biệt..."

Dụ Văn Châu gật đầu, "Nga, vậy tôi càng muốn ăn hắn, nói không chừng còn có thể nâng cao điểm kinh nghiệm."

Hoàng Thiếu Thiên nóng nảy, "Ngươi không thể làm như vậy! Ăn thịt người là phạm pháp, cảnh sát sẽ bắt ngươi, đừng tưởng ngươi có yêu pháp liền lợi hại, súng đạn của nhân loại cũng có thể bắn chết yêu quái!"

Hai người còn đang nói chuyện, đột nhiên phía xa vang lên tiếng kêu thất thanh, "Cứu với!!!"

Hoàng Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên một chiếc thuyền nhỏ cách hai người họ khá xa có một nữ nhân đang đứng trên thuyền kêu cứu, mà ở mặt nước cạnh thuyền là một đứa bé đang giãy giụa vùng vẫy, không bao lâu sẽ chìm xuống.

"Nguy rồi, có người rơi xuống nước..." Hoàng Thiếu Thiên chưa nói xong đã nghe thấy sau lưng "Ùm!" một tiếng, y còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Dụ Văn Châu nhảy xuống hồ nước bơi về phía hài tử kia.

Đúng rồi, hắn là ngư tinh, bơi lội chính là bản năng đi...

Dụ Văn Châu chìm xuống dưới nước.

Khoan khoan không phải đâu... Hoàng Thiếu Thiên trong lòng kinh hoảng, vội đứng bên mép thuyền nhìn xuống dưới nước, không tự chủ kêu lên, "Dụ Văn Châu, ngươi đừng làm ta sợ!"

Tây Hồ nước xanh trong vắt, nhưng hiện tại do có người chuyển động mà sóng gợn liền hồi, nhất thời không nhìn thấy dưới nước đang xảy ra chuyện gì. Hoàng Thiếu Thiên cố gắng nhìn xuống dưới hồ, bỗng nhiên thấy một con cá quẫy mạnh trên mặt nước, bọt trắng bắn ra bốn phía, con cá kia cực kì to lớn, toàn thân tỏa ra ngân quang lấp lánh, dưới ánh mặt trời tựa như dát vàng. Cá nhảy lên trên mặt nước cao đến mấy thước, lại nhanh chóng rơi xuống mặt hồ tạo thành tầng tầng sóng vỗ.

Hoàng Thiếu Thiên nhận ra, đó chính là Dụ Văn Châu.

Cá lớn nhanh chóng bơi về phía đứa bé đang chìm xuống, theo gió vượt sóng như tên rời khỏi cung.

Hoàng Thiếu Thiên nhẹ nhàng thở ra một tiếng.

Cá lớn lại chìm vào trong làn nước, đuôi cá quẫy nhẹ rải ra gợn nước lăn tăng, được ánh mặt trời tô điểm vô cùng chói mắt.

Khi cá lớn nhô lên, trên lưng hắn chính là hài tử vừa rơi xuống nước, chờ đưa được hài tử lên thuyền, cá lớn lại lập tức biến mất dạng.

Đứa bé kia rốt cuộc được cứu.

Mặt nước cuối cùng cũng bình lặng êm đềm trở lại, không còn cuồn cuộn sóng xô như ban nãy nữa.

Hoàng Thiếu Thiên ngồi lại trong thuyền, khóe môi không tự giác cong lên thành một nụ cười.

Ngư tinh kia so với tưởng tượng của y còn thiện lương hơn nhiều, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, mà y còn sợ hắn đi ăn thịt Diệp Thu, đúng là không nên.

Y còn đang suy nghĩ, chợt cảm thấy thuyền hơi lung lay, đoán chừng cá lớn đang ở dưới thuyền, y cũng không nói gì nhiều, tùy ý cá lớn nhẹ nhàng đẩy thuyền rẽ nước.

Tây Hồ êm ả, yên liễu đoạn kiều, phong liêm thúy mạc, mười dặm liên hoa, người trên thuyền bình tĩnh ngắm cảnh, cá trong nước chậm rãi lượn quanh, chuyện xưa trăm năm tu tại đồng thuyền, cũng không nhất định là cùng ngồi trong một khoang thuyền đi.

Cá lớn đẩy thuyền đến thạch tháp trận Tam Đàm Ấn Nguyệt mới biến thành hình người trở lại trên thuyền.

Dụ Văn Châu toàn thân ướt đẫm, Hoàng Thiếu Thiên vội vàng lấy khăn tay đưa cho hắn, "Mau lau sạch nước, cẩn thận cảm mạo." Còn nói thêm, "Ta hiểu lầm ngươi rồi, nguyên lai ngươi thiện..."

Dụ Văn Châu vừa lau sạch bọt nước trên người vừa tính toán, "Không biết vừa rồi có thể thu được bao nhiêu điểm kinh nghiệm."

Hoàng Thiếu Thiên ngây người, "Sao cơ?"

Dụ Văn Châu tốt bụng giải thích, "Đúng là lời lãi to, nếu tôi không nhầm ban nãy được ít nhất năm mươi điểm kinh nghiệm, hiện tại tôi đã là cấp Sáu! Thật tốt! Bảo sao toàn thân tinh khí dồi dào, lần này đến Tây Hồ đúng là rất đáng giá! Đúng rồi Thiếu Thiên ban nãy cậu định nói gì sao?"

Hoàng Thiếu Thiên quay đi, "Không có gì, ta thật sự quá ngây thơ rồi."

Dụ Văn Châu vui vẻ nhìn xuống hai tay, chân khí dần dần ngưng tụ thành pháp trượng, hắn liền nắm chặt mà khoa tay múa chân, "Tôi đã đạt đến cấp Sáu, vũ khí cũng có rồi, thu hoạch thật lớn!"

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy hắn phiền phức muốn chết, cực kì muốn đạp hắn xuống hồ, uổng công y nghĩ hắn là yêu quái tốt, hóa ra chỉ vì muốn thăng cấp mà thôi, làm hại y ban nãy còn lo sợ một hồi! Quả nhiên y vẫn ghét nhất cá ở cuối xe này!

Thuyền nhỏ chậm rãi chạy trên mặt hồ, hai người hoàn toàn không biết lúc này bên hồ đang có một người nhíu mày, "Yêu khí thật đậm."

Hắn nhìn về trong hồ cẩn thận cảm nhận, bất quá lại không xác định được vị trí chính xác, "Nhất định là có yêu quái đang luyện cấp, không được, phải mau chóng báo lại Ma vương đại nhân!"

_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tcct