Bi Kịch Quá Khứ ..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


8 năm trước .
Trung Châu .. một quận thuộc Vân Du Quốc

Trương Cảnh Hiền là quan trấn giữ Trung Châu , là một người đầu đội trời chân đạp đất nhưng vào thời đại loạn lạc thế này một phàm nhân như hắn sao có thể làm được việc mà chỉ có các bật Tiên Nhân mới có thể làm chứ .

''Phụ thân '' Trương Nhất Phong lúc này mới 12 tuổi gương mặt lại hiện lên vẻ lạnh nhạt của người trưởng thành .

''Tiểu Phong còn sao lại ra đây , về phong nghĩ ngơi đi đêm đông lạnh lắm '' Hắn nói vậy thì đi tới muốn ôm lấy con trai nhưng Nhất Phong đã tránh né hắn .

''Phụ thân ! Trung Châu gặp hạn bão tuyết đã ngót 8 tháng sau Vân Du Quốc ko cử Thánh Nhân tới giúp chúng ta ?'' Cậu nhóc còn nhỏ thân thể có phần yếu nhược nhưng lời nói lại có khí khái của một nam nhi thực thụ .

'' Thần của Vân Du Quốc là Trương Chân Nhân đã tự nhiên biến mất , nay Vân Du Quốc này vẫn còn có Thần Cốt hộ thể và kết giới của ngài ấy bảo hộ nhưng Trung châu là trấn xa nhất Vân Du Quốc cho nên kết giới đã có phần yếu đi , hiện tại ko ai giúp được chúng ta đâu '' .

Nghe phụ thân nói vậy Trương Nhất Phong quay mặt đi nói '' Nhi tử đã hiểu rồi thưa phụ thân '' hắn nói xong cũng rời đi ..

Trung Châu nằm xa Kinh Thành nên nước xa ko thể cứu được lửa gần , nay nơi này gặp nạn tuyết rơi dày đặt kêu trời ko thấu kêu đất ko hay Trương Cảnh Hiền chỉ là người luyện võ , thời trẻ có từng tu tiên thuật nhưng cũng chỉ là cấp bật  Tạo Hoá , so với người thường thì quả là  mạnh hơn nhưng sức lực cũng có hạn mà thôi .

Trương Nhất Phong nghĩ nhờ người chi bằng nhờ mình , hắn đóng cửa bế quan ba năm từ một cậu nhóc bệnh tật yếu nhược chỉ trong 3 năm ngắn ngủi đã từ kết đan lên thẳng Bán Tiên Nhân . Khi hắn vượt cấp lên Bán Tiên thì Bão tuyết thật sự đã giảm đi một chút xíu ...

''Hiện tại chỉ là tạm thời làm giảm được Bão tuyết , nay con đã là Bán tiên nên sẻ rời đi đến Kinh Thành nhờ sự giúp đỡ của Thánh Nhân '' Trương Nhất Phong nói với phụ thân hắn .

''Trăm sự nhờ con , Tiểu Phong bảo trọng nhé '' Trương Cảnh Hiền để hai tay lên vai con rồi nhẹ giọng nói .

Trương Nhất Phong khẻ gật đầu rồi nhìn phụ thân thêm lần nữa , hắn quay lưng ngự kiếm rời đi ...

Suốt 4 năm lặn lội từ Trung Châu tới Vân Du Cung nhưng chỉ là mò kim đáy biển , hắn khốn khổ vô cùng vì ở Trung Châu chỉ có mình hắn là Bán Tiên nhưng dọc đường hắn đi đến Kinh Thành thì vô số Tiên Nhân và Bán Tiên , hắn như cành cây ngọn cỏ ở Vân Du Quốc này mà thôi , đã vậy Yêu Quái còn cấp cao nữa , hắn bị bắt rất nhiều lần chỉ vì nhìn trong có vẻ yếu đuối .

''Vậy là huynh mất hơn 4 năm vẫn chưa tìm được người để nhờ vả chuyện ở quê hương ?'' Mộc Tuyết Ly nhìn thấy cuộc đời hắn nhìn đau lòng dùm  ..

''Cô nương hỏi ta như vậy làm gì ? Ko phải hiện tại tới bản thân ta còn ko thể tự thoát ra khỏi đây sao ?'' Trương Nhất Phong nhẹ giọng nói nhưng mắt vẫn nhìn xung quanh .

''Được rồi , ta sẻ giúp huynh nhé chịu ko ?'' Mộc Tuyết Ly nói xong thì dùng túi càng khôn hút hết châu báo vàng bạc vào rồi đi tới nắm lấy tay của hắn ..

''Cô nương lấy châu báo làm gì ? Còn nắm tay ta làm gì ?'' Hắn hỏi cô với ánh mắt bất ngờ , [Thánh Nhân vừa tham tiền tài vừa ham nam sắc quả thật ko đáng tin ]

''Đợi chúng ta thoát khỏi đây đã , tới đó huynh sẻ biết '' Mộc Tuyết Ly nắm tay hắn rồi mĩm cười cô lại nói '' Biến '' .

Khi xuất hiện lại quả thật họ đã đứng trên mặt đất rồi .... Trên mặt Trương Nhất Phong xuất hiện 1 tia kinh ngạc...

''Trung Châu đi hướng nào ?'' Cô nhìn xung quanh rồi hỏi .

''Cô nương muốn đến đó thật sao ?'' Nghe trong lời nói có sự hoài nghi rất lớn , hắn ko tin cô lại chịu giúp quê hương mình .

''Nói thừa ! Huynh sao lại ko tin ta chứ ? Ta thật lòng muốn giúp đó '' Mộc Tuyết Ly nói xong thì mĩm cười nhưng trong lòng ko cười nổi . Khi nảy cô dùng Biến Thân để rời khỏi Sa Cung , do quá trình sử dụng biến thân cô đã dùng tốc độ di chuyển cực đại để có thể xuyên qua vật chất , hiện tại cơ thể tự nhiên lại hơi khó chịu ko biết có sao ko .

''Vậy theo ta đi '' Trương Nhất Phong nói rồi triệu hồi kiếm  , hai người ngự kiếm rời đi .

Suốt chặn đường đi Mộc Tuyết Ly đứng phía trước im lặng ko nói gì , Trương Nhất Phong đứng phía sau nhìn cô chăm chú , hiếm có khi cô im lặng đến vậy . Bổng cô hơi lùi lại ..

''Cô nương sao vậy ?'' Trương Nhất Phong lo lắng hỏi , hai tay đở lấy cô .

''Ta đau bụng quá , huynh xem thử ta bị gì ?'' Cô nhăn mặt rồi khẻ nói . Hai người dừng lại nghĩ ngơi ở một cánh rừng , Trương Nhất Phong bắt mạch thì thấy mach tượng ổn định ko có gì bất thường nhưng cô lại tựa vào lòng hắn mà ngủ ko chịu tỉnh lại ...

Trương Nhất Phong đưa tay nhẹ vén sợi tóc may bị rối trên mặt cô liền thờ dài [ A Ly chúng ta có nhất thiết phải vướn vào hoàn cảnh này không ?] hắn ngồi đó rồi nhớ lại ....

Bắc Dương 18 năm trước .....

''Sư phụ đứa bé này thật đáng thương '' Nhan Như Hoa thấy sư phụ nhặt 1 đứa bé sơ sinh trên nề tuyết trắng thì nhỏ giọng hỏi .

''Ừm '' Trương Chân Nhân nhỏ giọng nói .

Trương Chân Nhân tên là Trương Du Phong còn Chân Nhân chỉ là hiệu được mọi người tôn trọng nên gọi vậy ...

Đứa trẻ này cơ thể âm hàn , trên trán lại có một dấu ấn băng tinh , thân thể ko đơn giản về sau chắt chắn sẻ là mối hoạ cho Vân Du Quốc Trương Du Phong lúc này đã 28 tuổi , vì bản thân đã là Thần nên có thể nhìn ra được thân thế của đứa bé này .

''Từ này ta gọi con là Mộc Tuyết Ly '' hắn nhẹ giọng nói rồi ôm đứa bé cùng Nhan Như Hoa ngự kiếm bay về Vân Du cung , và đó cũng là lần cuối hắn xuống núi .

Mộc Tuyết Ly tính tình lãnh đạm từ khi sinh ra đã ko cười , cô ko hứng thú với bất cứ thứ thì ngoài tu luyện .

Năm đó Lâm Tịch Dương đến tuổi trưởng thành , theo quy định của Vân Du Cung đệ tử đủ 18 tuổi sẻ một mình vào rừng Tinh Anh để săn yêu thú và kiếm khí, Nhan Như Hoa thì luyện công ở bí cảnh , để Mộc Tuyết Ly mới 8 tuổi ở lại Vân Du Cung tự nấu cơm , tự luyện công vì Trương Du Phong bế quan nhiều hơn xuất quan , cho nên ở Vân Du Quốc ko ai biết mặt vị thần của chúng ta ra sau trừ 3 đồ đệ .

Tới khi hắn rời khỏi Động Quan thì đi về phòng nhìn ko thấy ai , Trương Du Phong đứng trên Van Du Cung nhìn qua gương Hiện Thế thì lắc đầu '' Ta giữ con bé lại chính là tạo nghiệp '' hắn nhẹ giọng rồi biết mất ..

Vì lúc nảy hắn nhìn thấy Mộc Tuyết Ly có chuyện lạ xảy ra mà chuyện đó chính hắn cũng ko giải thích được .

Trương Du Phong đem cô bé về rồi truyền cho bọ Du Phong Quyết chủ yếu muốn giảm bớt sát khí của cô và điều đó chỉ đúng 1 nữa , Mộc Tuyết Ly quả nhiên đã giảm bớt sát khí vì Du Phong Quyết phát huy tác dụng kiềm nén sức mạnh tà ác của chủ nhân , và Mộc Tuyết Ly lại đi theo khí cạnh mà Trương Du Phong đã định , nhưng hai năm sau đó , Trương Du Phong bị ám hại và Mộc Tuyết Ly tự nhiên lại tàn ác . Gieo tiếng xấu khắp nơi .

''A Ly ! Tám năm qua con đã tàn sát bao nhiêu sinh mạng yếu ớt rồi , ta thử hỏi tại sao năm đó ko giết con để khỏi phải mang vướn bận đến tan biến cũng ko thể ?''

Trương Nhất Phong chính là Trương Du Phong , khi bị ám toán hắn đã thoát hồn khỏi xác nhưng hắn ko ngờ hồn mình lại nhập vào đứa bé con của Trương Cảnh Hiền ở Trung Châu là Trương Nhất Phong bị bệnh vừa mới chết , tới phụ thân hắn còn ko biết con mình đã chết sau tự nhiên sống lại ,vì Trương Nhất Nhất Phong  khi sinh được bói ko sống qua tuổi 12 .

''Mộc Tuyết Ly ko biết tại sao lại thay đổi đến như vậy ? Ta hiện tại ko thể đở nổi một chưởng của Thánh Nhân thì làm sao có thể ngăn được đồ nhi này chứ ?'' Trương Du Phong do tâm thức bị tổn thương nên sống lại trong cơ thể của Trương Nhất Phong cũng bị tổn thương ở tâm thức nên ko nhớ quá nhiều chuyện khi còn sống , hồn đã thoi thóp lại nhập vào xác yếu nên mới nghi kị Mộc Tuyết Ly .

''Đành trước trông cậy vào đồ nhi này , sau đó lại tính tiếp '' Trương Du Phong đã mơ hồ cảm nhận Mộc Tuyết Ly thay đổi rất nhiều , hiện tại chỉ đành lợi dụng cô để vượt cấp mà thôi .( do lúc này đã biết Trương Du Phong nhập hồn nên khi một mình hắn thì mình sẻ để Trương Du Phong nhé  ).

Nghĩ vậy hắn bế cô rồi mở cổng không gian để về Trung Châu .

Trong ngôi  Nhà tranh trên núi , trước nhà có cái ao sen nhỏ nhìn rất nên thơ , Mộc Tuyết Ly ngủ dậy nhìn ngó xung quanh , bên ngoài tiếng đàn du dương nghe thật êm tai ..

Cô đi theo tiếng đàn thì thấy Trương Nhất Phong bạch y phiêu dật , tóc dài đen nhánh đang ngồi gãy đàn ...cô đi đến bên cạnh ngồi xuống rồi hai tay chống cằm nghe hắn đàn mà cô ko hiểu là bài gì , chỉ nghe hay còn hắn thì quá đẹp ....

[nếu đời này ta được sống hạnh phúc bên cạnh người đàn ông này thì còn gì bằng nữa đây ] Mộc Tuyết Ly ánh mắt say mê mà ko biết tiếng đàn đã im lặng từ lâu rồi .

Trương Nhất Phong quay lại nhìn cô liền nhẹ nhàn đặt ngón tay cái lên khoé môi cô rồi hơi chồm xuống ,hắn nhẹ giọng '' Cô nương chảy nước dãy kìa , thèm ăn gì sao ?'' .

Mộc Tuyết Ly bừng tỉnh liền chùi miệng rồi nói '' ta đói quá nên có chút ko kìm lòng '' lời cô nói ra làm hắn mĩm cười ..

''Từ Bán Tiên thì đâu cần ăn lương thực ngũ cốc nữa , Thánh Nhân lại thấy đói sao ?'' Lời nói nhẹ nhàn êm dịu như suối chảy làm Mộc Tuyết Ly vốn đã thích hắn lại càng u mê hơn nữa ..

''Huynh nói vậy thì là vậy , à mà đây là đâu ?'' Cô nhìn xung quanh rồi hỏi hắn.

''Rừng Trúc bên ngoài thành Trung Châu '' hắn đáp .

''Rừng Trúc ! Trung Châu , huynh đem ta tới đây hả ?'' Cô hơi bất ngờ , ai nghĩ cô mới thiếp đi có chút mà tới nơi luôn rồi , dự định đi cả tháng lận mà .

''Cô nương hôn mê làm ta thấy bất an nên đã cưỡng chế tu vi mà đến nơi này , nơi đây có nhiều linh khí rất tốt cho cô nương '' hắn lại dịu dàng đáp .

Mộc Tuyết Ly cuối mắt nói '' huynh tốt với ta như vậy ta thấy rất vui , hay nhân cơ hội này chúng ta bái đường luôn đi '' . Lời cô nói xong làm hắn toát mồ hôi lạnh

[nữ nhân này sao lại có ý nghĩ đó chứ ?].

''Chuyện này sau có thể chứ ?'' Trương Du Phong quay đi rồi nói với giọng hơi lớn .

Mộc Tuyết Ly thấy vậy ko nói nữa , cô nhìn xung quanh rồi nói '' hay ta khai thông tâm thức cho huynh nhé '' cô nói rồi nhìn hắn .

Trương Du Phong thấy hơi lạ , hắn ko nghĩ cô chỉ vừa nghe hắn ko đồng ý liền ko nói tới nữa ....

Thấy hắn im lặng cô nói '' Nhưng huynh chỉ ta cách nhé , ta ko giỏi mấy chuyện này đâu '' .

Trương Du Phong khẻ gật đầu ,hai người đi đến bên giường rồi ngồi đối mặt nhau hắn nhẹ giọng nói '' Tâm Thức chính là trái tim ta , cô nương đặt tay lên đó đi '' .

Mộc Tuyết Ly đặt tay lên trái tim hắn rồi bắt đầu làm theo lời hắn nói , cô dùng sức mạnh Thánh Nhân để bước vào trái tim hắn , bệ trong đó chỉ 1 màu trắng ...

''Màu trắng này là tượng trưng cho sự trống rổng hả ta ?'' Mộc Tuyết Ly tự hỏi mình . Cô đi về phía trước lúc này Trương Nhất Phong quả thật bị phong ấn bên trong đó , hắn bị treo hai tay hai chân lên không trung bằng dây xích . '' quá đáng thật '' cô nói rồi bắt đầu dùng sức rồi bay lên dùng tay bức đứt dây xích rồi ôm hắn nhảy xuống .

Khi Phong ấn bị cô Phá đi gương mặt Trương Nhất Phong cơ chút thay đổi , gương mặt vốn thư sinh yếu đuối nay lại hiện lên khí chất anh dũng , vẫn là mỹ nam tuyệt thế nhưng có phần mạnh mẽ và uy nghi hơn làm Mộc Tuyết Ly hơi giật mình mà nhìn ko chớp mắt .

''Rời khỏi đây đi '' Trương Du Phong nói khẻ .

''Ta đem huynh đi '' cô nói rồi ôm hắn bay đi , phong ấn bị gở xuống , núi tuyết bị sụp , hai người bay ra khỏi đó thì ở bên ngoài Mộc Tuyết Ly đã ngất trên người của Trương Du Phong , cô đè lên người hắn nhìn thật ái muội ...

Hắn tỉnh lại nhìn thấy cô đè mình thì ko nói gì cũng ko xua đuổi cô , hắn để cô nằm trên người mình hắn nghĩ [ phong ấn năm đó của Hoạ Thần mà A Ly chỉ cần phẩy tay là đã giải được rồi , A Ly dù là Thánh Nhân nhưng sức mạnh này thì thực sự quá mạnh , là do Du Phong Quyết hay do tài năng bẩm sinh , 8 năm qua mình chỉ toàn nghe được tiếng xấu của A Ly nhưng từ khi gặp lại ở trấn Thanh Phong A Ly đã thay đổi như người khác vậy ?].

Mộc Tuyết Ly trong lúc ngủ cô đã đi vào Mộng Cảnh và gặp được Trương Du Phong thực sự , người cô vừa cứu là một phần linh hồn của hắn , trong lúc còn chưa biết chuyện gì xảy ra Mỹ Nam đó quay lại nhìn cô rồi ánh mắt có chút lạnh nhạt .

''Người là ??....'' Cô ấp úng trước vẻ mặt lạnh nhạt nhưng đẹp đến làm cô ko thể rời mắt ,

''Ta được người đời gọi là Trương Chân Nhân '' Trương Du Phong nhẹ giọng .

''Mộc Tuyết Ly bái kiến sư phụ '' cô quỳ xuống chắp tay nói .

''Ko cần làm vậy , ta biết cô nương ko phải A Ly '' Trương Du Phong quay mặt đi rồi nói '' Mộc Tuyết Ly trước khi bị ám hại đã dùng Du Phong Quyết triệu hoá cô nương tới đây , và ta là người dẫn dắt cô nương tìm ra sự thật .''

Mộc Tuyết Ly mặt mày ngu ngơ rồi ko biết nói gì , thấy vậy Trương Du Phong nói '' ta là người sáng tạo ra Du Phong quyết , Mộc Tuyết Ly dùng chiêu thức Hoán Phong Hồn Thuật triệu hồi linh hồn cô nương cũng vô tình kéo ta thức dậy khỏi phong ấn ở Huyết Ngục nhưng chỉ 1 phần mà thôi '' .

Mộc Tuyết Ly lúc này hiểu được chút xíu liền nói '' sư phụ người bị ai ám hại có thể nói cho đồ nhi biết ko ? Đồ nhi trả thù cho người ''

Trương Du Phong mặt hơi giựt giựt , chử sư phụ này cô gọi cũng thật thuận miệng quá rồi '' Năm đó ta đánh nhau với Vô Ảnh và Vô Nhan hai hầu cận bên cạnh Quỷ Vương , trong lúc vô ý đã bị một kẻ thứ ba làm bị thương rồi sau đó ta cố gắn dùng kế kim thiền thoát xác nhưng vẫn bị đánh trọng thương cuối cùng 1 phần linh hồn ở lại trong chân thân , còn 1 phần nữa đã nhập vào thân xác một thiếu niên '' .

Mộc Tuyết Ly nghe vậy liền gật gật đầu coi như đã hiểu rồi nói '' vậy hiện tại chân thân sư phụ đang ở đâu ? Còn thiếu niên đó ở đâu để đồ nhi tìm cho nhanh'' .

''Chân thân ta ở Huyết Ngục , còn thiếu niên mà ta nhập vào đó chính là người đang đồng hành cùng cô nương đó thôi ''

Cô nghe sư phụ nói vậy thì gương mặt đang hớn hở liền hiện lên tia mất mát là hụt hẩn'' Trương Nhất Phong là 1 phần Linh hồn của sư phụ sao ?'' Cô hỏi xong thì liền ngồi xuống vì cô đã nhận được cái gật đầu của Hắn .''sao lại vậy chứ ? Sư phụ chính là Trương Nhất Phong vậy tướng công của đồ nhi thì sao ?'' Cô gục đầu vì thất vọng .

''Trương Nhất Phong thật ra là một phân thân của ta , nhưng hắn lại bị Hoạ Thần đánh trọng thương làm hắn ko thể khai thông tâm thức được , năm ta bị hại cùng lúc hắn vừa chết nên ta đã nhập vào và sống với thân phận mới này '' Trương Du Phong kể lại một đoạn của quá khứ .

Hiện giờ Mộc Tuyết Ly đã hiểu được chuyện gì xảy ra rồi , vậy cũng có thể chuyện cô ko phải là Mộc Tuyết Ly đã bị hắn nhận ra từ đầu nhưng đợi tới hôm nay mới nói với cô .'' Hôm đó đồ nhi mơ hồ nhìn thấy bóng lưng rời đi ở Trấn Thanh Phong là người sao ? Người cứu đồ nhi ?'' .

''Đúng vậy ! Ta vô tình cứu được cô nương nhưng lại phát hiện Tịch Dương tới nên mới bỏ đi , ko ngờ lại bị Xà Tinh bắt đi '' hắn nói .

''Vậy thì dể rồi sư phụ, người bây giờ đã mở được tâm thức vậy người có thể tu luyện cho mạnh lên rồi tìm kẻ thù của người để trả thù '' Mộc Tuyết Ly nói nhưng mặt ko có vui vẻ gì , mỹ nam của cô đã thành sư phụ cô rồi huhu ....

''Chuyện đâu đơn giản như vậy ? Nhưng trước mắt tới đâu ta tính tới đó , chuyện này cần cô nương tìm ra chân tướng , hiện tại chính ta cũng bị sự bất tử của mình mà quên đi một số chuyện . '' Trương Du Phong nói xong thì liếc mắt nhìn cô ..

Mộc Tuyết Ly cũng nhìn hắn rồi nói '' sư phụ à ko Trương Chân Nhân thật ra người từ đầu đã biết ta ko phải đồ nhi của ngài rồi mà phải không ? Sao tới giờ ngài mới nói '' .

Hắn nghe cô nói vậy thì nói '' Du Phong quyết là do ta tạo ra nhưng ta chưa từng dùng tới nó , Hoán Phong Hồn vốn là chiêu chuối cùng trong 4 chiêu thức của bộ Du Phong , lúc thấy Mộc Tuyết Ly tỉnh lại ta muốn quan sát thêm nên mới ko nói rỏ ngay từ đầu , thật ra danh tiếng của Thánh Nhân Mộc Tuyết Ly ko tốt lành gì đâu nhưng nếu cô nương có thể dùng thân thể Thánh Nhân là chuyện tốt thì còn gì bằng nữa '' .

''Ra là vậy ! Mà hiện tại ta cũng chỉ có thể cố gắng giúp ngài tìm ra sự thật năm xưa mà thôi , đâu còn đường lui nữa ?'' Cô nói vậy rồi sực nhớ ra điều gì liền hỏi '' vậy ta nên xưng hô thế nào với ngài đây ?''

''Ta ko để tâm đâu , xưng hô thế nào chỉ cần cô nương muốn thì cứ gọi thế ấy . '' hắn nói xong thì quay mặt đi về phía trước .

Mộc Tuyết Ly cũng đi theo rồi cô tỉnh lại nhìn thấy mình đang ôm Trương Du Phong thì ngồi dậy mà nhìn [ toi rồi mới xuyên vào ko chịu tìm hiểu tự nhiên yêu ngay sư phụ rồi tính sao đây ? Huhu mỹ nam ơi ] .

Trương Du Phong cũng mở mắt nhìn cô , hắn ngồi dậy chỉnh lại y phục rồi nói '' Trung Châu hiện tại vẫn còn bị tuyết bao phủ , trước mắt ta đưa cô nương đến Trương Phủ rồi tính '' .

Mộc Tuyết Ly cứ nhìn mặt Trương Du Phong hoài , hắn đẹp trai đã đành nay lại thêm phần mạnh mẽ và khí chất bất phàm làm cô thấy mình thật nhỏ bé làm sao ?

''Sao vậy ?'' Trương Du Phong nhẹ giọng hỏi cô .

''Ta mở tâm thức xong cho huynh rồi , mặt huynh thay đổi luôn , đây mới là chân thân của Trương ... à ko của huynh thật sao ?''

Trương Du Phong gật đầu nói '' Ta cứ mõi lần vượt cấp sẻ có chút thay đổi nhưng đây quả thật là chân thân của ta , nhưng cô nương yên tâm ở Vân Du Quốc này có 5 người biết mặt thật của ta thôi ''.

''Được '' Mộc Tuyết Ly gật đầu nói  cô cũng ko hỏi xem 5 người đó là ai nhưng ít vậy chắt ko sao đâu .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro