C29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Manh tưởng sau khi tra ra mình có thai, hậu cung phi tần khả năng sẽ làm lơ hoặc ghen ghét, ai ngờ các nàng sẽ đến dò hỏi loại chuyện này.

Nàng cảm thấy chính mình có thể mang thai nhanh như vậy là nhờ linh tuyền tiên cô tặng, nhưng lời này không thể nói ra.

Nghĩ vậy Hoa Manh rũ mắt cười, sau đó ngước mắt nói: "Mẫu thân ta sinh bốn trai hai gái, ta có tổng cộng mười chất nhi chất nữ, tỷ tỷ ta cũng sinh được hai cháu trai một cháu gái."

Vừa nói, Hoa Manh trên mặt lộ vẻ đắc ý, "Nghĩ lại, ta hẳn là có thể chất gia truyền."

Hoa Manh nói xong mọi người đều câm nín.

Không nói tới cha mẹ nàng, vô luận là huynh tẩu hay tỷ tỷ tỷ phu nàng đều vẫn đang ở tuổi sinh đẻ, nói không chừng qua mấy năm, chất nhi chất nữ, cháu ngoại chắc chắn sẽ lại tăng.

Tưởng tượng đến đây, ngoài những phi tần mẫu gia con nối dõi phồn thịnh vào cung cùng Hoa Manh, còn lại như bị dội bát nước lạnh.

"Canh giờ không còn sớm, nương nương nên trở về nghỉ ngơi rồi."

Minh ma ma thấy mọi người không vây quanh Hoa Manh nữa, vội tiến lên nói, "Hiện giờ thân thể ngài quý trọng, ngàn vạn lần không thể mệt mỏi."

Minh ma ma đã mở miệng, mấy phi tần còn muốn cùng Hoa Manh nói chuyện chỉ có thể dừng lại.

Bất quá khi các nàng rời đi, hầu như đều mở miệng nói ngày khác muốn tới Tước Linh cung thăm Hoa Manh.

Hoa Manh tuy không thích náo nhiệt, nhưng lúc này nàng cũng không dám nói là không chào đón.

May là Minh ma ma ở bên cạnh, sau khi mọi người giọng nói xong liền theo sát nói ' Tịnh tần nương nương hiện giờ cần nghỉ ngơi nhiều hơn'.

Có lời này của Minh ma ma, về sau nàng không muốn gặp cũng sẽ không tính là đắc tội các nàng.

Hoa Manh cùng Uyển tần mới vừa cùng trở lại Tước Linh Cung, Oánh tần ở Tam Thanh cung cách vách liền theo sát tới.

Nhìn Oánh tần, Hoa Manh tưởng nàng tới hỏi mình có cách gì nhanh chóng mang thai không, ai ngờ nàng vừa đến liền nhìn Uyển tần nói: "Lúc trước ngươi nói Tịnh tần muội muội vừa tới, không cho ta tới nháo ngươi, hiện giờ Tịnh tần muội muội đã có thai, có lẽ chỗ ở của các ngươi cũng trở nên náo nhiệt."

Oánh tần độc thoại, nàng thấy Hoa Manh nhìn mình không chớp mắt, vội nhướng mày tiêu sái cười, "Tịnh tần muội muội, ta tên Dương Oánh, cùng năm tiến cung với Uyển tần tỷ tỷ của muội, ở Tam Thanh cung bên cạnh."

Hoa Manh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử tiêu sái như vậy, cùng với nữ tử kinh thành thập phần bất đồng.

Tựa hồ nhìn ra được Hoa Manh tò mò, Uyển tần nhìn như trách cứ, kỳ thật là sủng nịch giơ tay chỉ chỉ trán Oánh tần, "Ngươi nha!"

Nói xong Uyển tần xoay người, nhìn về phía Hoa Manh nói: "Oánh tần tỷ tỷ của muội từ nhỏ lớn lên ở biên quan."

"Khó trách ta thấy Oánh tần tỷ tỷ cùng người khác không giống nhau."

Mắt hạnh nhân của Hoa Manh đầy ý cười, nếu nhìn kỹ có thể thấy quần áo của Oánh tần khá là phong cách.

Oánh tần vừa thấy Hoa Manh cười, liền đối với nàng nhiều vài phần yêu thích.

Nàng từ nhỏ tuy ở biên quan lớn lên nhưng trái tim mong manh, nàng có thể cảm nhận rõ ràng ai thực sự quý mình, ai giả vờ.

Giờ phút này, nàng cảm thấy rõ Hoa Manh là thật sự thích mình.

"Muội thích quần áo của ta sao?"

Dương oánh thân quen tiến lên, đánh giá Hoa Manh rồi nói: "Bên người ta có một tỳ nữ cùng nhau lớn lên, nàng may vá rất giỏi, trở về ta bảo nàng cho may cho muội một bộ váy áo dị tộc."

Dương Oánh nói chẳng chút ngượng ngùng nào, làm Hoa Manh nhất thời không biết đáp sao.

Vẫn là Uyển tần nhìn ra Hoa Manh mất tự nhiên vội nói: "Oánh tần tỷ tỷ muội tính tình chính là như vậy."

Nói xong ra hiệu cho hai người ngồi chung một chỗ, mới tiếp tục nói: "Ta cũng có hai bộ váy phong cách Họa Ảnh, còn có vài món trang sức, nếu muội thích, chờ cuối năm người nhà Oánh tần tỷ tỷ muội tặng lễ, muội hãy đi chọn vài món."

Hoa Manh nghe Uyển tần nói, liền biết nàng cùng Dương Oán luôn thân thiết như vậy.

Gật đầu với hai người, Hoa Manh mở miệng nói: "Vậy cuối năm muội cũng chọn vài món."

Nói xong Hoa Manh mới dò hỏi năm lễ cuối năm là như thế nào.

Lúc ở nhà, cuối năm nhà nàng quả thực phải đưa lễ cho sư công gia cùng cữu cữu gia, mấy nhà cữu cữu cùng sư công cũng sẽ hồi lễ, không nghĩ tới trong cung cũng có chuyện này.

"Còn không phải do trong cung không có hài tử, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu lo lắng chúng ta về sau già rồi không ai quan tân nên cho phép chúng ta liên hệ với nhà mẹ đẻ."

Uyển tần nhàn nhạt nói, nghĩ đến tẩu tử trong nhà còn muốn đưa chất nữ tiến cung bồi nàng, giữa mày tức khắc nhiều vài phần sắc lạnh.

Bất quá ngay sau đó Uyển tần nghĩ đến hiện giờ Hoa Manh đã có thai, dựa theo tâm tính cao ngạo của tẩu tử, hẳn sẽ không muốn đưa chất nữ tiến cung nữa.

Nghĩ vậy Uyển tần tiếp tục nói: "Nghĩ đến hiện giờ cho dù muội có thai, lúc tết Hoàng Thượng cũng sẽ không cản người nhà tiến cung tặng đồ."

Tâm tư Hoa Manh hoàn toàn bị thu hút khi Uyển tần nói có thể cùng nhà mẹ đẻ liên hệ.

Nàng vốn tưởng trong cung quy củ thâm nghiêm, không nghĩ tới còn có chuyện tốt bậc này.

"Muội thật đúng là không biết việc này, mấy ngày tới muội cũng muốn báo về nhà một tiếng, lỡ đâu cuối năm trong nhà mọi người đều đưa lễ, còn muội lại không có."

Hoa Manh đùa một câu như vậy, nghĩ đến từ nhỏ mẫu thân đã chuẩn bị của hồi môn cho mình, nhưng vì tiến cung nên hầu như đều lưu lại trong nhà, liền yên lòng.

Nghĩ tới nhiều đồ như vậy, mỗi năm đưa một chút, cũng đủ đưa mấy năm.

Ba người Hoa Manh ở Tước Linh Cung nói chuyện, lúc ăn điểm tâm có mặt phi tần khác, cũng vang lên tiếng nghị luận.

Chúng phi tần lúc này quả thực không dám động tay với hài tử trong bụng Hoa Manh, nhưng các nàng không cam lòng an phận chờ Hoa Manh sinh con rồi ngồi lên ngôi vị Hoàng Hậu.

Không thể ra tay với hài tử, vậy các nàng có thể hay không mau chóng mang thai?

Nếu chính mình cũng có hài tử, dựa vào gia thế của các nàng, Tịnh tần làm gì còn cơ hội!

Đặc biệt là Thái Tử trắc phi lúc trước, hiện giờ là Tề phi Giang Kha.

Tề phi không cam lòng bởi vì tự nàng cảm thấy mình không chỉ có xuất thân tốt hơn Hoa Manh, còn là người Tịnh An Đế coi trọng nhất.

Nhưng hôm nay bởi vì Hoa Manh có thai, nàng rõ ràng đã cảm nhận được ánh mắt Tịnh An Đế đặt trên người Hoa Manh ngày càng nhiều.

"Nương nương, nô tỳ đã nghe ngóng rõ ràng, mẫu thân Tịnh tần sinh nàng năm 29 tuổi."

Đại cung nữ Xuân Lan nhìn Tề phi nói xong, thấy nàng không đạp lại nói: "Thân thể nương nương vẫn luôn bảo dưỡng tốt, bây giờ cố gắng thêm một năm nữa cũng không sao."

Xuân Lan hầu hạ Tề phi nhiều năm, tất nhiên là hiểu nàng muốn mượn bụng cung nữ trong cung sinh con.

Nhưng nàng cũng là cung nữ, sao lại không rõ những cái tâm tư kia của cung nữ.

Nếu thật sự có ai may mắn mang thai, đến lúc đó chủ tử sợ là áp chế không được các nàng.

Dù sao đương kim Thái Hậu cũng xuất thân từ cung nữ.

Tề phi hiểu ý của Xuân Lan, nàng nghĩ đến ánh mắt hôm nay Tịnh An Đế nhìn Hoa Manh, biểu tình không vui nhưng lại bất đắc dĩ mở miệng nói: "Ngươi nói cũng không phải không có lý."

Nói xong Tề phi trong lòng nhảy dựng, nghĩ đến mấy ngày trước trong nhà đưa thư tới, vội nhìn về phía Xuân Lan nói: "Lần trước trong nhà gửi thư tới nói lần này muốn tiến cử ngũ đường muội?"

Bởi vì lần trước nhà mẹ đẻ gởi thư đề ra một câu trong nhà có một ấu muội lớn lên yêu kiều đáng yêu, ngày đó vừa đúng ngày đám người Hoa Manh tiến cung, Tề phi tâm tình không tốt liền đem thư thiêu dưới ánh nến.

Nghĩ đến nhứng lời Xuân Lan an ủi mình, Tề phi đột nhiên cảm thấy mình tựa hồ đã bỏ qua gì đó.

Xuân Lan là tâm phúc của Tề phi nên nàng ta tất nhiên biết nội dung bức thư.

Nghĩ đến mấy lời mình vừa khuyên giải an ủi nương nương, nàng cũng cảm thấy, Giang gia nhắc đến ngũ cô nương vừa tròn mười ba tuổi tuyệt đối không đơn thuần.

Chủ tớ hai người liếc nhau, đều hiểu được ý trong mắt nhau.

Tề phi hừ lạnh một tiếng mở miệng nói: "Thúc thúc thật đúng giỏi tính toán, lúc trước gia gia qua đời, Giang gia dựa vào Tề phi ta đây mới ổn định địa vị, hiện giờ tuổi tác ta lớn, thế mà muốn để tiểu ngũ tiến cung tranh sủng."

Còn có cha nàng!

Chắc là bị thúc thúc dụ dỗ rồi.

"Xuân Lan, truyền tin ra cung, đưa lệnh bài cho nương tiến cung."

Tề phi ra lệnh, đều là tâm phúc Xuân Lan cầm đầu đi làm.

Mà lúc này, tin tức phi tần trong cung có thai cũng bị người cố ý truyền ra ngoài cung.

Cha của Hoa Manh là Hoa Đằng phẩm cấp không đủ để thượng triều, lúc này hắn ở chức phòng làm công, nhưng tiên sinh Lâm Minh của hắn lại là Hộ Bộ thượng thư.

Sau khi bãi triều, Lâm Minh liền mang tin Hoa Manh có thai nói cho Hoa Đằng, hơn nữa yêu cầu hắn lập tức đưa tin về nhà.

Tốt nhất là nên nhanh chóng chuẩn bị, dựa theo hiểu biết của ông đối với Tịnh An Đế, Hoa gia có khả năng rất nhanh sẽ có cơ hội tiến cung thăm Hoa Manh.

Hoa Đằng choáng váng về đến nhà, còn chưa kịp vào cửa liền thấy đại biểu ca của Hoa Manh đại cữu cữu vội vã bước từ góc đường đi tới.

"Cô phụ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro