Đại ma vương (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trận đấu kết thúc.

Nguyện thượng liễu đầu cành, nhân ước hoàng hôn hậu.

Nhưng hiển nhiên giữa hai người hoàn toàn không tồn tại thứ gọi là không khí ước hẹn, càng không nói đến địa điểm lại là kho hàng bỏ hoang ở cạnh Tây Hồ.

Dụ Văn Châu lạnh nhạt cười, "Ha hả, không ngờ ngươi thật sự hẹn ta."

Vương Kiệt Hi cũng lãnh đạm, "Không ngờ ngươi thật sự đồng ý hẹn với ta, hiện tại ta có thể khẳng định, yêu khí là tỏa ra từ ngươi."

Dụ Văn Châu không phủ định, "Đúng vậy, ta cũng đã nhận ra, ngươi chính là đạo sĩ trừ yêu trong truyền thuyết đúng không?"

Vương Kiệt Hi tiếp tục đề tài cũ, "Ngươi ngồi cạnh Thiếu Thiên, ta thiếu chút nữa cho rằng y là yêu quái. Nếu như bây giờ đã xác định thân phận của ngươi rồi, xem Vi Thảo ta làm sao hàng yêu phục ma!"

Dụ Văn Châu không vui, "Thiếu Thiên là ngươi có thể gọi sao?! Đúng là vô lễ!"

Vương Kiệt Hi không để ý, "Không cần nhiều lời! Đại ngư tinh ngươi, ở Tây Hồ suýt nữa ăn thịt trẻ nhỏ vô tội, chờ ta phóng xuất phù chú, xem ngươi còn kiêu ngạo được không!"


Mà hai người còn lại cũng hoàn toàn không có không khí ước hẹn, cho dù thật sự sóng vai dạo bước dưới trăng vàng lấp lánh, nhưng nội dung câu chuyện lại là về một người khác.

Tô Mộc Tranh mở lời, "Thiếu Thiên, tôi dẫn cậu đi dạo, sao cậu lại muốn đến Gia Thế vậy? H thị có nhiều nơi để chơi hơn nha."

Hoàng Thiếu Thiên ngại ngùng, "Thật ra chủ yếu là tôi muốn gặp Diệp thần..."

Tô Mộc Tranh hiểu ra, "Nha, tôi biết rồi, đi qua con đường này sẽ đến cửa sau Gia Thế."

Hoàng Thiếu Thiên vô cùng hào hứng, "Tôi vô cùng ngưỡng mộ Diệp thần, hắn thật sự rất lợi hại, hôm nay xem trận đấu của hắn... (tỉnh lược vài ngàn chữ)"

Tô Mộc Tranh mỉm cười nghe y nói, thầm nghĩ xứng đáng đây là lần đầu cậu được thiếu nữ hẹn gặp mặt, đây đúng là dựa vào thực lực mà đạt được, có ai ở cạnh thiếu nữ xinh đẹp lại hết lời khen ngợi về một nam nhân khác không? Chẳng lẽ cậu là gay sao?

Hai người rốt cuộc đi đến tòa chính Gia Thế, hiện tại là đêm khuya, trong câu lạc bộ Gia Thế cũng không còn nhiều người ở lại, ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng cả đại sảnh rộng lớn huy hoàng, lại không thiếu phần cô quạnh lạnh lẽo.

Hoàng Thiếu Thiên lúc này mới cam lòng dừng miệng nghỉ ngơi, "Ai, nói đến khô miệng khô lưỡi, tôi muốn hôn mê luôn rồi."

Lúc này Tô Mộc Tranh mới có cơ hội lên tiếng, "Đúng rồi, tôi nhận ra trên người cậu không có yêu khí, hóa ra Dụ Văn Châu ở cạnh cậu mới là yêu quái."

Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt nhìn nàng, "Tôi sao có thể có yêu khí... Khoan đã! Sao cậu lại biết chuyện yêu khí?! Cậu cậu cậu..."

Tô Mộc Tranh tựa hồ thấy bộ dáng kinh ngạc của y rất thú vị, cười rộ lên, "Biến thân!"

"Ngọa tào tôi không nghe sai đấy chứ?! Cậu vừa nói biến biến biến thân...?!"

Y còn chưa kịp nói hết câu đã thấy thiếu nữ tóc dài xinh đẹp toàn thân tỏa ra vẫng sáng cam chói rực rỡ, sau đó biến thành... Thật ra dung mạo vẫn đáng yêu như cũ, chẳng qua y phục biến thành váy đen bó sát, tóc cũng chuyển màu chanh hồng, trên đầu mọc ra đôi sừng, mi tâm thêm một con mắt, đằng sau lưng còn có một cái đuôi mà thôi.

Nhưng, như vậy cũng đã không phải là con người!

Hoàng Thiếu Thiên trừng mắt há miệng, y nhất thời cảm thấy y lập tức hôn mê vẫn tốt hơn.

Khó trách có thiếu nữ xinh đẹp như vậy chủ động đến hẹn gặp y, hóa ra không phải con người...

Đèn điện bỗng tắt vụt, những ngọn lửa xanh biếc chập chờn nhảy nhót bò lên hai bên tường lớn, chậm rãi phủ khắp cả bốn phía đại sảnh.

Tô Mộc Tranh vẫn ôn nhu cười, "Có điều nếu hắn là bạn của cậu, nhất định sẽ không bỏ mặc cậu lại một mình. Chỉ cần có thể bắt được cậu, hắn liền tới đây, lúc ấy tôi có thể bắt được hắn."

Hoàng Thiếu Thiên lúc này đã không nói lên lời, những chuyện này tạm thời đã vượt qua năng lực nhận thức của y.

Y chẳng qua là đi xem một trận đấu Vinh Quang trực tiếp, bên người có một đại ngư tinh thì thôi đi, vì sao mỹ nhân gặp được cũng là... Hay là nói, đại lâu Gia Thế vốn không phải một tòa nhà bình thường?

Tô Mộc Tranh thú vị nhìn y, "Cậu không hoảng hốt sao?"

Hoàng Thiếu Thiên nuốt khan một cái, "Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai? Không đúng, ngươi rốt cuộc là cái gì?"

Tô Mộc Tranh ôn nhiên trả lời, "Tôi là ma nữ, cậu không nhận ra sao?"

Hoàng Thiếu Thiên hỏi tiếp, "Ngươi sẽ giết ta?"

Tô Mộc Tranh lắc đầu, "Tôi giết cậu làm gì? Tăng điểm kinh nghiệm?"

A, vì sao cả yêu quái lẫn ma nữ đều lo lắng điểm kinh nghiệm vậy?! Chẳng lẽ bọn họ đều vì phiền não chuyện không thể đạt được cấp độ điểm kinh nghiệm như mong đợi nên mới đến Vinh Quang giải sầu, hưởng thụ thăng cấp siêu EASY MOOD hay sao? Ý nghĩa cuối cùng của Vinh Quang rốt cuộc là cái quỷ gì đây?!

Hoàng Thiếu Thiên lại nuốt khan, thận trọng hỏi tiếp, "Ngươi thật sự không giết ta sao? Ta đã nhìn thấy bản thể của ngươi, chẳng lẽ không bởi vì biết quá nhiều mà bị giệt khẩu?"

Lúc này Tô Mộc Tranh mới nhớ ra chuyện gì, nghiêng đầu, "Đúng nha, cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi."


Vương Kiệt Hi vung tay xuất ra một lá phù, "Xem chiêu! Phong ấn!"

Dụ Văn Châu ngưng ra pháp trượng, đánh tan lá phù đang xé gió bay về phía hắn, "Khoan đã! Ngươi không cảm thấy có chỗ nào không phù hợp sao?!"

Vương Kiệt Hi không bị hắn nao núng, "Yêu quái ăn thịt người ngươi chính là không phù hợp lớn nhất!"

Dụ Văn Châu giận quá hóa cười, "Ta ăn thịt người khi nào? Các ngươi đều thật phiền phức! Ngươi mau nhớ lại xem, nữ nhân kia là ai, ta cảm thấy cô ta không phải yêu quái bình thường!"

Vương Kiệt Hi khinh thường nhìn hắn, "Nàng là ma, hơi thở rõ ràng như vậy!"

Dụ Văn Châu cau mặt, "Làm sao ta biết, dù sao cũng chưa gặp qua!"

Vương Kiệt Hi có chút ngạc nhiên, "Đây không phải là lần đầu tiên ngươi gặp ma đấy chứ? Cũng đúng, yêu quái nông thôn như ngươi, ít được gặp nhiều chủng loại yêu quái."

Dụ Văn Châu nổi giận, "G thị của ta không có ma có được không, địa phương của ta chỉ có yêu mà thôi! Có muốn gặp ma cũng không được!"

Lúc này Vương Kiệt Hi mới nhớ ra điều gì, "Có điều ban nãy ngươi nói khoan đã, hình như ta cũng cảm thấy có chỗ nào không phù hợp?"

Dụ Văn Châu cười lạnh, "Đó là lời ta vừa nói!"

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tcct