C34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Manh mặc dù không hiểu cách làm ăn, nhưng lúc này Nhị tẩu Lâm thị trên mặt tràn đầy thần sắc vui sướng, nàng liền biết chuyện này có thể làm.

Hơi quay đầu lại, thấy ba vị tẩu tử còn lại không lộ vẻ bất mãn, Hoa Manh lúc này mới nhìn về phía Lâm thị nói: "Chỉ là chuyện làm ăn sau này, mong rằng Nhị tẩu báo lại cho nhị ca, tiền bẩn Hoa Gia chúng ta tuyệt không nhận."

Có lẽ bởi vì Hoa Manh chủ động nhắc tới chuyện làm ăn, Lâm thị vốn còn đang rụt rè, nháy mắt liền tự tin gật đầu nói: "Manh Manh yên tâm, lấy chữ tín làm gốc vốn là tổ huấn của Lâm gia!"

Nói xong Lâm thị mới nhận ra vừa rồi nàng vậy mà gọi tên huý của Hoa Manh.

"Nương nương..."

Hoa Manh nhìn Lâm thị bối rối liền vội vàng mở miệng, "Nhị tẩu không cần khẩn trương, trong phòng đều là người một nhà, cứ như thường ngày gọi ta Manh Manh là được."

Có lời này của Hoa Manh, Lâm thị cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.

Hoa Manh cùng Lâm thị lại thảo luận vài câu về việc sau này Hoa Bồng sẽ tới Giang Nam làm ăn, nói xong Hoa Manh mới đem ánh mắt hướng về ba vị tẩu tử còn lại, đem chuyện Tịnh An Đế thăng quan cho cha cùng chuyện tương lai các ca ca cũng có thể vào triều làm quan.

Nói xong Hoa Manh đem ánh mắt nhìn đến đại tẩu Lưu thị "Đại ca dù chí không ở triều đình, nhưng Xán nhi đã chín tuổi, mắt thấy qua hai năm nữa cũng phải chuẩn bị thi đồng sinh. Đợi đến khi đó các thúc thúc hắn hẳn là cũng đứng vững gót chân trên triều."

Đại ca Hoa Manh Hoa Mậu tuy không giống nhị ca Hoa Bồng không thích đọc sách, nhưng hắn lại trời sinh không thích triều đình, từ khi cưới Lưu thị liền vui vẻ đi thư viện nhà nàng làm tiên sinh.

Ngược lại là trưởng tử Hoa Xán, thân là trưởng tôn Hoa Gia, dáng dấp cực giống với người Hoa Gia, nhưng đầu lại thông minh hơn người Hoa Gia, rất giống một nhà cữu cữu thích đọc sách.

Đã sớm dốc lòng thi Trạng Nguyên, hắn tuy còn ở thư viện bên ngoại tổ phụ đọc sách, nhưng trong nhà mọi người đều biết, thành tựi tương lai của hắn so với bậc cha chú nhất định còn cao hơn.

Nhìn thấy các tẩu tử vẻ mặt vui mừng, hiển nhiên là hiểu ý mình nói, Hoa Manh lúc này mới tiếp tục "Bây giờ ta đang mang thai, về sau sẽ sinh hạ hoàng tử, địa vị Hoa Gia tự nhiên sẽ nhứ nước lên thuyền. Về sau con cháu trong nhà cũng sẽ vì ta mà đề cao thân phận, nhưng đồng nghĩa là ánh mắt đặt trên người bọn hắn càng nhiều."

Nói đến đây, Hoa Manh ngữ khí lập tức nghiêm nghị lại, "Chỉ có điều ta cũng không hi vọng, tương lai Hoa Gia lại xuất hiện hoàn khố, hủy hoại thanh danh Hoa Gia !"

Hoa mẫu Lư Thị trước đó một mực chưa mở miệng, bởi vì nàng hiểu tiểu nữ nhi bây giờ có tiền đồ, về sau nếu cần dùng người nhà mẹ đẻ, hôm nay đương nhiên phải nói thật rõ ràng cho tốt chuyện tương lai.

Nhưng khi Hoa Manh nhấc lên chuyện không hi vọng Hoa Gia xuất hiện hoàn khố, Lư Thị liền không nhịn được nhìn mấy người con dâu nói: "Ý của Manh manh cũng chính là ý của ta và cha các ngươi. Nam nhân Hoa Gia có thể không thích đọc sách nhưng lại không thể làm ăn chơi trác táng!"

Mấy tẩu tử vốn đang nghe Hoa Manh nói liền gật đầu đáp ứng, đợi đến khi Lư Thị mở miệng mấy người trực tiếp khom mình hành lễ đáp lại.

Lư thị nghe mấy người đáp xong, lúc này mới nhìn về phía Hoa Manh nói: "Manh Manh yên tâm, Hoa Gia có nương trông coi, nhất định sẽ không phạm sai lầm."

Nói xong Lư Thị nghĩ nghĩ, cuối cùng mở miệng nói: "Nếu tương lai nương đi, Hoa Gia xuất hiện hoàn khố con nhất định phải hung hăng nghiêm trị!"

Hoa Manh không nghĩ tới mình chẳng qua là cảnh cáo mấy vị tẩu tử một câu, lại làm cho mẫu thân nói ra lời này.

Nàng muốn khuyên nương đừng nói lời như vậy, nhưng nàng hiểu nương nói đúng.

Nam nhân Hoa Gia có thể không thích đọc sách như nhị ca nàng, nhưng lại không thể là hoàn khố như cái tên Ngụy gia trên đường cố ý phóng ngựa đả thương người kia.

Nói xong những chuyện này, Hoa Manh mới cùng đám Lư Thị bắt đầu nói chuyện phiếm.

Lư Thị đã sớm muốn hỏi Hoa Manh khẩu vị như thế nào, mấy người tẩu tử cũng chuẩn bị rất nhiều kinh nghiệm lúc mang thai chia sẽ cho Hoa Manh.

Quan trọng nhất vẫn là khi Lư Thị mở ra một bao bố luôn mang theo người, bên trong là quần áo của đám chất nhi khi còn bé.

"Đây là quần áo của tám chất nhi cùng hai cháu ngoại từng mặc qua, con đem đặt ở trên giường hay lên gối lên hoặc ôm lấy cũng được, tóm lại là mỗi ngày đều phải đụng tới."

Lư Thị vốn không tin những cái này, bởi vì vô luận là cháu bà, hay là các con đều không hề gặp khó khăn trong chuyện dòng dõi.

Nghĩ tới lý do mang đống y phục này đến cũng là vì tỷ tỷ Hoa Manh Hoa Liên, nghe nói Hoa Manh có thai liền đưa hai kiện quần áo đến, cũng khiến bốn tẩu tử nàng tìm kiếm mấy bộ y phục của chất tử mang đến.

Nghĩ đến đại nữ nhi, Lư Thị nhìn về phía Hoa Manh nói: "Tỷ tỷ con lần này không thể tiến cung thăm con nên có chút không vui, chẳng qua ta đã nói với nàng."

Nói xong Lư Thị nghĩ đến tiểu nữ nhi cùng đại nữ nhi quan hệ phi thường tốt, mới tiếp tục nói: "Không phải nương không cho tỷ tỷ con tiến cung thăm con, mà là bà bà của tỷ tỷ con bệnh nặng, ta lo lắng nàng sẽ mang bệnh khí tiến cung."

Hoa Manh nghe Lư Thị nói mới nhớ tới kiếp trước không lâu say, bà bà của tỷ tỷ liền qua đời.

Cho nên kiếp trước khi Hoa Gia xảy ra chuyện, tỷ tỷ vẫn đang ở nhà giữ đạo hiếu.

"Ta chuẩn bị cho tỷ tỷ còn có cháu gái cùng cháu trai ít đồ vật, đợi chút nữa mẫu thân xuất cung liền cùng mang theo. Nghĩ đến lúc tỷ tỷ nhìn thấy những vật kia hẳn là sẽ yêu thích."

Nói xong Hoa Manh ngừng lại nói: "Đông thành Hồi Xuân Đường là Khương gia mở, nương sau khi trở về nói cho cha, nhớ đến cha quen người Khương gia. Đến lúc đó mời Xuân đường đại phu về xem bệnh cho bà bà tỷ tỷ."

Hoa Manh cũng không nói nhiều.

Nhưng trước đó Khương thái y đi Hoa Gia mấy lần, dù chưa từng gặp qua nữ quyến trong nhà nhưng Hoa Đằng lại từng gặp qua hắn.

Nghe Hoa Manh nói lời này, trên mặt Lư Thị lập tức xuất hiện một nụ cười vui mừng.

Hồi Xuân Đường thuốc đắt, đi tìm đại phu Xuân Đường xem bệnh phần lớn đều là quan to hiển quý, trước đó Hoa Gia cũng không dám đi Hồi Xuân Đường xem bệnh.

Cành đừng nói là Lư thị vừa làm ruộng vừa đi học.

Nói rồi Hoa Manh cuối cùng mới nhắc đến cuối năm trong cung cho nhà mẹ đẻ Phi Tần đưa lễ tết.

Thẳng đến lúc này đám người Lư Thị mới hiểu sao Hoa Manh lại muốn để nhị ca nàng đi Giang Nam làm ăn.

Đến khi Hoa Manh thấy có chút đói, đã tới gần buổi trưa.

"Hôm nay Hoàng Thượng ban yến, nương cùng các tẩu tử nhất định phải nếm thử thức ăn trong cung."

Hoa Manh nói xong ngáp một cái, nhìn về phía mọi người nói: "Ta có chút buồn ngủ, đợi chút nữa Linh Thúy sẽ tiếp mọi ngươi dùng bữa, ta ăn vài thứ liền chuẩn bị nghỉ ngơi."

Nghe Hoa Manh nói muốn nghỉ ngơi, vô luận là Lư Thị hay mấy tẩu tử của Hoa Manh đều đặc biệt có kinh nghiệm khuyên nàng nhanh đi ngủ.

"Manh Manh thừa dịp bây giờ có thể ngủ nhất định phải ngủ nhiều, đợi đến về sau tháng lớn, muốn ngủ cũng không an ổn."

Lư Thị có chút lo âu nói xong, nhìn khuôn mặt non nớt của nữ nhi lại nghĩ đến nàng năm nay chẳng qua vừa mới mười sáu tuổi, liền không nhịn được mà đau lòng.

May sao Hoa Manh không biết tâm tư Lư Thị, không thì nhất định sẽ rất bất lực.

Tuy là nương nàng mười tám tuổi lấy chồng, mười chín tuổi sinh đại ca nàng, nhưng mấy vị tẩu tử cùng tỷ tỷ nàng đều là mười sáu mười bảy tuổi đã lấy chồng sinh con.

Có lẽ vì gặp được người nhà, Hoa Manh tuy chỉ ngủ một canh giờ nhưng so với ngày thường ngủ 1 canh rưỡi còn dễ chịu hơn.

Hoa Manh sau khi tỉnh lại muốn rửa mặt chải đầu, mà Lư Thị mấy người cũng muốn thuận tiện đi rửa mặt, mới có thể gặp Hoa Manh.

Uyển tần đại khái là nắm bắt tốt thời gian, đợi đến Hoa Manh cùng Lư Thị bọn họ đều rửa mặt xong, chẳng qua mới ngồi xuống nói mấy câu, uyển tần liền mang điểm tâm đến.

Uyển tần vừa đến, Hoa Manh liền ngay trước mặt Lâm thị đề cập đến chuyện hùn vốn làm ăn.

"Chuyện này có thể làm."

Uyển tần kỳ thật không thiếu tiền, nàng dù không phải đích chi đích nữ nhưng cũng là đích nữ duy nhất trong nhà.

Chẳng qua bởi vì nàng là nữ nhi về già mới có được, trong nhà vô luận là cha mẹ hay là huynh tỷ đều đối với nàng có chút cưng chiều nên nàng cũng không thiếu tiền.

Nhưng hàng năm người trong nhà cảm thấy có lỗi với nàng nên cho nàng, bây giờ Hoa Manh đề nghị, ngược lại nàng có thể tự mình kiếm tiền.

"Chuyện làm ăn ta không hiểu, ta sẽ góp vốn bằng việc viết thư gửi cho mấy ca ca ta."

Nói xong Uyển tần nhìn Hoa Manh nhoẻn miệng cười nói: " Đại ca ta là Tri phủ Giang Nam, nhị ca là Huyện lệnh Thông Châu, tam ca giúp đỡ nhị ca đích chi trông coi Nội Vụ Phủ."

Hoa Manh biết ngay huynh trưởng nhà Uyển tần đều hết sức lợi hại, nhưng không nghĩ tới bọn hắn đều làm những chức quan trọng yếu như vậy.

Lâm thị nghe uyển tần nói xong càng cười kích động không thôi.

Dựa vào nhân mạch này, Lâm gia chắc chắn sẽ tiến thêm một bước!

Thời gian đoàn tụ luôn ngắn ngủi, tuy biết mẫu thân cùng mấy vị tẩu tử đã ở trong cung mấy canh giờ nhưng đợi đến khi Thu Điệp bẩm báo đã đến thời điểm nên xuất cung, Hoa Manh vẫn lộ ra vẻ mặt không nỡ, trong mắt chứa đầy nước mắt.

Lúc này Uyển tần sớm đã cáo từ trở về viết thư cho Lâm thị hôm nay có thể mang ra.

Linh Thúy cũng mười phần không muốn, Thu Điệp cùng Khương Thiền cũng không biết nên khuyên cái gì.

Cuối cùng vẫn là Lư Thị nhìn Hoa Manh nói: "Con yên tâm ở trong cung dưỡng thai, chờ khi con sắp sinh nương nhất định sẽ xin tiến cung cùng con."

Nghe Lư Thị nói vậy Hoa Manh cuối cùng vẫn nín khóc mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro