C38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Giang Tử vừa dứt lời, Tịnh An Đế lúc này hai mắt đỏ bừng tiến lên hai bước hỏi: "Thái hậu tại sao lại gặp chuyện, thị vệ ở Triều Hoàng Cung đâu?"

Nói xong Tịnh An Đế cũng không đợi Tiểu Giang Tử đáp lời liền tiếp tục nói: "Thái hậu như thế nào rồi? Đã truyền thái y chưa?"

Nhìn bộ dạng Tịnh An Đế sốt ruột lại hoảng hốt, ngay cả Tề Phi lúc này cũng không dám tiến lên nói chuyện, sợ bị giận chó đánh mèo.

Ngay lúc Tịnh An Đế muốn cất bước tiến về Triều Hoàng Cung, Hoa Manh chẳng biết từ lúc nào bước mấy bước đi đến bên cạnh Tịnh An Đế.

"Hoàng thượng, thiếp cùng người đi."

Thấy sắc mặt Tịnh An Đế không vui xoay người, Hoa Manh không chút nào lùi bước nói: "Nghĩ đến Thái Hậu nương nương tận mắt thấy chúng ta đều mạnh khỏe, hẳn là sẽ yên lòng."

Hoa Manh ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng người ở chỗ này đều hiểu, các nàng đều muốn tận mắt thấy Thái hậu vô sự.

Nếu Thái hậu thật sự có chuyện gì, các nàng không ở bên sau này sợ là sẽ bị trách cứ.

Nhưng Thái hậu lại là chỉ cần trông thấy Hoàng Thượng cùng Tịnh tần vô sự liền an lòng.

Bởi vì Hoa Manh mở miệng, chúng phi tần vốn không dám mở miệng đều đối với nàng cảm kích, nhưng một tia này chỉ duy trì đến khi Tịnh An Đế đưa tay dắt Hoa Manh.

"Nàng đi theo bên cạnh trẫm, nếu thật sự còn có thích khách bên cạnh trẫm luôn an toàn nhất."

Tịnh An Đế nói lời này thật làm tổn thương không ít phi tần, đoán chừng cũng chỉ có hai người Uyển tần cùng Oánh tần trong lòng không có Tịnh An Đế mới có thể nhìn Hoa Manh được Tịnh An Đế nắm tay, cùng hắn ngồi lên Ngự liễn.

Về phần những phi tần khác có kiệu liễn, mặc dù so Tịnh An Đế chậm hơn nhưng cũng có thể miễn cưỡng đuổi theo, ngược lại là những quý nhân, đáp ứng cùng thường tại phẩm cấp quá thấp không đủ ngồi kiệu liễn cũng chỉ có thể chịu đựng đau nhức bước đi theo sau.

Đợi đến khi ra ngự hoa viên, Hoa Manh mới biết Thái hậu lúc này không ở Triều Hoàng Cung.

Thái hậu xảy ra chuyện ở Triều Hoàng Cung là khi bà nghe nói Tịnh An Đế cùng Hoa Manh gặp chuyện.

Một người là thân nhi tử, một người lại đang mang trong mình tôn tử, đều là người bà quan tâm nhất, bà làm sao có thể nhịn mà không đi xem.

Chỉ là Thái hậu cũng không nghĩ tới, nàng vừa ra khỏi Triều Hoàng Cung không bao xa liền gặp được một lão thái giám thần sắc hốt hoảng.

Lão thái giám gặp được Thái hậu căn bản không chần trừ liền trực tiếp xông qua bắt cóc Thái hậu.

Thái hậu vội vàng đi ra căn bản không đợi lấy ra phượng liễn, bên người chỉ đem Minh ma ma cùng một ma ma khác.

Hai vị ma ma dù đã cố gắng che chở Thái hậu, nhưng cuối cùng vẫn để lão thái giám dùng đao quẹt làm Thái hậu bị thương.

May sao bọn thái giám mang phượng liễn rất nhanh đã đuổi tới, mới có khả năng đè lão thái giám xuống.

Cách Triều Hoàng Cung gần nhất chính là Bạch Lộ Cung của Như Phi, lúc này Thái hậu liền được người nhấc vào đây chờ thái y trị liệu.

Nhóm người Tịnh An Đế vừa đến, Như Phi liền tự động hướng về phía trước mấy bước, dẫn đám người vào Bạch Lộ Cung.

Kỳ thật hôm nay Như Phi tâm tình vẫn luôn không tốt, theo lý thuyết phẩm cấp nàng ngang Tề Phi, dù tiến cung muộn nhưng luôn trước mặt Tề Phi xưng nhỏ, nàng tự nhận phẩm cấp mình cao hơn Uyển tần cùng Oánh tần, vừa rồi trong ngự hoa viên, Tề Phi rời đi hẳn là nên giao lại cho nàng mới là phải.

Chỉ là Như Phi bộ dạng lạnh lùng như băng, ngày thường cũng không thích nói chuyện khiến người ta có cảm giác chính là cậy tài khinh người không thích chuyện trần tục, là mỹ nhân cao lãnh nên căn bản không ai biết tâm tư của nàng.

Thẳng đến lúc này, Như Phi mới cảm thấy mình được Tịnh An Đế chú ý tới.

Như Phi tiến vào Bạch Lộ cung, lập tức lên tiếng phân phó các cung nữ dâng trà, sau đó lúc này mới nhìn về phía đại cung nữ nói: "Thái hậu nơi đó là ai hầu hạ?"

Như Phi vừa hỏi chuyện vừa làm ra dáng vẻ mời Tịnh An Đế tiến vào trong điện.

Tịnh An Đế trực tiếp nắm tay Hoa Manh tiến vào điện, cùng lúc đó sau lưng vang lên tiếng Đại cung nữ của Như phi đáp lời, "Là Minh ma ma cùng Tình ma ma bên cạnh Thái hậu."

Nghe được người bên cạnh Thái hậu là Minh ma ma cùng Tình ma ma, Tịnh An Đế mới yên tâm đồng thời quay người hỏi: "Thái y đâu?"

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, trừ Sầm viện thủ hôm nay đang ở ngoài cung, còn lại thái y đều đã tiến vào điện vì Thái hậu chẩn trị."

Bản triều thái y cho tới nay đều là thay phiên nhau nghỉ ngơi, hôm nay trùng hợp đến phiên Sầm Vĩnh Ninh.

Nghe thấy Sầm Vĩnh Ninh hôm nay thay phiên nghỉ ngơi, Tịnh An Đế cười lạnh một tiếng mở miệng nói: "Tịnh tần theo trẫm vào xem mẫu hậu, vừa vặn cũng để thái y bắt mạch cho nàng."

Tịnh An Đế nói mang Hoa Manh vào thăm Thái hậu, chúng phi tần đa số còn cảm thấy Tịnh An Đế quá sủng ái Hoa Manh, nhưng đến khi Tịnh An Đế nói để thái y xem mạch cho Hoa Manh, các nàng cũng không thể lộ ra không vui.

Nghĩ đến Thái hậu chính tai nghe thấy thái y nói Hoa Manh mạnh khỏe mới có khả năng yên tâm.

Trước đó Hoa Manh còn lo Tịnh An Đế không mang mình đi vào, kiếp trước nàng dù chưa đến hoàng cung, thế nhưng cũng biết chưa có chuyện hành thích này.

Nhưng lần này bởi vì lấy nàng làm biến số, lại nhiều lần xảy ra chuyện hành thích này.

Hoa Manh hiểu thích khách lần này khẳng định là vì nàng mà có, cho nên từ lúc nghe Thái hậu gặp chuyệnnchỉ lo lần này thật xảy ra chuyện.

Nàng đã nghĩ kỹ, khi thấy thấy Thái hậu sẽ cho bà uống một giọt linh tuyền mặc kệ người hoài nghi.

Tình trạng của Thái hậu rất không tốt.

Thân thể Thái hậu bởi vì tiên đế không quan tâm, cũng vì bảo vệ Tịnh An Đế chu toàn nên bị mẫu nữ quý phi ức hiếp nhiều năm, nhận không biết bao cay đắng.

Mấy ngày trước còn bị trưởng công chúa chọc giận, mấy ngày nay dù khoẻ lại một chút nhưng dù sao năm tháng trôi qua, thân thể muốn tốt lên cũng phải từ từ.

Hôm nay nàng lại không màng can ngăn muốn ra ngoài, còn bị một đao vào eo, dù vết thương bị Minh ma ma ngăn lại nên không sâu nhưng vẫn chảy không ít máu.

Các thái y cũng không đoái hoài tới việc tránh hiềm nghi, gần đây Khương Tâm dẫn đầu nên rất tốt, nếu không phải là xử lý vết thương cho Thái hậu thì chính là thảo luận phương thuốc của Thái hậu nên viết ra sao.

Thấy Tịnh An Đế dẫn Hoa Manh tiến vào, Minh ma ma cùng Tình ma ma lo lắng nhìn nhau, Minh ma ma càng thân cận với Thái hậu hơn tiến lên ghé vào bên tai Thái hậu nói: "Thái hậu, Hoàng Thượng cùng Tịnh tần nương nương đều đã đến, hai người đều ổn."

Thái hậu lúc này bởi vì chảy nhiều máu nên có chút choáng đầu, khi nghe Minh ma ma lên tiếng vẫn kiên trì mở mắt ra, nhìn Tịnh An Đế cùng Hoa Manh.

Thấy Thái hậu nhìn qua, Hoa Manh có chút dùng sức kéo lấy Tịnh An Đế hướng về phía trước hai bước mở miệng nói: "Thái hậu, thiếp thân thân thể đều tốt."

Nghe Hoa Manh nói lời này, Thái hậu có chút câu môi, nhìn về phía Tịnh An Đế.

Tịnh An Đế hiểu ý Thái hậu, hắn nhìn mấy thái ý lúc này có vẻ nhàn rỗi nói: "Các ngươi đều tới thay phiên bắt mạch cho Tịnh tần."

Lúc này mấy thái y vừa vặn thảo luận xong phương thuốc của Thái hậu, phái ra hai thái y theo Tình ma ma đi sắc thuốc cho Thái hậu, còn lại mấy thái y nhàn rỗi liền đi tới thay phiên nhau bắt mạch cho Hoa Manh.

Đợi mấy thái y xem mạch cho Hoa Manh xong , gần như là cùng lúc mấy người tâm linh tương thông nhìn nhau, trong mắt đều là một câu.

"Thân thể Tịnh tần nương nương rất tốt."

Xác nhận Hoa Manh thật sự không sao, bào thai trong bụng mười phần khoẻ mạnh Thái hậu cuối cùng mới yên lòng.

Thấy Thái hậu yên tâm, Tịnh An Đế liền nhìn về phía Hoa Manh nói: "Không bằng trẫm để người đưa nàng về cung nghỉ ngơi trước?"

Hoa Manh biết Tịnh An Đế lúc này để cho mình đi không phải là bởi vì nàng ở đây vướng bận, mà là thật sự muốn để nàng nghỉ ngơi.

Nhưng nàng còn chưa tận mắt thấy Thái hậu bình an, linh tuyền còn chưa cho Thái hậu uống nên tấ nhiên không thể cứ như vậy mà rời đi.

"Thiếp thân không muốn trở về."

Hoa Manh không cố kỵ trực tiếp mở miệng, trước khi Tịnh An Đế lên tiếng lần nữa tiếp tục nói: "Ở cạnh Hoàng Thượng an toàn hơn, huống chi thiếp cũng nên tận mắt nhìn Thái hậu bình an mới không phụ lòng Thái hậu mong nhớ."

Hoa Manh nói nghe mặc dù có chút vô lễ, dù sao Tịnh An Đế cũng đã mở miệng để nàng trở về, nếu là người bình thường lúc này nên nghe lời đi về nghỉ mới đúng.

Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại mới cảm thấy cách làm của Hoa Manh cũng là chuyện thường tình.

Ngoài việc hậu cung lúc này có thật sự an toàn hay không, Thái hậu lo lắng cho nàng như thế, dù là lo lắng cho bào thai trong bụng nàng nhưng nếu lúc này nàng cứ như vậy rời đi cũng không tốt.

Dù sao nàng cũng không khó chịu không khoẻ.

Minh ma ma đến cùng vẫn là hiểu rõ Thái hậu, lúc này nghe Hoa Manh nói xong thấy Tịnh An Đế dường như vẫn muốn mở miệng, vội nói: "Hoàng thượng, không bằng để nương nương đi Thiên Điện nghỉ ngơi?"

Nghe Minh ma ma nói, Hoa Manh cũng thấy như vậy khá tốt liền gật đầu.

Tịnh An Đế thấy Minh ma ma cũng mở miệng liền biết mẫu hậu đoán chừng là không yên lòng để Hoa Manh rời đi.

"Đã vậy trẫm liền để Như Phi an bài cho nàng."

Ý Tịnh An Đế tất nhiên là hắn muốn ở chỗ này trông coi.

Hoa Manh không kiên trì nữa, thuận theo sau gật đầu mở miệng nói: "Thiếp đi nghỉ ngơi một hồi lại tới vấn an Thái hậu."

Nói xong Hoa Manh nghĩ nghĩ, cuối cùng nhìn Minh ma ma nói: "Làm phiền minh ma ma, chờ khi Thái hậu tỉnh lại nhất định phải phái người đến báo cho ta biết."

Hoa Manh nói lời này nếu là đế vương lòng dạ nhỏ nhen, sợ là liền cảm thấy nàng vượt quá phận.

Nhưng Tịnh An Đế khác biệt, hắn cùng Thái hậu tình cảm vốn là không phải bình thường, thuở nhỏ liền ao ước được như người bình thường một nhà thân tình.

Trừ cái đó ra hắn từ sớm đã rõ ràng tính tình Hoa Manh chính là thẳng thán như thế.

Nghĩ đến mình vừa rồi còn nói để người đưa nàng trở về khiến cho nàng không vui.

Đợi đến khi Hoa Manh đi, Minh ma ma vẻ mặt vui sướng nhìn Tịnh An Đế nói: "Lão nô chúc mừng Hoàng Thượng."

Minh ma ma nói lời này không có người thứ ba hiểu, nhưng bọn hắn lại phát hiện sau khi Tịnh An Đế nghe lời này ý cười trên mặt rõ ràng nhiều hơn mấy phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro