C27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là Ngụy gia cùng cữu cữu của trưởng công chúa thế lực quá lớn trong triều, vì ổn định giang sơn, Tịnh An Đế không dám trực tiếp giết chết trưởng công chúa.

Huống chi phụ hoàng hắn bất công như vậy, sớm đã chuẩn bị bùa hộ mệnh cho Việt Thư

Nghĩ đến đây, Tịnh An Đế không cam lòng nhìn về phía trưởng công chúa cùng Ngụy Ngưng Nhạn vững vàng ngồi đó, tức giận chỉ tay nói: "Đi ra ngoài quỳ cho trẫm! Khi nào Thái Hậu tỉnh thì lúc đó các ngươi được đứng dậy."

Nói xong Tịnh An Đế bước về phía nội điện, nhưng vừa bước đi trưởng công chúa giương giọng nói: "Ngưng Nhạn có thai, không thể quỳ!"

Lúc Tịnh An Đế chưa tới, trưởng công chúa đã suy nghĩ cẩn thận, chuyện hôm nay khẳng định không thể chối bỏ.

Nhưng trước khi thành thân phụ hoàng có ban cho nàng một lệnh bài phượng vĩ, có lệnh bài phượng vĩ, Tịnh An Đế muốn xử tử mình là chuyện không thể.

Nhưng hôm nay không chỉ có mỗi mình nàng ta mà còn có nữ nhi.

Nữ nhi có thai, nhất định không thể chịu tủi thân.

Nghĩ vậy nên lúc Tịnh An Đế mở miệng, nàng trực tiếp lên tiếng nói ra chuyện này.

Tịnh An Đế còn chưa biết việc này, vừa nghe trưởng công chúa nói, hắn nháy mắt liền hiểu mẫu hậu vì sao lại tức giận đến hôn mê.

Nghĩ đến bản thân đến nay không con nối dõi rất có khả năng là vì trưởng công chúa, trong cơn giận dữ Tịnh An Đế vừa mới chuẩn bị bấp chấp mở miệng, Hoa Manh đột nhiên từ trong điện đi ra.

"Sao nàng ra ngoài rồi?" Tịnh An Đế nhìn sắc mặt không tốt lắm của Hoa Manh, vội khẩn trương hỏi: "Chính là mẫu hậu......"

"Không phải." Hoa Manh che ngực, đè nén cảm giác khó chịu trong cổ họng, lắc đầu nói: "Thái y đang châm cứu cho Thái Hậu, thiếp cảm thấy rất khó chịu nên ra ngoài hít thở ít không khí."

Thái Hậu bị chọc tức đến không nói lên lời, hậu cung phi tần cũng không dám tự tiện rời đi.

Nội điện Triều Hoàng Cung của Thái hậu tuy rộng lớn, nhưng nhiều người ở bên trong như vậy Hoa Manh vẫn cảm thấy có chút ngạt.

Huống chi, nàng cảm thấy hôm nay là ngày tốt, rất thích hợp để nàng bão tin mình có thai.

Hoa Manh vừa nói xong, ta đặt trên ngực liền đưa lên môi.

"Hoàng Thượng, thiếp..."

Vừa nói Hoa Manh liền cảm thấy khó chịu buồn nôn, nhưng vì Tịnh An Đế ở đó nên chỉ có thể tận lực nhịn xuống.

Trưởng công chúa cũng là phụ nhân từng sinh hai đứa con, Ngụy Ngưng Nhạn khi mang thai cũng có loại cảm giác này.

Cho nên khi Hoa Manh mới vừa làm ra động tác khó chịu buồn nôn, Ngụy Ngưng Nhạn liền nghi hoặc ra tiếng, "Sẽ không phải là ngươi mang thai chứ?"

Ngay lúc Ngụy Ngưng Nhạn nói xong, trưởng công chúa liền kinh hô ra tiếng nói: "Không thể nào!"

Tịnh An Đế căn bản vẫn chưa để tâm đến Hoa Manh không khoẻ, thậm chí khi nhìn nàng như vậy, còn tưởng nàng không muốn ở nội điện hầu hạ Thái Hậu.

Nhưng Ngụy Ngưng Nhạn vừa nói xong, hắn lập tức kinh hỉ nắm chặt hai tay.

Mà lời nói của trưởng công chúa như chậu nước lạnh, dập tắt ngọn lửa trong nội tâm hắn.

Nghĩ đến thân thể mình, Tịnh An Đế cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng Hoa Manh khó chịu như vậy hắn cũng không thể thờ ơ.

"Phú Quý, đi vào tìm thái y ra xem cho Hoa tần."

Tịnh An Đế tùy ý nói, hiển nhiên không đem Hoa Manh để ở trong lòng.

Nói xong, hắn định đi vào xem Thái Hậu.

Nhưng trước khi Tịnh An Đế xoay người đi, trưởng công chúa lại to gan cười ra tiếng.

Tiếng cười của trưởng công chúa quá mức lớn, thậm chí còn cố ý mỉa mai.

Tịnh An Đế chuẩn bị rời đi liền nghe thấy trưởng công chúa cười, đột nhiên nghĩ đến nhà mẹ đẻ Hoa Manh đông con nối dõi.

Ngay lúc đó, Trong đầu Tịnh An Đế chỉ có một suy nghĩ.

' nếu trẫm thật sự có thể có một đứa con, sợ rằng Hoa thị là người có khả năng trở thành mẫu thân của hài tử nhất. '

Bởi vì ý nghĩ này, Tịnh An Đế dừng bước chân.

Ngụy Phú Quý đi tìm, tất nhiên rất nhanh liền mời Khương thái y tới.

Không phải không có thái y khác, mà là vì Khương thái y là người của mình, dù có chuyện gì hắn cũng biết nên nói thế nào.

Khương thái y vừa ra tới, liền hành lễ với Tịnh An Đế.

Tịnh An Đế tùy ý xua tay, ý bảo hắn nhanh bắt mạch cho Hoa Manh, còn mình đi lên thượng đầu ngồi xuống.

Hoa Manh cảm thấy mình thật sự có thai, tối qua Khương Thiền đã bắt mạch cho nàng, còn nói mạch tượng so với mấy ngày trước đây rõ ràng không ít.

Nghĩ vậy, Khương thái y hẳn là có thể khám ra được đi?

Mang theo chút thấp thỏm, Hoa Manh ngồi trên ghế không dám cử động.

Mặt khác, Khương thái y vừa rồi đã nghe Ngụy Phú Quý giải thích đơn giản chuyện gì xảy ra, nên hắn vừa chạm vào tay của Hoa Manh liền hướng tới việc ' Hoa tần nương nương có phải hay không đã có thai '.

Nghĩ vậy, hắn phát hiện mạch dưới tay quả thực giống ngọc trai trượt đi.

Trong lòng cả kinh, định sờ kỹ đã phát hiện mạch tượng không thấy đâu nữa.

Hắn vội vàng đổi tay, thực mau, cảm giác ngọc trai chuyển động lại lần nữa xuất hiện, lần này hắn lẳng lặng cảm nhận, rất chắc chắn rằng mình cảm nhận được.

Dựa theo quy củ của thái y, mạch tượng không rõ ràng như vậy sẽ không đưa ra đáp án chính xác.

Nhưng nghĩ đến Phú Quý công công để lộ ra tới tin tức, Khương thái y chớp mắt, nghĩ đến tương lai của Khương gia liền quyết định.

Tịnh An Đế ban đầu không ôm hy vọng, nhưng thời gian Khương thái y bắt mạch ngày càng lâu, đáy lòng hắn không khỏi hiện lên một tia mong chờ.

Ngay lúc Tịnh An Đế sắp nhịn không được hỏi, Khương thái y buông ngón tay ra khỏi cổ tay Hoa Manh, sau đó trực tiếp hành đại lễ quỳ gối trước mặt Tịnh An Đế, run rẩy kích động nói:

"Chúc mừng Hoàng Thượng! Thần chúc mừng Hoàng Thượng, nương nương đây là hỉ mạch, là hỉ mạch!"

"Quả đúng là vậy!"

Tịnh An Đế không thể tin được mở to hai mắt, lập tức rời khỏi ghế dài đứng lên.

Hắn có chút không thể tin được, cho rằng Ngụy Phú Quý có lẽ đã nói với Khương thái y gì đó nên hắn mới nói vậy.

Nhưng Khương thái y không hề hoảng, mà là vẻ mặt như cũ vui sướng nói: "Thần thỉnh Hoàng Thượng lệnh các thái y còn lại trong Thái Y Viện bắt mạch cho nương nương."

"Chuẩn!"

Tịnh An đế kích động đồng ý không chút do dự ngay khi Khương thái y thỉnh cầu, lúc Khương thái y nói, Nguỵ Phú Quý lặng lẽ bò ra.

Chờ Tịnh An Đế dứt lời, hắn liền vui mừng chạy vào nội điện.

Khi Ngụy Phú Quý lần nữa ra tới, không chỉ có là thái y khác trong Thái Y Viện, mà hậu cung phi tần cũng sôi nổi theo sau.

Tĩnh An Đế làm như không nhìn thấy các phi tần, trực tiếp nói với các thái y khác: "Các ngươi theo thứ tự lần lượt bắt mạch cho Hoa tần."

Tịnh An Đế dứt lời, Minh ma ma hầu hạ Thái Hậu hai mươi mấy năm cũng vội vàng xuất hiện ngoài điện.

Lúc này trưởng công chúa được Ngụy Ngưng Nhạn đỡ ra ngoài, trưởng công chúa choáng váng không biết làm thế nào cho phải, thấp giọng nói: "Không thể nào! Không có khả năng! Sao lại có người mang thai? Nhất định không phải thật sự."

Ngụy Ngưng Nhạn tuy được trưởng công chúa nuông chiều nhiều năm, nhưng nàng biết trạng thái hiện tại của mẫu thân không thích hợp.

Nàng không dám dò hỏi ở đây, chỉ có thể thuận theo trực giác mang mẫu thân tránh đi.

Chỉ trong thời gian ngắn, vài vị thái y đã thay phiên bắt mạch xong cho Hoa Manh.

Trên mặt mấy người đều lộ ra ý cười thoải mái, bọn họ hiểu, tuy không phải người đầu tiên khám ra hỉ mạch của Hoa tần nương nương, nhưng Hoàng Thượng có con nối dõi, bọn họ sẽ đỡ áp lực hơn.

Sau khi nhìn sau, mấy người đồng thanh chúc mừng nói: "Thần chúc mừng Hoàng Thượng."

"Ha ha ha ha......" Các vị thái y vừa dứt lời, trong điện lập tức vang lên tiếng cười của Tịnh An Đế.

Theo tiếng cười lớn của Tịnh An Đế, tất cả phi tần hậu cung lấy Tề phi làm đầu, bao gồm cả Hoa Manh, cúi người hành lễ, "Thần thiếp ( thiếp thân ) chúc mừng Hoàng Thượng."

Cùng với lời chúc mừng, Minh ma ma bên cạnh Thái Hậu hốc mắt cũng hơi ướt, vui mừng mà giơ tay xoa khóe mắt xong liền xoay người bước nhanh về nội điện.

Lời chúc mừng trong điện không nhỏ, cung nữ ở cửa là người đầu tiên nghe được động tĩnh, cũng quỳ xuống chúc mừng.

Như sóng biển, lời chúc mừng dần theo thời gian chậm rãi từ Triều Hoàng Cung trôi đi.

Vì Tịnh An Đế đột ngột rời đi vẫn chưa tuyên bố hạ triều, văn võ bá quan chờ ở Cần Chính Điện rất nhanh đã nghe được lời chúc mừng đinh tai nhức óc kia.

"Chuyện gì vậy?"

Lâm Minh vừa dò hỏi, một tiểu thái giám tai thính mắt sáng ở ngoài điện giương giọng trả lời: "Bẩm Lâm thượng thư, vừa rồi ở trong Triều Hoàng Cung Hoa tần nương nương khám ra hỉ mạch."

Tiểu thái giám tiếng nói vừa dứt, phần lớn quan viên văn võ vui mừng cười ra tiếng.

"Trời phù hộ Đại Việt!"

Đầu tiên là Lâm Minh lên tiếng, sau đó là toàn bộ văn võ bá quan trong Cần Chính Điện đồng thanh nói: "Trời phù hộ Đại Việt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro