Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 3

Chớm thu, trời se se lạnh.

Năm nay mùa rét đến sớm hớn mọi năm, mới vào năm học mới được tuần mà trời đã mưa tầm tã suốt.

Nhưng …

Hôm nay bỗng có nắng, nắng toả ấm áp xuống nhân gian, nắng hong khô con đường ướt nhoẹt.

Xe cộ trên con đường ngay trước cổng bệnh viện Ánh Mai đang phải dừng hoạt động bởi nơi đây đã xảy ra một vụ tai nạn.

Thủ phạm đã chạy trốn bỏ lại chiếc xe tải chở hàng chồng chềnh, chỉ còn nạn nhân là một đôi nam nữ đang nằm bất tỉnh trên lòng đường bê tông lạnh lẽo.

Tay cô gái khẽ cử động và mắt của cô khẽ mở ra, cô quờ quạng như muốn tìm kiếm một vật gì đó và rồi tay cô chạm vào một thứ chất lỏng ấm nóng, hơi dính dính. Mở hẳn đôi mắt còn mệt mỏi của mình ra, cô hốt hoảng nhận ra thứ mà mình chạm phải chính là máu.

Cô bỗng bật dậy như điện giật, tay của người thanh niên ôm cô tuột khỏi người và buông thõng xuống, nằm im trên mặt đất. Gương mặt chàng trai ấy trắng bệch, gương mặt đó làm sao cô quên được, đầu cậu ta đang nằm trên một vũng máu.

Quá hãi hùng, cô lùi dần ra xa …

- Bác sĩ tới … - Một tiếng hô lớn từ phía ngoài của đám đông vang lên khiến mọi người lùi ra, cổng bệnh viện hiện lên rõ nét trong đáy mắt  cô.

Gương mặt cô trở nên đờ đẫn, nước mắt chảy ra ướt đẫm khuôn mặt.

Bác sĩ chạy tới kéo theo cáng, họ nhanh chóng đặt người thanh niên lên trên đó và rồi lại cẩn thận đẩy cáng di chuyển vào trong. Cái cáng xa dần cô và rồi mất hút sau cánh cổng bệnh viện. Một cô y tá đến cạnh cô và dịu dàng dìu cô đứng dậy, cô y tá kéo lê thân thể của cô đi.

- Cô cũng là bệnh nhân của bệnh viện hả ? - Tiếng cô tá nói to và rõ ràng, nhưng cô lại chẳng hề nghe thấy gì nữa. Bên tai cô giờ đây toàn những tiếng ù ù …

~o0o~

Một tiếng trôi qua thật chậm so với sự nóng lòng của Quế, cô nàng không thể ngồi yên một chỗ mà cứ đi qua đi lại với gương mặt đăm đăm đầy lo lắng. Đôi tay cô ấy cứ đan vào nhau rồi siết chặt lại, rồi lại vò tóc, rồi lại lầm bầm nói như đang mơ.

- Mình … xin lỗi. - Huyền Thương đang ngồi cúi mặt trên hàng ghế ngoài phòng phẫu thuật, lên tiếng.

Tiếng nói bị những giọt nước mắt đang rơi làm nhoè đi.

- Đừng nói gì cả, mình không muốn nói chuyện với cậu. - Quế ngồi bên cạnh tỏ vẻ dửng dưng.

- Đừng ghét mình mà.

- Tôi ghét cậu, rất ghét cậu, vì cậu mà anh tôi đang phải phẫu thuật kia kìa. Tại sao cậu lại khiến người ta ghét thế không biết.

- Mình thật sự … thật sự xin lỗi mà. – Quay sang nắm tay cô bạn, Huyền Thương để Quế nhìn thấy gương mặt đỏ gay vì khóc của mình.

Sợ mình sẽ mềm lòng, Quế dứt tay mình ra khỏi tay Thương rồi đứng dậy, Quế ngồi sang hàng ghế đối diện.

Từng phút trôi qua đều mang theo sự lo lắng của cả Quế và Thương. Lo lắng cho Bảo, cả hai người con gái cùng mang trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó.

Bỗng, như một điều thần kì, cánh cửa mở ra, tà áo trắng của bác sĩ xuất hiện. Liền sau đó là những bác sĩ khác khác và những cô y tá thì đang đẩy cáng. Gương mặt của họ có vẻ rất thoải mái, những bước đi nhịp nhàng hoà cùng tiếng nói chuyện nhỏ. Có lẽ Nhật Bảo không bị gì quá nghiêm trọng.

Thật may mắn, Huyền Thương nhẹ lòng và rồi đầu óc cô trở nên trống rỗng, mơ hồ.

Cô ngã …

~o0o~

“Trong một hiệu sách nhỏ, có một cô gái mặc váy màu hồng phấn, rất xinh đẹp, đang đứng đối mặt với chồng sách để tìm ra một quyển sách ưa thích trong số rất nhiều những cuốn tiểu thuyết hay ở trên giá.

- Thương, để anh ôm em nhé ? - Một chàng thanh niên cao nhưng hơi gầy đứng ngay sau lưng cô gái, cất giọng.

Có chút bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng, cô gái lấy lại vẻ thản nhiên, bỏ mặc lời mời gọi của ai đó và tiếp tục chăm chú nhìn vào phần giới thiếu sách ở bìa.

- Không lên tiếng là anh ôm thật đấy. – Đúng thế thật, cô có thể cảm nhận hơi thở của người kia đang tiến lại gần mình.

Thất thế, cô đành quay lại.

- Em thua rồi. – Cô giơ tay đầu hàng. Anh phì cười rồi đưa tay lên xoa đầu cô. – Em đâu phải trẻ con. – Cô phồng má.

- Em ngoan y như con nít á ! Thế em có cho anh ôm không thì bảo ? – Anh giả vờ tiến tới gần cô, giọng đe doạ.

- Anh ôm em để làm gì ? Bây giờ đang là mùa hè, ôm nóng lắm.

- Anh muốn bảo vệ em nên anh muốn được ôm em vào lòng. Thế đã được chưa ? – Anh giải thích rõ ràng, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cô làm đôi má cô thoáng đỏ.

- Thế thì còn lâu nhá ! – Cô bỗng vụt chạy sang ngang, lần theo chiều giá sách và mất hút. Anh đứng ngẩn người rồi cũng cười.

Trong hiệu sách mà cô cũng đùa được, muốn làm náo động không gian yên tĩnh của mọi người sao ?

Vì hiệu sách nhỏ nên cũng chỉ có vài người đang chọn và hầu như họ đều là những người khá lớn tuổi. Không nói gì, anh nhẹ nhàng cẩn thận dò theo từng bước chân cô và … “

- Tỉnh rồi sao ? - Quế cất giọng lạnh lùng khi thấy Thương bật dậy.

- Mình đang mơ à ? – Thương ngỡ ngàng quay sang bên cạnh hỏi Quế.

- Hình như là vậy, có nghe cậu gọi tên ai đó, là Minh thì phải. - Quế nhún vai. – Ê, cậu không được xuống giường.

- Mình đang ở đâu vậy ? Lại là phòng bệnh nhân à ? - Cười đau khổ, có lẽ câu hỏi này không cần Quế trả lời thì Thương cũng biết nó là gì rồi.

- Cậu bị ngất, chắc cũng được tầm 20 phút rồi. - Vừa ngó đồng hồ, Quế vừa trả lời.

- À, Bảo … mình muốn … à … mình muốn hỏi về cậu ta ?

- Có muốn thăm anh mình không ? - Quế đáp lại Thương bằng một câu hỏi khác.

- Có ! – Thương gật đầu lia lịa.

- Ổn rồi chứ ?

- Mình khoẻ.

Không nói thêm lời nào, Quế đứng dậy và quay người ra phía cửa rồi bước đi. Thương chỉ còn cách tự mình xuống giường rồi nhanh chóng bước theo sau mặc dù sự mệt mỏi vẫn đang đeo bám lấy cô không rời.

Có vẻ như Quế cũng nhận thấy biểu hiện hơi khác thường so với người khoẻ mạnh của bạn mình nên bước chân của cô có phần chậm lại.

Thương mỉm cười cố bước nhanh hơn.

“Cạch !”

Cửa phòng bệnh mở, hơi lạnh bên trong nhanh chóng bao trọn lên thấy thể Thương khiến cô có chút rùng mình.

- Lạnh à ? - Quế đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh nhưng vẫn ngoái đầu ra sau hỏi Thương.

- Chút chút thôi.

- Tăng nhiệt độ lên nhé ?

- Thôi khỏi, không cần đâu.

Tích tắc … tích tắc … 30 phút trôi qua trong im lặng.

Thương muốn cất lời hỏi Quế về tình trạng của Bảo nhưng không hiểu thứ gì đó cứ chặn họng cô lại, một âm thanh cũng không thể phát ra.

Thầm nói trong lòng đến cả chục lần, Thương quyết định mở lời trước để phá vỡ không khí ảm đạm này.

- Cậu …

“Ting !” Đó là tiếng chuông tin nhắn từ máy của Quế. Thương bỗng trở lại im lặng. Sau khi xem xong tin nhắn, Quế vội vã đứng dậy.

- Cậu định đi đâu ? – Thương cũng đứng dậy theo.

- Mình cần nói chuyện với bác sĩ. Cậu có thể lại gần để nhìn anh ấy xem anh ấy giờ như thế nào. - Cười nhẹ một cái, Quế vội bước đi về phía cửa.

- Được. – Ngay sau tiếng nói của Thương là tiếng đóng cửa.

Bước từng bước thật chậm tiến lại gần chiếc giường bệnh nhân.

Nhật Bảo đúng thật là đang nằm trên đó với một dải băng trắng quấn quanh phần nửa trên đầu và bao nhiêu là những thứ dây dợ lằng nhằng xung quanh tay.

Lúc này sao trông cậu ta hiền đến thế ?

Nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, cô đưa tay mình lên nắm lấy tay của Bảo, có chút hơi ấm áp.

- Tôi xin lỗi cậu nhiều lắm. Đáng lẽ … đáng lẽ … - Không hiểu Thương lấy nước mắt ở đâu mà nhiều đến vậy, thứ chất lỏng nóng ấm đó đang từ từ lăn trượt xuống má cô. – Xin lỗi …

Cô ghì chặt lấy đôi tay cậu, áp nó lên má mình.

Bỗng, cảm thấy má mình rung rung, Thương bàng hoàng đặt bàn ta Bảo trở lại giường.

Cử động rồi, cậu ta tỉnh rồi …

Điều đầu tiên khi mở mắt ra là câu hỏi mà Thương cho là hết sức ngớ ngẩn của Bảo.

- Cô là ai ? - Mặt cậu lạnh lùng, mắt cậu nhìn cô chăm chăm.

- Cậu giận tôi đến mức giả vờ quên tôi sao, đừng đùa vậy chứ ? – Thương cười trừ.

- Cô là ai ? – Câu hỏi được lặp lại bằng một giọng nói cứng chắc hơn.

- Cậu không nhận ra tôi à ?

- Cô là ai ? - Dường như cậu ta chỉ biết nói mỗi câu này vậy, nhưng mà thái độ nghiêm túc này sao …

- Thế cậu là ai ? – Thương liên tưởng đến những nhân vật nam chính trong tuyển thuyết, họ - sau khi bị tai nạn – thì thường mất trí nhớ.

- Tôi ? Tôi là ai ? - Bảo hoàn toàn ngơ ngác.

- Ôi mẹ ơi ! – Quá sững sờ, Thương ôm đầu kêu.

- Mẹ ? Mẹ ? - Bảo nhìn Thương một cách chăm chú.

- Gì ?

- Là mẹ của tôi hả ?

- Sao ? - Mắt Thương được dịp mở to hết cỡ.

- Cô là mẹ của con ? - Mắt bảo sáng rực.

- Gì cơ ? Ơ không phải … - Thương rối rít xua tay. - Quế, bác sĩ … - Thương bỗng hốt hoảng kêu lên rồi nhanh chóng rời phòng. May thay, Quế cũng vừa về đến nơi.

- Chuyện gì vậy ? - Quế nắm tay Thương hỏi dồn dập.

- Bảo … Bảo …

- Anh mình làm sao ? - Quế gắt.

- Không được quát mẹ tôi. - Tiếng Bảo vang to làm tất cả mọi người - từ Quế tới Thương và cả bác sĩ - ngạc nhiên.

- Đó, cậu ta … kêu mình là … là mẹ cậu ta. – Khó khăn nhằn từng con chữ, Thương thở mạnh.

- Tôi không nghĩ nghiêm trọng đến vậy. – Bác sĩ lắc đầu.

- Ông bảo là anh ấy chỉ bị mất trí nhớ do não bị tổn thương thôi mà. Sao lại … - Quế ngồi thụp xuống sàn.

- Hay nhờ cô gái này giả làm mẹ theo đúng như những gì cậu ấy nghĩ, âu cũng là một phần làm cậu ấy vui. Còn cô gái này, có lẽ sẽ giúp cậu ấy khôi phục trí nhớ. – Bác sĩ vừa chỉ Thương rồi chuyển sang Bảo, vừa nói.

- Chỉ còn cách vậy thôi. - Quế ôm đầu.

- Mình … mình … - Thương đứng như trời trồng, chuyện quái gì thế này ?

Không hiểu những người kia là ai và đang nói gì, Bảo chỉ biết ngơ ngác nhìn họ một cách xa lạ.

Đào Nhật Bảo, con đường phía trước còn gian nan lắm …

~o0o~

Chưa kết hôn, chưa có con nhưng Phan Huyền Thương lại chính thức trở thành mẹ của một chàng thanh niên bằng tuổi cô, không những thế lại còn cao hơn cô cả một cái đầu.

Và đứa con trai của cô – Đào Nhật Bảo – đã trở thành một đứa con trai ngoan ngoãn ngoài sức tưởng tưởng của bà mẹ Huyền Thương. Quế là người ngạc nhiên nhất trước thái độ “chiều mẹ” của anh trai mình.

- Mẹ ơi, chúng ta đi chơi đi. - Vừa ăn những múi cam mà Quế bóc, Nhật Bảo vừa kéo áo Thương mà hỏi.

- Cậu … à con chưa khoẻ đâu, cần phải nghỉ ngơi. – Thương cười hiền rồi xoa xoa đầu Bảo làm cậu cười tít mắt.

- Thế lúc nào con khoẻ thì mẹ phải hứa đi chơi với con đấy. - Bảo ngây ngô giơ bàn tay đã nắm lại chỉ còn chừa ngón út lên.

- Tất nhiên. – Thương đưa tay mình ra móc ngoéo với cậu.

- Thật là ghen tỵ với hai mẹ con nhà này. - Quế giả vờ hờn dỗi. Từ em gái ruột của Nhật Bảo mà giờ cô đã lên tới chức dì của cậu.

- Thôi mà. – Thương cười xuề xoà đáp trả.

Nếu như thời gian không thể nào quay trở lại để đưa ta về những miền quá khứ êm đẹp thì có thể những tai nạn hi hữu sẽ trở thành niềm may mắn đối với một ai đó.

Cuộc sống của Nhật Bảo - nếu không có sự chia tay của bố mẹ - thì sẽ là một cuộc sống khiến ai cũng phải ghen tỵ và ao ước có được.

Nhưng đó chỉ là quá khứ, một phần quá khứ mà Nhật Bảo và cả Quế Anh đều muốn khơi lại để nó trở thành hiện thực chứ nó không phải là hiện tại. Dừng chân tại một điểm, Bảo thoả mãn với cuộc sống của một thằng thanh niên lêu lổng, chơi bar thâu đêm, hút thuốc, uống rượu, … mà không còn cần phải để ý đến xung quanh nữa, sống mà không có một người mẹ bên cạnh để chăm lo đến từng bữa ăn, giấc ngủ hay là đến cả những gì tối thiểu nhất trong cuộc sống của một con người.

Giờ đây, ông Trời đã cho cậu một cơ hội để trở lại là một đứa trẻ con được sống trong tình yêu thương của mọi người, để ai cũng phải lo lắng, quan tâm, chăm sóc và bảo vệ cậu. Nhưng liệu rằng, nước cờ này sẽ đi đúng hướng hay là nó sẽ làm lệch quỹ đạo của cả một quãng đường đời sau này ?

Quế đã khóc rất nhiều, Quế nói nhất định Thương phải giúp Nhật Bảo. Nhưng giúp bằng cách nào đây ? Làm mẹ cậu ta ? Nuông chiều cậu ta theo cái cách mà các bà mẹ âu yếm đứa con ít tuổi của mình ? Thương có thể làm được nhưng với một người mới quen biết như Nhật Bảo, thứ tình cảm trước đây đối với cậu là căm ghét. Thật là khó xử.

Nhưng lỗi lầm tất cả là do Huyền Thương gây ra, mọi tội lỗi đều là do cô. Người phải chịu trách nhiệm, là cô chứ không phải ai khác. Quế kể rất nhiều chuyện, rất rất nhiều. Lòng cô cũng không khỏi xót xa. Những kí ức buồn phiền đã rời bỏ Nhật Bảo để cậu được yên, số phận đưa đẩy khiến cô trở thành người viết tiếp những trang nhật ký cho cậu. Điều này có phải chăng là sự sắp đặt kì diệu của Thượng Đế ?

Suốt một tuần bảo nằm viện, Thương ngày nào cũng mang đồ ăn đến, ngày nào cũng pha nước cam cho Nhật Bảo uống. Nhật Bảo thực sự rất ngoan, Nhật Bảo gọi cô là mẹ, nhìn cô tin tưởng như chính cô là người đã sinh ra cậu. Trong lòng cô, hình ảnh của Nhật Bảo là một đứa con yêu quý. Cô đã chấp nhận được cậu.

Nhật Bảo là một người có tâm hồn trong sáng và ngây thơ, cô sẽ khiến tất cả mọi điều bất hạnh trước đây của cậu thành những điều tuyệt vời nhất. Bố mẹ ly hôn, không được sống với mẹ thì sao nào ? Giờ thì đã có mẹ rồi nhé. Cô sẽ yêu thương Nhật Bảo, sẽ làm cho cậu ấy có một cuộc sống hạnh phúc.

Anh Tử Minh là sinh viên trường Sư Phạm, anh ấy luôn nói với cô rằng “Trái tim không chỉ để yêu mà còn để thương nữa !”

- Mẹ ơi, mẹ đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy ? MẸ ?

- À à, gì Bảo ? – Thương giật mình quay sang nhìn cậu.

- Mẹ đang suy nghĩ gì mà không bóc cam nữa ?

- À không có gì, mẹ bóc ngay đây.

- Dì Quế đi đâu rồi mẹ ? - Bảo lễ phép.

- Quế đi vệ sinh Bảo ạ. – Thương vẫn chưa thể quen được cách gọi của Bảo nên chẳng thể mạnh miệng mà gọi “con” âu yếm.

- Mẹ ơi, thế bố không vào thăm con à ?

- Bố ? Bố nào ?

- Thì là bố của con, chồng của mẹ ý.

Huyền Thương sững người.

Ấy chết, quên mất, có mẹ thì cũng phải có bố chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro