chương 16: cậu thật sự giặt cả thứ đó hả!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ Chước phát hiện, Hoắc Nguyệt Tầm ở trong phòng tắm lâu hơn cậu tưởng. Ban đầu, Kỷ Chước còn khẩn trương, chú ý nghe tiếng nước trong phòng tắm, luôn sẵn sàng đợi Hoắc Nguyệt Tầm bước ra. Nhưng tiếng nước kéo dài, miếng đệm ghế trở nên mềm mại, và tâm trí căng thẳng của cậu cũng dần thả lỏng. Cuối cùng, Kỷ Chước dựa vào bàn ăn mà ngủ lúc nào không hay.

Có thể là do bộ quần áo mềm mại và thoải mái trên người, hoặc do sự ôn nhu và bảo bọc của Hoắc Nguyệt Tầm, Kỷ Chước cảm thấy an tâm đến lạ. Trong giấc mơ, những ký ức cũ ùa về. Đặc biệt là hình ảnh của gia đình trước khi tan vỡ. Cha mẹ cậu, Kỷ Hoa Dũng và Tống Gia Lị, từng là một đôi vợ chồng được hàng xóm xung quanh khen ngợi.

Kỷ Hoa Dũng mất mẹ từ sớm, ba tái hôn, và ông phải nghỉ học sớm để lao động. Sau khi học lái xe vận tải lớn, ông theo thầy chạy đường dài, đủ khả năng nuôi sống bản thân. Trong khi đó, Tống Gia Lị vì cha mẹ trọng nam khinh nữ, dù thông minh cũng không được học hành đến nơi đến chốn, phải ra ngoài làm việc từ nhỏ, rất vất vả. Hai người gặp nhau, yêu nhau và kết hôn. Kỷ Chước và Kỷ Ấm lần lượt ra đời. Cuộc sống đáng lẽ cứ thế bình lặng trôi qua, nhưng dường như số phận muốn trêu đùa gia đình cậu. Như cánh bướm đập nhẹ, hệt như chuỗi hiệu ứng kéo theo những sự kiện không thể đoán trước.

Kỷ Chước vẫn còn nhớ như in thời điểm đó, khi tiểu học Kỷ Ấm đột ngột bị bệnh nặng. Lúc đó, gia đình vừa gánh khoản vay mua nhà, không ai để ý đến cô bé, chỉ nghĩ rằng cô bị sốt thông thường, vì điều đó mà Kỷ Chước được giao nhiệm vụ chăm sóc em gái. Kỷ Chước làm theo hướng dẫn, chăm sóc em gái đúng giờ, cho thuốc, đo nhiệt độ, và đưa cô bé đến phòng khám. Tuy nhiên, bệnh tình của Kỷ Ấm dường như không cải thiện. Cảm giác cơ thể cô bé cũng ngày càng khó chịu, nhưng không ai nghĩ đây là vấn đề nghiêm trọng.

Cuối cùng, khi gia đình nhận ra tình hình không ổn, họ vội vàng đưa hai đứa trẻ đến bệnh viện, và mới biết rằng Kỷ Ấm bị viêm phổi. Kỷ Chước thì cơ thể khá khỏe mạnh, nhưng Kỷ Ấm vì sức đề kháng yếu đã bị bệnh nghiêm trọng, và nếu không điều trị kịp thời, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tống Gia Lị và Kỷ Hoa Dũng lập tức lo lắng, bỏ việc để chăm sóc con cái, nhưng tiền bạc lại trở thành vấn đề lớn. Họ phải xoay sở để kiếm tiền trả nợ, điều này khiến cuộc sống gia đình càng thêm khó khăn.

Kỷ Chước khi đó cảm thấy hoàn toàn bất lực, không biết làm thế nào để giải quyết tình hình. Chỉ biết rằng, bệnh của Kỷ Ấm kéo dài rất lâu mới khỏi, và khi Kỷ Chước bước vào lớp ba, áp lực trong gia đình mới dần giảm bớt. Khi mọi thứ có vẻ đang tốt lên, Kỷ Chước không thể ngờ rằng đó chỉ là thời điểm hồi quang phản chiếu. Thực sự khó khăn còn ở phía trước.

Kỷ Hoa Dũng và Tống Gia Lị nhận ra tầm quan trọng của tiền bạc sau bệnh tật của Kỷ Ấm, và họ đều cố gắng làm việc chăm chỉ. Kỷ Hoa Dũng không ngại nguy hiểm, lái xe đường dài vào ban đêm. Trong một lần di chuyển trên cao tốc, để tránh một chiếc xe nhỏ bất ngờ, ông gặp tai nạn xe cộ và mất ý thức. Khi tỉnh lại, Kỷ Hoa Dũng thấy mình nằm trên giường bệnh, xung quanh là những gương mặt lo lắng của gia đình. Ông chưa hiểu tình hình, nhưng khi cố gắng đứng dậy, ông mới phát hiện ra rằng mình đã mất cả hai chân.

Kỷ Hoa Dũng, một tài xế xe tải, đã mất đi đôi chân trong một vụ tai nạn giao thông, không còn khả năng lái xe, và vì vậy trở thành một gánh nặng. Việc không thể tiếp tục công việc đã khiến ông trở thành một gánh nặng cho gia đình và công ty, với sự bồi thường từ công ty không đủ để trang trải cuộc sống.

Tình hình trong gia đình ngày càng tồi tệ. Kỷ Hoa Dũng không còn giữ được phẩm chất trung thực và đáng tin cậy như trước, mà bắt đầu sa vào rượu chè và cờ bạc. Kỷ Chước, lúc đó 16 tuổi, phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, vừa chăm sóc ba, vừa làm việc vặt, và cố gắng khuyên nhủ ba mình. Dù bị đánh đập và tổn thương, cậu vẫn cố gắng không để tình trạng của mình làm hỏng tâm lý.

Khi Kỷ Hoa Dũng xuất viện, sự thay đổi trong ông trở nên rõ ràng hơn. Từ một người đàn ông hàm hậu, ông trở thành người thường xuyên say rượu và cờ bạc. Kỷ Chước phải kiên nhẫn chăm sóc cha và chống chọi với nỗi đau của mình. Tình hình gia đình càng thêm nghiêm trọng khi Tống Gia Lị, trụ cột chính của gia đình, cũng bị bệnh nặng. Bà bị chẩn đoán mắc ung thư phổi sau một cơn ngất xỉu tại nơi làm việc. Kỷ Chước cảm thấy như số phận đang đùa giỡn với mình, khi một trụ cột gia đình nữa sụp đổ, để lại Kỷ Chước và em gái phải tự lo cho bản thân.

Dù rất cố gắng, Kỷ Chước không biết phải làm gì hơn nữa. Hắn thậm chí nghĩ đến việc bán một phần cơ thể mình để có tiền chữa bệnh, nhưng tình hình không đến mức phải đi đến bước đó. Người thân và bạn bè đã quyên góp tiền để giúp Tống Gia Lị và ổn định tình hình, và Kỷ Chước và Kỷ Ôn vẫn có thể tiếp tục đi học. Dù đã cố gắng hết sức, Kỷ Chước không thể chịu nổi khi thấy Tống Gia Lị bị bệnh nghiêm trọng và Kỷ Hoa Dũng trộm tiền chữa bệnh để đánh bạc.

Kỷ Chước chưa bao giờ né tránh những cú tát và nắm đấm của đấm của Kỷ Hoa Dũng. Nhưng chỉ một lần duy nhất, lần đầu tiên cậu nổi giận khi còn trẻ. Sau đó Kỷ Hoa Dũng đã chết. Cậu phải một mình gánh vác mọi trách nhiệm, vật lộn với những khó khăn và thử thách, tiếp tục cuộc sống này.
__________________

Những ký ức này quá mệt mỏi, áp lực và ngột ngạt, dường như là mơ, nhưng lại không khác gì hiện thực. Kỷ Chước cảm thấy tim mình đau nhói, mở mắt ra trong trạng thái mơ màng, vẫn chưa thoát khỏi cảm giác bị đè nén.

"Ring, ring,..."

Chuông điện thoại reo, Kỷ Chước bừng tỉnh. Chưa kịp với tay lấy điện thoại, cậu đã thấy khuôn mặt điển trai của Hoắc Nguyệt Tầm hiện ra trước mặt. Hoắc Nguyệt Tầm vừa từ ban công vào, tay vẫn còn lạnh, đặt lên trán Kỷ Chước, khiến cậu có chút rùng mình.

"Thấy cậu ngủ say quá, nên tớ không có gọi dậy."

Hoắc Nguyệt Tầm lo lắng nói.

"Thấy cậu mệt mỏi như vậy, có muốn nghỉ thêm chút nữa không?"

Kỷ Chước vừa ngủ một tiếng, giờ đã gần 5 giờ. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng. Không khí xung quanh yên tĩnh và ấm áp.

"...Không cần đâu."

Kỷ Chước cảm thấy tay mình ướt đẫm mồ hôi, cần vài giây để trấn tĩnh lại.

"Chỉ là một giấc mơ thôi."

Số điện thoại trên màn hình là một dãy số lạ. Kỷ Chước lo lắng đó có thể là liên quan đến phòng vẽ tranh hay công việc, liền xin lỗi Hoắc Nguyệt Tầm rồi nghe máy.

"Chào, xin hỏi..."

Chưa kịp nói hết câu, một giọng nói thô tục từ đầu dây bên kia đã cắt ngang. Người đàn ông trung niên nói:

"Là con trai của Kỷ Hoa Dũng, Kỷ Chước phải không?"

Kỷ Chước không nói được lời nào. Giọng nói bên kia tiếp tục:

"Gần đây ba mày thua bạc nhiều, khi nào thì trả nợ cho hắn?"

Hít sâu một hơi, Kỷ Chước cố gắng trấn tĩnh, tắt cuộc gọi và kéo vào danh sách đen. Vài giây sau, cậu bất ngờ bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hoắc Nguyệt Tầm.

"Cậu không sao chứ?"

Đột nhiên cảm thấy tay mình được Hoắc Nguyệt Tầm nắm lấy.

"Cậu có cần đo nhiệt độ không?"

"......"

Thực ra, Kỷ Chước không phải là chưa từng nhận được cuộc gọi như vậy trước đây nên thật sự câu cũng không quá hoảng sợ. Phản ứng mạnh như vừa nãy có lẽ một phần là do giấc mơ đó. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt có chút lo lắng của Hoắc Nguyệt Tầm, cậu lại cảm thấy như mình được an ủi phần nào.

"Tớ đỡ hơn nhiều rồi."

Kỷ Chước nghiêm túc nói.

"Thật sự đó, cậu không cần lo lắng cho tớ đâu."

Vẻ mặt Hoắc Nguyệt Tầm vẫn có chút lo lắng, hắn nhìn Kỷ Chước không chớp mắt hồi lâu. Cuối cùng hắn cũng kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống:

"Được rồi, nếu có gì khó chịu thì nói với tớ nhé. Đồ ăn còn nóng, cậu có muốn ăn chút gì không?"

Khi Hoắc Nguyệt Tầm nói chuyện với cậu, giọng điệu hắn rất ôn hoà, như đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Cậu đã đỡ hơn chưa?"

Vấn đề ở đây là, những lời này người khác nói nghe thì có chút kỳ quái, nhưng khi Hoắc Nguyệt Tầm nói ra, lại khiến cậu thấy thật ấm áp và dễ chịu.

....Có lẽ đó lại là nét quyến rũ đặc biệt của Hoắc Nguyệt Tầm phải không?

Tâm trạng của Kỷ Chước bất giác thả lỏng ra, cậu khẽ 'ừm' một tiếng rồi nhận lấy bát canh sườn do Hoắc Nguyệt Tầm đưa tới. Cậu rất hài lòng với bữa ăn này, không hiểu sao tất cả món ăn Hoắc Nguyệt tầm nấu đều rất hợp khẩu vị của cậu. Khiến cậu đã từng nghĩ rằng hay Hoắc Nguyệt Tầm đã biết trước sở thích của Kỷ Chước và điều chỉnh cho phù hợp. Sau khi ăn xong, cậu định đứng lên để rửa bát nhưng lại bị Hoắc Nguyệt Tầm ngăn lại.

"Có máy rửa bát mà."

Hoắc Nguyệt Tầm nắm lấy cổ tay cậu, cầm giá vẽ kéo cậu về mép bàn.

"Hơn nữa, tay hoạ sĩ nhỏ nhà chúng ta còn dùng để vẽ tranh mà."

Nhưng thời gian dành cho việc vẽ tranh sơn dầu thực sự không còn nhiều, nên Kỷ Chước không còn từ chối Hoắc Nguyệt Tầm nữa, cậu quyết định lấy dụng cụ vẽ tranh của mình ra. Nhìn xung quanh, cố gắng tìm xem góc nào có ánh sáng tốt để bắt đầu vẽ. Theo phản xạ, Kỷ Chước nhìn về phía ban công có cửa số kính kịch trần. Ánh sáng ở đó rất tốt, chỉ là hình như có mấy bộ quần áo treo bên hông, ảnh hưởng đến bố cục của bức tranh.

"Cậu có thể để quần áo ở chỗ khác không?"

Kỷ Chước hỏi. Hoắc Nguyệt Tầm vui vẻ nói.

"Đương nhiên là được rồi."

Nói xong, Hoắc Nguyệt Tầm đang định bước tới. Nhưng Kỷ Chước đã nhanh chóng tới lấy mấy bộ quần áo đó xuống. Cậu đã không để ý cho đến khi nhận ra bộ quần áo đó chính là chiếc áo phông bị rách của Kỷ Chước.

.... Hoắc Nguyệt Tầm đã giặt quần áo cho cậu, khi cậu đang ngủ!!

Kỷ Chước mím môi, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục lấy quần áo xuống. Nhưng giây sau cậu lại suýt chút nữa đứng hình khi chạm vào mảnh vải tiếp theo. Hơi thở của Kỷ Chước đình trệ trong giây lát, khiến cậu có chút đứng hình.

"..Cậu làm gì vậy!?"

Dù có cố gắng đến đâu, thì Kỷ Chước cũng đã thật sự suy sụp vào lúc này, khuôn mặt của cậu sắp đỏ tới mức gần như bốc cháy. Kỷ Chước nói với giọng run rẩy:

"Có phải cậu? Cậu thật sự giặt cả cái này hả?!"

Hoắc Nguyệt Tầm cong mắt cười, má trái có một lúm đồng tiền nhỏ.

"Ừm."

Hoắc Nguyệt Tầm nghiêm túc nói:

"Cậu không cần lo đâu, tớ biết đồ lót và quần áo nên được giặt riêng, nên...."

Có lẽ vì sợ Kỷ Chước cảm thấy có hơi mất vệ sinh nên Hoắc Nguyệt Tầm mới cong mắt suy nghĩ nửa câu sau:

"Đừng lo, tớ đã giặt tay nó rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro