C41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Manh tự nhiên nói nhưng trên mặt không có một tia lo lắng hay sợ hãi.

Tịnh An Đế cảm thấy thú vị nhìn Hoa Manh hỏi: "Nàng không lo lắng?"

"Lo lắng cái gì?"

Hoa Manh ngước mắt nhìn Tịnh An Đế, trùng hợp thấy đáy mắt hắn có một tia nghiền ngẫm chưa kịp thu hồi, liền biết hắn cố ý hỏi vậy.

"Thiếp là nữ nhân của ngài, có ngài chống lưng cho thiếp thì cần gì phải lo lắng những thứ này."

Tịnh An Đế không phải lần đầu nghe Hoa Manh nói lời này, trước đó nghe còn cảm thấy không thật, nhưng hôm nay lại nghe, thêm mấy ngày này hiểu rõ tính tình Hoa Manh, cũng biết lời này không phải giả.

"Nàng không lo lắng là tốt."

Tịnh An Đế nắm chặt tay Hoa Manh, dắt nàng đến trước giường ngồi xuống mới tiếp tục nói: "Bất quá hiện nay có Dịch Vân bảo hộ nàng, chỉ cần bọn hắn không trực tiếp động thủ thì không sao."

Hoa Manh hiểu ý Tịnh An Đế, nghĩ đến ám sát hôm nay tới giờ vẫn chưa thấy Tịnh An Đế chủ động nhắc tới, nàng nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn hỏi ra miệng.

Tịnh An Đế thấy Hoa Manh hỏi cũng không tức giận hay cảm thấy Hoa Manh quá phận, hắn vốn cũng không nghĩ giấu diếm, chẳng qua là cảm thấy chuyện này nghe có chút doạ người, lo Hoa Manh nghe xong không thoải mái.

Nhưng nếu Hoa Manh hỏi hắn cũng sẽ đáp.

"Những lão thái giám này quá mức ti tiện, nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này, trẫm còn không biết trong cung lại có một đám người như thế."

Hoa Manh kiếp trước chưa nghe qua bọn lão thái giám này, bất quá nàng tỉ mỉ nghĩ lại chuyện kiếp trước ngược lại nghĩ ra một việc.

"Hoàng thượng, những tiểu thái giám cùng cung nữ kia không có khả năng đều là mồ côi, bọn hắn mấy năm gần đây mới tiến cung nói không chừng có thể tra được quê quán."

Nói xong Hoa Manh giống như tùy ý mở miệng nói: "Nếu có thể tra rõ quê quán của những người này, biết đâu có thể phát hiện chút chuyện đang bị che giấu."

Tịnh An Đế nghe Hoa Manh nói, vốn đang bực mình vì điều tra không ra bọn lão thái giám này đến cùng có quan hệ với Việt Thư hay không lập tức sáng ngời.

Lúc trước hắn vậy mà không nghĩ tới phương diện này.

"Ý này của nàng không tồi."

Tịnh An Đế nói xong nghĩ tới trước khi đến Tước Linh Cung có qua Triều Hoàng Cung thăm hỏi Thái hậu một lúc, Thái hậu nhấc lên chuyện kia đột nhiên quyết đoán.

Hoa Manh không biết Tịnh An Đế thất thần, thấy Tịnh An Đế khen mình vội vàng cười nói: "Thiếp chẳng qua cũng chỉ là đột nhiên lóe lên nghĩ ra biện pháp."

Ngay lúc Hoa Manh vừa dứt lời, Tịnh An Đế vội mở miệng nói: "Vậy nàng lại thay trẫm đưa ra cái chủ ý."

Nói xong Tịnh An Đế không đợi Hoa Manh kịp phản ứng nói: "Trước rồi trẫm tới thăm nàng đã đi vấn an Thái hậu, Thái hậu nhắc tới chuyện cung vụ không ai quản lý. Nàng xem, chuyện này giao cho ai thì phù hợp?"

Hoa Manh nghe Tịnh An Đế nói, hơi sững sờ mới cẩn thận suy tư.

Bởi vì bây giờ hậu cung không có hoàng hậu, cung vụ trước đó vẫn luôn là Thái hậu quản lý, mấy vị ma ma có phẩm cấp cũng giúp đỡ một chút.

Thời điểm Tịnh An Đế tấu chương không nhiều cũng sẽ giúp đỡ xử lý một ít chuyện.

Bây giờ Thái hậu bị thương, trực tiếp giao cho mấy vị ma ma thì không thích hợp.

Tịnh An Đế dù sao cũng là chủ một nước, mỗi ngày có rất nhiều chính vụ cần xử lý, cũng không thể đem cung vụ toàn bộ giao cho hắn.

"Nếu nàng đã sinh xong thì cung vụ này ngược lại có thể chậm rãi bàn giao cho nàng. Nhưng bây giờ nàng đang mang thai, trẫm cũng không yên lòng đem chuyện này giao cho nàng."

Tuy người trong hậu cung Tịnh An Đế không nhiều, nhưng mỗi năm trong cung cung nữ cùng thái giám hầu hạ các chủ tử đều tăng lên, cung vụ mỗi ngày không hề ít.

Theo ý của Thái hậu là đem cung vụ tạm thời giao cho Tề Phi, dù sao Tề Phi xuất thân tốt, già đời, nhiều năm như vậy cũng không có phạm qua sai lầm lớn.

Quan trọng nhất là Thái hậu nhìn ra Tề Phi một lòng hướng về Tịnh An Đế.

Thế nhưng Tịnh An Đế hiểu tính Tề Phi, nếu bây giờ đem cung vụ giao cho Tề Phi về sau Hoa Manh sẽ khó tiếp nhận.

Hoa Manh nghe Tịnh An Đế nói liền hiểu, nghĩ đến trong hậu cung bây giờ mình chỉ thân với uyển tần và oánh tần, liền thăm dò mở miệng nói: "Thiếp cảm thấy cung vụ này nên tách ra cho mấy người cùng nhau trông coi."

Dù sao người đều có tư tâm, không đem quyền lợi giao hết cho một người, sau này muốn thu hồi cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tịnh An Đế nghe Hoa Manh nói xong liền nhíu mày ra hiệu nàng nói tiếp.

Hoa Manh cũng không giấu giếm, đem chuyện mình cùng uyển tần và oánh tần thân thiết nói ra, cuối cùng nói: "Thiếp cảm thấy, không bằng đem cung vụ giao cho Tề phi, Uyển tần tỷ tỷ còn có Oánh tần tỷ tỷ cùng nhau trông coi?"

Bởi vậy, Uyển tần cùng Oánh tần phân vị tuy thân hơn Tề Phi nhưng hai người bọn họ đồng lòng, Tề Phi cũng không có cách nào cầm quyền.

Mấu chốt là Uyển tần cùng Oánh tần đều xuất thân đại tộc, dù văn võ khác biệt nhưng trong nhà nhất định đã dạy qua cách quản gia.

Còn có khả năng bởi vì muốn đưa các nàng tiến cung nên có thể đã dạy qua cách xử lý cung vụ.

Tịnh An Đế nghe Hoa Manh nói xong khẽ cười một tiếng, "Chủ ý này của nàng không tồi."

Chẳng qua nếu muốn để Uyển tần cùng Oánh tần liên thủ cùng Tề Phi quản lý thì còn kém chút gì đó.

Hoa Manh thấy Tịnh An Đế không ngoài ý muốn đối với câu trả lời của mình, liền biết trong lòng của hắn sợ là đã sớm nghĩ đến cái chủ ý này.

Hoa Manh tuy cũng có hứng thú với cung vụ nhưng nàng hiểu, giờ phút này chuyện quan trọng nhất với nàng là sinh con.

Hoa Manh không thấy Tịnh An Đế cho ra câu trả lời cuối cùng cũng không nóng nảy, nghĩ đến mình bây giờ cũng nhàn rỗi nhàm chán, đánh bạo nói:

"Hoàng thượng, đợi qua ít ngày thiếp để mẫu thân mang mấy chất nhi tiến cung bồi thiếp một ngày được không?"

Hoa Manh thân là tần vị, chủ vị một cung có thể truyền tin về nhà ngoại để nhà mẹ đẻ có phẩm cấp phụ nhân đưa bảng hiệu tiến cung.

Về phần đám cháu trai cùng cháu gái Hoa Manh?

Cháu gái đương nhiên không sao cả, đám cháu trai cũng không hơn mười tuổi, tiến hậu cung có lẽ cũng không sao.

Chẳng qua hiện nay Hoa Manh cùng uyển tần ở cùng một chỗ, Uyển tần tiến cung sớm hơn, Tước Linh Cung tự nhiên là lấy Uyển tần làm chủ.

Bởi vậy Hoa Manh mới ngại lấy thân phận chủ nhân Tước Linh Cung mời người nhà mẹ đẻ đến đây.

Hoa Manh nói chuyện này, Tịnh An Đế căn bản không chút do dự liền đồng ý.

Tịnh An Đế cũng suy xét đến chuyện Tước Linh Cung còn có Uyển tần ở.

Hoa Manh có thai không nên dời cung lúc này, nhưng hắn lại muốn chờ Hoa Manh sinh xong trực tiếp để nàng dọn đến Nguyên Hoàng cung nơi ở của hoàng hậu.

Cho nên lúc này, Hoa Manh không nên dọn nhà, thì chỉ có thể để Uyển tần dọn đi.

Nghĩ tới đây Tịnh An Đế nhìn về phía Hoa Manh nói: "Không bằng cùng trẫm đi qua nơi Uyển tần ngồi một chút?"

Hoa Manh không biết Tịnh An Đế lúc này có ý gì, nghĩ đến chuyện phân cung vụ cho Uyển tần cũng không nên mang theo mình mới phải.

Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là phi tần, Tịnh An Đế đã mở miệng, thân thể nàng cũng tốt lại thân với Uyển tần, nói không muốn đi cũng không thích hợp.

Hoa Manh cùng Tịnh An Đế không mang quá nhiều người, hai người cũng không thông báo trước cho Uyển tần.

Nên lúc bọn họ đến liền thấy Oánh tần vậy mà cũng ở nơi này.

Nhìn bầu rượu trước mặt hai người cùng bốn món thức ăn nhắm rượu, Tịnh An Đế bật cười lắc đầu nhìn hai người nói: "Hai người các ngươi ngược lại thật hăng hái."

Uyển tần trên mặt hiện vẻ lúng túng, Oánh tần ngược lại không cảm thấy bị Tịnh An Đế thấy mình cùng Uyển tần uống rượu với nhau không có gì không thích hợp.

Nàng thấy Tịnh An Đế tiến đến trực tiếp ngồi xuống, liền đứng dậy chuẩn bị cáo lui về Tam Thanh Cung.

"Khoan hãy đi, vừa vặn nàng cũng ở đây trẫm liền cùng nhau nói."

Tịnh An Đế rõ ràng tính tình Oánh tần nên cũng không nói nhảm, trực tiếp đem mục đích hôm nay đến đây nói ra.

"Hôm nay trẫm đến vấn an Thái hậu, Thái hậu nói cung vụ không ai quản, muốn để Tề Phi trông coi. Vừa rồi trẫm hỏi Tịnh tần, ý nàng muốn để hai nàng cùng Tề Phi quản."

Uyển tần cùng Oánh tần đều không ngốc, Tịnh An Đế nói xong các nàng liền hiểu ý hắn.

Uyển tần còn chưa nói chuyện, Oánh tần liền nhíu mày nhìn về phía Hoa Manh nói: "Tịnh tần muội muội, tỷ tỷ tuy biết này là thay ngươi tạm quản, nhưng tỷ tỷ quả thật không thích những chuyện này."

Nói xong mọi người đều nghĩ Oánh tần sẽ từ chối, nàng dừng một chút tiếp tục nói: "Chẳng qua nếu là giúp muội trông coi một thời gian, vậy nhất định phải thu xếp cho tỷ tỷ mấy chuyện nhẹ nhành."

Oánh tần tính tình xưa nay đã như vậy, ba người đều hiểu.

Uyển tần tâm tư mỏng, nàng biết Tịnh An Đế mang Hoa Manh cùng đến trừ bỏ muốn các nàng nhớ kỹ là thay Hoa Manh, nhất định còn có an bài khác.

Nghĩ tới đây, Uyển tần trước đối Hoa Manh ôn nhu cười cười ngỏ ý cảm ơn, sau đó mới nhìn Tịnh An Đế nói: "Vậy hoàng thượng ngài định sắp xếp thế nào?"

"Ý của trẫm là để nàng cùng Tề Phi chủ quản cung vụ, Oánh tần cùng Tịnh tần phụ trợ hai người các nàng."

Thế nên mặc kệ Tề Phi có bản lĩnh lớn bao nhiêu, cùng lúc đối mặt với ba người đồng lòng nhất định sẽ không thuận lợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro