chương 6: Hoắc Nguyệt Tầm say thật rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe vậy, Hoắc Nguyệt Tầm đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt ngấn nước nhìn Kỷ Chước. Nhưng trước khi cậu kịp nhận ra thì hắn đã vội cụp mắt xuống như thể ánh mắt vừa rồi chỉ là ảo giác. Kỷ Chước có thể cảm nhận được khuôn mặt của Hoắc Nguyệt Tầm áp vào lòng bàn tay mình, hàng mi dài hơi run rẩy, khiến cậu có cảm giác hơi ngứa ngáy còn có chút tê dại. Sau vài giây, cậu mới có thể bình tĩnh, lấy một miếng dưa hấu nhỏ, cẩn thận đưa cho Hoắc Nguyệt Tầm, khẽ nói:

"Nào, a..."

Hoắc Nguyệt Tầm ngoan ngoãn mở miệng, nhẹ nhàng đưa miếng dưa hấu nhỏ ngọt ngào vào miệng. Bên má của hắn hơi phình ra, trông có chút... dễ thương. Kỷ Chước nhìn chăm chú Hoắc Nguyệt Tầm vài giây, cậu cố gắng quay mặt đi để che giấu sự ngượng ngùng, lại lấy một miếng trái cây nữa.

"Nào, ăn thêm một miếng nữa."

Giống như lần trước, Hoắc Nguyệt Tầm khẽ mở miệng, để lộ đầu lưỡi màu hồng nhạt nhẹ nhàng chạm vào miếng trái cây. Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp cho miếng trái cây vào miệng, thì chiếc dĩa nhựa yếu ớt đã không chịu nổi rơi xuống đất. Hoắc Nguyệt Tầm dường như còn không phản ứng, hắn hơi đáng thương cúi đầu xuống, bối rối nhìn Kỷ Chước.

"...Không sao đâu."

Kỷ Chước lại an ủi:

"Tớ còn mấy chiếc dĩa khác nữa ở đây mà..."

Nói xong, cậu liền duỗi tay lấy thêm một miếng trái cây khác, nhưng không hiểu sao mỗi khi đụng tay tới quả nho, thì nó lại lăn xuống. Cứ như thế vài lần, khiến cậu cũng có chút bối rối. Kỷ Chước nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa vài giây, rồi dời ánh mắt, nhìn vào đôi mắt rạng rỡ của Hoắc Nguyệt Tầm. Ngay lúc đó, tay cậu lại nhanh hơn não.

"A..."

Kỷ Chước lấy một miếng trái cây, đưa cho Hoắc Nguyệt Tầm vẻ mặt rất nghiêm túc:

"Bây giờ có thể ăn được chưa?"

Ánh đèn neon rực rỡ và dàn âm thanh lớn khiến quán bar trông giống như một địa ngục cuồng loạn. Những chiếc ghế dài trên sàn gỗ rung lên theo nhịp điệu, khiến cho cơ thể khó kiểm soát mà lắc lư theo. Kỷ Chước vô thức nghiêng người qua mép bàn để đứng vững, Hai chân dài và thon thả hơi nhấc lên, vòng eo cũng theo đó mà hơi lõm xuống, cậu hoàn toàn không nhận ra rằng động tác của mình lúc này trông thật sự rất quyến rũ. Thật sự như một lời mời gọi với Hoắc Nguyệt Tầm. Không biết qua bao lâu, có lẽ là vài giây, hoặc nửa phút. Hắn mới hé miệng nhận lấy miếng trái cây. Đôi môi ẩm ướt mềm mại, hắn còn như vô tình chạm vào đầu ngón tay của Kỷ Chước.

"..."

"Bùmmm."

Tim Kỷ Chước đập thình thịch, cậu cảm thấy Hoắc Nguyệt Tầm thật sự say rồi, hình như ăn nhiều hoa quả cũng không phải là một biện pháp hiệu quả, cậu liền đưa tay nắm lấy cánh tay hắn, khẽ nói:

"Hoắc Nguyệt Tầm, để tớ kêu tài xế đưa cậu về nhà."

Dường như hắn hiểu rõ lời Kỷ Chước nói, cũng không hề phản kháng. Hình ảnh một người đàn ông cao lớn với đôi chân dài hơi cúi đầu, khuôn mặt chỉ có thể dùng một từ là 'xinh đẹp'. Hắn hơi dựa người vào chàng tai thấp hơn hắn nửa cái đầu. Kỷ Chước thở phào nhẹ nhõm, dẫn Hoắc Nguyệt Tầm đi về phía hành lang. Đúng lúc đó, tiếng nhạc trong quán đột nhiên tắt, loa trong quán được kết nối với micro, người quản lý hơi cao giọng:

"Xin chào mọi người! Xin mọi người đợi một lát, bởi vì bây giờ tôi muốn thông báo với mọi người thông tin cực kỳ quan trọng!"

Đây là lần đầu tiên Kỷ Chước nhìn thấy một việc như vậy trong quán bar kể từ khi cậu đi làm tới giờ. Cậu không khỏi có chút dừng lại, quay sang nhìn. Đương nhiên, tất cả mọi người ở đây đều đang rất hưng phấn. Có người còn hét lớn:

"Tin tốt là gì vậy??"

Người quản lý làm một động tác im lặng, sau đó anh lấy điện thoại và bắt đầu đọc:

"Hôm nay, có một vị khách bí ẩn đã tới quán bar của chúng tôi, và điều đặc biệt là anh ấy cực kỳ hào phóng, người ấy đã đặc biệt dặn dò tôi rằng sẽ mời mọi người trong quán bar ngày hôm nay, vì thế mọi người có thể order đồ uống hoàn toàn... miễn phí!"

Không khí im lặng trong vài giây, sau khi nghe được hai từ 'miễn phí' mọi người liền gieo hò. Giống như trải qua cảm giác tham gia chương trình truyền hình mà 'master X trả tiền cho mọi món hàng mà bạn mua'. Hầu như mọi người dần trở nên ồn ào, khung cảnh nhất thời có hơi hỗn loạn. Kỷ Chước nhìn lướt qua, cũng không có phản ứng gì, quay mắt về phía Hoắc Nguyệt Tầm

"Được rồi, mình đi thôi..."

"... nhưng, xin khách hàng ở ghế dài A8 chờ một lát."

Người quản lý đột nhiên nói, hướng thẳng về phía người đàn ông có râu quai nón và thiếu niên đi bên cạnh hắn. Bọn họ nhất thời hơi bất ngờ, nhịn không được thân thể cứng đờ, hai mắt nhìn nhau.

"Đúng vậy, không sai, chính là hai vị."

"Mong hai vị hãy thanh toán trước khi rời đi."

Người quản lý cười nhẹ, ngữ khí mang một chút tiếc nuối:

"Thực xin lỗi. ở đây mọi người điều được miễn phí... trừ hai vị."

"..."

Chuyện này là ngoài ý muốn, mọi người ở đây... ngay cả Kỷ Chước, đều nhịn không được dừng chân lại, có chút tò mò nhìn qua. Đương nhiên ai cũng thấy việc này có hơi 'không công bằng', thiếu niên đi bên cạnh người đàn ông thoáng chốc tức giận, nói lớn:

"Tại sao? Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải trả tiền?"

"Mấy người bị sao vậy? Làm hoạt động mà còn phân biệt đối xử như vậy? Chúng tôi đã đã làm gì các người? Có quá đáng quá không vậy?"

Thiếu niên càng nói càng hăng, khiến mọi người nhìn qua, cảm thấy có chút phiền. Nhưng người quản lý vẫn mỉm cười, nói:

"Chúng tôi chỉ là không miễn phí cho hai vị thôi, xin hỏi chúng tôi có tội gì sao? Hai người đã đụng chạm đến vị khách bí ẩn của chúng tôi, vi phạm quy tắc trò chơi, nên bị loại bỏ... Đây là lẽ đương nhiên."

"..."

Người đàn ông có râu quai nón cũng không nhịn được mà nói lớn:

"Cái gì mà vị khách bí ẩn? Rốt cuộc chúng tôi đã động chạm gì đến hắn, tôi thật sự không hiểu..."

"Thưa anh, xin anh chú ý lời nói của mình,"

Người quản lý hơi thu lại ý cười, giọng điệu trở nên lạnh lùng:

"Tôi đã nói rồi, vị khách quý không muốn miễn phí cho ông, xin đừng làm phiền chúng tôi."

"Nếu còn tiếp tục như vậy vị khách quý có thể sẽ huỷ bỏ việc này."

Lời vừa nói ra, hai người kia đột nhiên bị la mắng. Một món hời từ trên trời rơi xuống như vậy không có lẽ gì lại bị hai con chuột này phá hỏng, tâm trạng của ai cũng không tốt, mọi người lần lượt lên tiếng, tức giận nói lớn:

"Hai người không biến đi được à? Không trả nổi tiền mà còn đứng đây làm phiền người khác."

"Hai người bị ngáo à, không đủ tiền thì ở đây làm gì?"

"Cút đi!"

Người đàn ông có râu quai nón và thiếu niên nghe vậy, liền đuối lý không nói được gì. Hai người muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng mọi người la mắng:

"Ra ngoài! Cút ra! Cút ra!"

Người quản lý dường như đoán được điều này, anh ta bình tĩnh lấy hoá đơn ra và nói:

"Hoá đơn của anh là 6543,5 tệ... anh muốn thanh toán bằng tiền mặt hay trả thẻ?"

"..."

Kỷ Chước đứng đó theo dõi từ đầu đến cuối, cũng không nói gì. Định cùng Hoắc Duyệt Tầm tiếp tục đi ra ngoài, cách đó không xa hai người đang định trả tiền đột nhiên quay sang, trong mắt hiện lên lửa giận, hét lên:

"Này! Đừng đi! Hãy nói rõ cho chúng tôi biết, chúng tôi đã làm gì...Này!"

Một đám người nhịn không được đưa tay ngăn cản, không cho hắn có cơ hội đến gần Kỷ Chước và Hoắc Duyệt Tầm. Thế nhưng, Kỷ Chước vẫn lịch sự quay đầu lại, nói:

"Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi."

"Không thể nào! Đó là hắn!"

Người đàn ông tức giận chỉ vào Hoắc Nguyệt Tầm:

"Không phải ngay từ đầu anh đã nói là mọi người sẽ được miễn phí sao? Mẹ nó! Nói đi!

Kỷ Trác dừng lại hai giây, có chút tức cười:

"Hôm nay cậu ấy tới quán bar lần đầu, hơn nữa đã say như vậy rồi, sao có thể là cậu ấy được?"

Vừa dứt lời, như để chứng minh độ tin cậy trong lời nói của Kỷ Chước, Hoắc Duyệt Tầm khẽ run mình, lấy tay hơi che đầu, dụi má vào hõm cổ Kỷ Chước.

"..Anh có nhìn thấy không?"

Kỷ Trác khẽ cau mày, thờ ơ nhìn người đàn ông có râu

"Anh nhận nhầm người rồi. "

"..."

Nhìn thấy người đàn ông và thiếu niên như vậy, mọi người dần mất bình tĩnh, thúc giục họ mau trả tiền. Nhưng người đàn ông dường như vẫn không thể tin được, khi đi về phía quán bar, hắn liên tục quay lại nhìn Hoắc Nguyệt Tầm. Cuối cùng, ngay khi Hoắc Nguyệt Tầm chuẩn bị rời khỏi quán bar, người đàn ông đột nhiên thấy nhìn thấy hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười đều giễu cợt.

"Mẹ kiếp!"

"Không ai nhìn thấy hả? Hắn chính là cố ý! Hắn căn bản đâu có say! Hắn chỉ giả vờ thôi!"

Mọi người trong quán bar thầm mắng người đàn ông là kẻ ngu ngốc, giễu cợt nói:

"Vậy thì sao? Anh ấy làm vậy để làm gì?"

"Hắn làm vậy để..."

Người đàn ông nhớ lại khẩu hình miệng lúc đó của Hoắc Nguyệt Tầm, khuôn mặt dần trở nên xám xịt.

"Lũ thất bại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro