C40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tịnh An Đế cùng Ngụy Phú Quý nghe rõ lời Tiểu Giang Tử nói, đều có chút không tin.

Chẳng qua hai người đều hơi sững sờ nghĩ tới lúc trước Hoa Manh có nói qua, Ngụy Ngưng Nhạn có thai trước khi thành thân.

Chủ tớ hai người liếc nhau, Tịnh An Đế nhìn về phía Tiểu Giang Tử hỏi: "Tin tức này là trưởng công chúa thả ra?"

"Là hạ nhân trong phủ trưởng công chúa truyền ra."

Tiểu Giang Tử vừa nói xong, Tịnh An Đế lập tức cười lạnh thành tiếng nói: "Việt Thư tự cao vì xuất thân cao quý, luôn khoe khoang quy củ trong phủ trưởng công chúa, hôm nay sao lại có hạ nhân không hiểu quy củ tùy ý truyền ra?"

Nói xong Tịnh An Đế cũng không đợi người khác trả lời mà tự hỏi tự trả lời nói: "Tất nhiên là bởi vì chuyện này do nàng ta bày mưu tính kế!"

Vốn hoài nghi thích khách có liên quan đến trưởng công chúa, Tịnh An Đế giờ phút này càng tin chắc chuyện này nhất định liên quan tới trưởng công chúa.

Nếu không sao Ngụy Ngưng Nhạn sớm muộn không có chuyện, cố tình hôm nay lại xảy ra chuyện?

Tịnh An Đế đem việc này ở trong lòng xem xét qua một vòng, sau đó nhìn Ngụy Phú Quý nói: "Ngươi phái một tâm phúc cẩn thận đi tra một phen, trẫm phải biết đến cùng là chuyện gì đang xảy ra."

Tịnh An Đế ra lệnh, Ngụy Phú Quý tất nhiên chỉ có thể lập tức đi làm.

Cùng lúc đó ở vùng ngoại ô, bên trong thôn trang hồi môn của Ngụy Ngưng Nhạn.

Ngụy Ngưng Nhạn hai mắt vô thần nằm trên giường, Việt Thư bên giường yêu thương nhìn nàng an ủi: "Ngưng Nhạn, nương không ngờ đứa nhỏ này lại là nam hài."

Nói xong Việt Thư hơi dừng lại, ngay sau đó tiếp tục nói: "Con còn trẻ, về sau có rất nhiều cơ hội nên đừng quá khổ sở."

Việt Thư vừa dứt lời, Nguỵ Ngưng Nhạn vốn đang nằm im trên giường hai mắt vô thần liền lạnh mặt thốt: "Nương! Là ngươi! Là ngươi nói Sầm Vĩnh Ninh thấy đứa nhỏ này tám phần là nữ hài ta mới đồng ý chuyện này, nhưng hắn là nam hài, là trưởng tử của ta cùng phu quân!"

Ngụy Ngưng Nhạn gần như điên cuồng nói, Việt Thư vốn còn chút kiên nhẫn an ủi nàng lúc này biến sắc, nghĩ đến vừa rồi chôn nam hài xuống, nàng vẫn chịu đựng mau chóng khuyên giải:

"Nhưng con phải biết là đứa nhỏ này đã bốn tháng. Nếu không có những lời kia của Hoa thị thì lúc đó nương sẽ bố trí một phen để con sinh non ở thôn trang, đợi đến khi hài tử được bảy tám tháng mới trở về, nói là năm sáu tháng còn có người tin. Thế nhưng là..."

Việt Thư không chút do dự đem cừu hận của Ngụy Ngưng Nhạn chuyển lên người Hoa Manh, thấy ánh mắt nàng nhìn mình không còn hung ác như vừa rồi nữa liền tranh thủ thời gian tiếp tục nói: "Đứa nhỏ này tồn tại ngày nào thì ngày đó còn nhược điểm. Nương cũng vì muốn tốt cho con, mấy ngày này trong cung có lời đồn đại truyền tới không phải con không biết."

Việt Thư nói hai câu này, tuy không nói tới Hoa Manh nhưng ý gần ý xa vẫn là đem Ngụy Ngưng Nhạn đi hận Hoa Manh.

Ngụy Ngưng Nhạn dù sao cũng là Việt Thư sinh ra, Việt Thư hiểu rõ tính nàng nên nói mấy câu đó ra, hận ý của Ngụy Ngưng Nhạn phần lớn liền chuyển sang Hoa Manh.

Vô lực nhắm mắt lại, nước mắt Nguỵ Ngưng Nhạn từ khóe mắt trượt xuống, âm thanh run rẩy nói: "Nương, hai ngày trước hắn còn động đậy."

Nghe Ngụy Ngưng Nhạn nói, tim Việt Thư co lại muốn nói vài câu lại phát hiện Ngụy Ngưng Nhạn đã nhắm mắt lại.

Nàng biết, nữ nhi đây là không muốn nói chuyện.

Việt Thư mắt nhìn Nguỵ Ngưng Nhạn sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, thở dài một tiếng đứng dậy rời đi.

Nháy mắt khi Việt Thư vừa ra khỏi phòng, Ngụy Ngưng Nhạn nhanh chóng mở mắt ra nhìn hướng Việt Thư rời đi, cười lạnh.

Việt Thư đã ra khỏi phòng cũng không biết ánh mắt Ngụy Ngưng Nhạn vừa nhìn về phía mình, nàng tự cảm thấy mình đã an ủi tốt Ngụy Ngưng Nhạn, giờ chỉ cần cho Trương gia một chút đền bù là được.

Nhìn Trương Cảnh Hồng trước mặt, Việt Thư đáy lòng hiện lên một tia chán ghét mở miệng nói: "Chuyện hài tử là bản cung không suy xét chu toàn."

Nói xong Việt Thư cẩn thận quan sát thần sắc Trương Cảnh Hồng, thấy hắn không lộ ra bất mãn gì mới thỏa mãn nói: "Chuyện này ngươi muốn hận thì hận bản cung, nhưng đừng lạnh nhạt Ngưng Nhạn."

"Tiểu tế không dám."

Trương Cảnh Hồng thốt ra bốn chữ này, lúc này mới hơi ngước mắt lộ ra cặp mắt đào hoa tràn đầy đau thương nhưng lại hiểu chuyện mà nói: "Đứa nhỏ này không có duyên với tiểu tế cùng Ngưng Nhạn, về sau chúng ta sẽ có những hài tử khác."

Trương Cảnh Hồng hiểu chuyện làm Việt Thư hết sức hài lòng, nhưng càng hài lòng nàng càng không thích Trương Cảnh Hồng.

Một kẻ có thể nhẫn như Trương Cảnh Hồng tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Chẳng qua Việt Thư tự nhận, nàng ta có thể áp chế hắn một đời.

"Nghe nói ngươi sang năm chuẩn bị Thi Hương? Chuẩn bị thật tốt, chờ ngươi có tiến sĩ công danh bản cung sẽ vì ngươi giành một chức quan thật tốt."

Việt Thư thuận miệng cho một cái hứa hẹn, cũng chính là đền bù cho Trương Cảnh Hồng.

Trương Cảnh Hồng cúi đầu không dám nhìn thẳng mắt Việt Thư, thanh âm cảm tạ lộ ra vui mừng nhưng không để người thấy rõ ánh mắt của hắn.

Việt Thư thấy Trương Cảnh Hồng không dám có lời oán giận, lúc này mới cất bước đi về phía trước viện, nàng phải trấn an phò mã Ngụy Hằng vừa nghe tin tới.

Chờ Việt Thư rời đi Trương Cảnh Hồng ngẩng mới đầu, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn không ra tâm tình, hắn sửa lại vạt áo đi vào trong phòng.

Cùng lúc đó mặt trời đi xuống phía tây, Tịnh An Đế giẫm lên ánh chiều tà xuất hiện tại hữ thiên điện Tước Linh Cung.

Chuyện Tịnh An Đế xuất hiện, hữu thiên điện Tước Linh Cung trên dưới đều không cảm thấy kỳ quái, hoặc là nói, toàn bộ hậu cung cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Dù sao xảy ra chuyện thích khách hôm nay, Tịnh An Đế lo lắng thai nhi trong bụng Hoa Manh nên tới với nàng cũng là mười phần bình thường.

Tịnh An Đế thấy Hoa Manh khí sắc không tệ, nhìn mấy người Thu Điệp nói: "Các ngươi lui xuống trước, trẫm muốn cùng nương nương các ngươi nói mấy câu."

Tịnh An Đế vừa dứt lời Thu Điệp cùng Khương Thiền liền lập tức hành lễ cáo lui, ngược lại là Linh Thúy, trước khi đi liếc mắt nhìn Hoa Manh.

Thấy Hoa Manh không ngăn cản lúc này mới rời đi.

Hành động của Linh Thúy tất nhiên không gạt được Tịnh An Đế, Tịnh An Đế bật cười lắc đầu, ngày lúc Hoa Manh muốn mở miệng nói chuyện liền tùy ý phất phất tay.

Hoa Manh không hiểu ý Tịnh An Đế, vừa muốn mở miệng hỏi thăm, một nam tử đột nhiên không biết từ đâu 'Bay' ra.

Nam tử một thân hắc y gọn gàng, thân hình thẳng tắp, nửa khuôn mặt bên phải mang mặt nạ, trong tay công khai ôm một cây đao lẳng lặng mà đứng, vừa nhìn liền biết cực kỳ không dễ chọc.

Tịnh An Đế thấy Hoa Manh không hoảng sợ gào thét cũng không lộ vẻ nghi hoặc, nhìn thoáng qua Dịch Vân rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, phảng phất như chưa từng thấy hắn liền cảm thấy Hoa Manh quả nhiên không tầm thường.

Giữ chặt tay Hoa Manh, Tịnh An Đế chỉ vào Dịch Vân đang đứng nói: "Đây là hộ vệ trẫm tìm cho nàng."

Giây phút này Tịnh An Đế dương như là quên mất quy củ nam nhân không được vào hậu cung, nói xong lại tiếp tục nói: "Hắn tên là Dịch Vân."

Dịch Vân tại lúc Tịnh An Đế mở miệng vẫn luôn giữ yên lặng, mãi đến khi Tịnh An Đế giới thiệu xong tên hắn vẫn không thấy có động tác, đợi đến khi Ngụy Phú Quý không ngừng nháy mắt mới nhìn về phía Hoa Manh nói: "Nương nương vạn phúc."

Nghe thấy Dịch Vân rốt cục mở miệng, dù hắn không hành lễ Tịnh An Đế cũng làm như không thấy nói: "Dịch Vân không thích nói chuyện, về sau nàng mỗi ngày thu xếp một người định kỳ đưa chút thức ăn cho hắn, thay hắn giặt quần áo sạch sẽ là được."

Nói xong Tịnh An Đế lo Hoa Manh không rõ, lại nói: "Trong hậu cung hiện giờ chỉ có bốn người biết việc này."

Nói rồi Tịnh An Đế hơi dừng, nghĩ đến động tác vừa rồi của Linh Thúy trước khi đi, nói: "Trẫm thấy cung nữ gọi là Linh Thúy kia rất được, nàng là tâm phúc từ nhỏ lớn lên cùng nàng, nhất định sẽ không tiết lộ việc này."

Cho dù Tịnh An Đế không nói, Hoa Manh nháy mắt đã nghĩ ngay đến Linh Thúy.

Thu Điệp có lẽ sẽ làm việc này tốt hơn, nhưng nàng càng tín nhiệm Linh Thúy hơn.

"Thiếp hiểu rồi."

Hoa Manh cười nhẹ nhìn Tịnh An Đế, thấy Tịnh An Đế phất tay để Dịch Vân lui ra, lúc này mới vội đứng dậy trịnh trọng hành lễ nói: "Thần thiếp khấu tạ Hoàng Thượng long ân."

Tịnh An Đế ngăn Hoa Manh quỳ lạy đưa tay đỡ nàng dậy, nhìn mắt nàng thận trọng nói: "Nàng hiểu lòng trẫm là tốt rồi."

Tịnh An Đế không nói cho Hoa Manh hắn sớm đã cùng Dịch Vân nói để hắn tới làm hộ vệ cho Hoa Manh, chỉ là điều kiện của Dịch Vân quá cao, lúc trước hắn luôn do dự, thẳng đến khi xảy ra chuyện hôm nay mới quyết định.

Hoa Manh biết Tịnh An Đế không màng phép tắc vì nàng thu xếp hộ vệ, là bởi vì nàng mang thai hài tử.

Chẳng qua nàng vẫn chân thành nói lời cảm tạ, dù sao hộ vệ này cũng thuộc về nàng.

Nói xong Dịch Vân, Tịnh An Đế bỗng nghĩ đến chuyện Ngụy Ngưng Nhạn sinh non.

Chờ Tịnh An Đế dăm ba câu đem chuyện Ngụy Ngưng Nhạn sinh non tại thôn trang nói ra, Hoa Manh không ngờ sẽ phát sinh chuyện này sững sờ một chút, khẳng định lên tiếng nói: "Có lẽ thiếp nhất định đã bị ghi hận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro