C43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Manh dù không biết đáy lòng Tịnh An Đế rất kỳ vọng vào nàng, nhưng nàng cũng nhìn ra được sau khi nàng nói muốn học tập, tâm tình Tịnh An Đế phi thường tốt.

Đưa ra quyết định muốn tìm tiên sinh học tập, không phải đầu óc Hoa Manh nhất thời nóng lên mới quyết định.

Bắt đầu từ tối qua nàng đã phát giác được thiếu sót của mình, liền cẩn thận suy tư một đêm.

Hoa Manh rõ ràng mục đích của mình, tuy nói ngay từ đầu tiến cung là vì lo lắng Trương gia cùng trưởng công chúa trả thù, nhưng bây giờ đã mang thai, mục đích của nàng từ giờ chính là trở thành nữ nhân tôn quý nhất, làm chỗ dựa cho huynh trưởng cùng đám chất tử trong nhà, để Hoa Gia có cơ hội trở thành gia tộc truyền thừa ngàn năm.

Nhưng trải qua tối qua nàng cũng hiểu, nàng bây giờ còn rất nhiều thiếu sót.

May sao Tịnh An Đế nguyện ý cho nàng cơ hội.

Nàng nhất định sẽ khiến mình trở nên càng tốt hơn.

Mang theo tâm tư này, Hoa Manh một bên chuẩn bị lễ cho tân Uyển phi cùng Thọ Ninh Quận chúa, một bên cẩn thận suy nghĩ lúc Tống gia lão thái gia thọ lễ, mình có nên đưa một phần hạ lễ hay không.

Trừ cái đó ra thì nàng an tĩnh dưỡng thai, chờ Tịnh An Đế tìm tiên sinh tới cho nàng.

Lúc trước Hoa Manh đưa tin về nhà kêu Lư Thị qua một thời gian nữa có rảnh thì mang mấy chất nhi cùng cháu gái tiến cung cùng nàng trò chuyện, mặt khác chính là nói chuyện Tịnh An Đế mai mối.

Ngay khi Hoa Manh đưa tin muốn gặp người nhà ra cung, Tịnh An Đế bên này cũng cho Uyển tần thăng vị, đồng thời thông báo chuyện đem tiểu tôn nữ của Huệ Anh Trưởng công chúa giao cho nàng nuôi dưỡng, làm hậu cung cùng tiền triều đều nóng nảy.

Tuy nói Lương Tích Quân không phải họ Việt, nhưng hoàng thất Đại Việt tàn lụi, chỉ cần có công danh, ngoài ra còn có thể cùng hoàng thất nhấc lên chút quan hệ đều được được trọng dụng.

Càng đứng nói tới thân tổ mẫu của Lương Tích Quân là công thần lúc trước giúp Tịnh An Đế đăng cơ, bây giờ chính nàng lại có phong hào quận chúa.

Hơn nữa Tịnh An Đế trên triều đề bạt trưởng tử Huệ Anh Trưởng công chúa, nghĩ đến dưới gối Lương gia chỉ có ba người con trai, Lương Tích Quân là đích nữ duy nhất của Lương gia, dù cha mẹ mất sớm thân thể cũng không khoẻ, nhưng vẫn là đối tượng liên hôn rất tốt trong lòng nhiều gia tộc.

Nhưng hôm nay Tịnh An Đế trực tiếp đem Lương Tích Quân giao cho Uyển Phi nuôi dưỡng, trọng dụng con cháu Tống gia, hễ là quan viên có chút đầu óc đều nhìn ra được Thọ Ninh quận chúa cuối cùng sợ là phải gả vào Tống gia.

Chuyện này khiến cho những người còn đang nhớ thương cùng hoàng thất kết thân sao có thể cam lòng?

Còn những gia tộc có nữ nhi trong cung như nhà mẹ đẻ Tề Phi, cùng ngày nhận được tin tức liền đưa bảng hiệu tiến cung.

Tề Phi lúc này cũng đang nổi giận.

Nàng ta vốn là đệ nhất trong hậu cun, tuy còn có Như Phi cùng phẩm cấp nhưng Như Phi tính tình lạnh nhạt, trừ gương mặt làm người ta kinh diễm thì trong mắt Tề Phi nàng không thể cùng mình so sánh.

Nhưng Uyển Phi, hoặc là nói Tống gia khác biệt.

Uyển Phi dù không phải đích chi đích nữ, nhưng chung sống nhiều năm như vậy nàng ta sớm đã hiểu, Tống gia bồi dưỡng Uyển Phi dùng cũng không ít tinh lực so với nhà nàng ta.

Trọng yếu nhất là mấy năm này Tống gia không ngừng phát triển, con cháu trong nhà không chịu thua kém, nhưng nhà mẹ đẻ nàng ta tuy không giống Ngụy, Chiêm hai nhà nhiều hoàn khố như vậy, nhưng so ra cũng quá mức bình thường.

Nhìn thần sắc lo lắng trên mặt mẫu thân, Tề Phi hít sâu mở miệng nói: "Nương, người trở về nói cha không cần lo lắng, trong lòng Hoàng Thượng cũng có nữ nhi."

Nói xong Tề Phi đem chuyện từ hôm nay mình bắt đầu tiếp quản một bộ phận cung vụ nói ra.

Đương nhiên là không nhắc tới chuyện cung vụ còn có Uyển Phi, Oánh tần và Tịnh tần cùng nhau trông coi.

Mẫu thân Tề Phi nghe Tề Phi nói xong, nhìn nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn không được nói: "Nhưng cung vụ nào có quan trọng bằng hài tử ?"

Trên dưới Giang gia đều cho rằng, dù bây giờ Hoa Manh có thai, nhưng cuối cùng Tịnh An Đế có mấy hài tử còn khó nói trước.

Bây giờ Thọ Ninh quận chúa tuy chỉ là quận chúa nhưng nhỏ như vậy đã được vào cung nuôi dưỡng, chỉ cần nuôi tốt, về sau địa vị của nàng trong lòng Tịnh An Đế có khi cũng chẳng kém với công chúa.

Giang gia hiện tại xuống dốc, nếu có thể lấy được một vị quận chúa được lòng đế vương, đối với Giang gia tự nhiên là điều tốt.

Tề Phi sao lại không rõ những chuyện này, ca ca đệ đệ không cố gắng, ngược lại mấy chất tử bị phụ thân nhìn chằm chằm đọc sách từ nhỏ nhưng đầu óc chính là chậm chạp.

Phụ thân vẫn luôn nói linh khí Giang gia đều chạy hết lên người nữ nhi, mấy cháu gái cũng giống nàng, nếu thai này của Hoa Manh là hoàng tử, mười mấy năm sau Giang gia cũng không nhất định có năng lực lại đưa một nữ nhi tiến cung.

Nghĩ đến lời của thái y mấy ngày trước bắt mạch cho mình, Tề Phi vô lực nhắm mắt lại.

"Nương, ta định cố gắng thêm chút xem có thể mang thai không, nếu không được thì người hãy để các ca ca đệ đệ cố gắng sinh ra một chất nữ xinh đẹp."

Nói xong Tề Phi nắm chặt tay mẫu thân, tiếp tục nói: "Con bên Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, nếu nói muốn đón một chất nữ cùng tuổi với hoàng tử tiến cung giúp ta giải sầu, Hoàng Thượng hẳn là cũng không cự tuyệt."

Giang gia bọn họ nếu mười mấy năm sau không có năng lực đưa một nữ nhi tiến cung, vậy để nàng bây giờ nuôi luôn nữ nhân cho Hoàng Thượng tương lai.

Tề Phi lời nói mặc dù không rõ ràng, nhưng mẹ nàng sao lại không hiểu rõ.

Nghĩ đến nhi tử cùng con cháu trong nhà không cố gắng, lại nhìn nữ nhi bởi vì phụ huynh không có tiền đồ mà phấn đấu trong thâm cung vì gia tộc không thể không treo giá các cháu gái, nước mắt mẫu thân Tề Phi  cứ vậy không khống chế được rơi xuống.

"Kha nhi của nương à..." Nhiều năm như vậy làm khổ con rồi.

Thân thể nữ nhi bà không có vấn đề, thế nhưng là vì gia tộc, biết rõ lúc trước nếu gả cho Tịnh An Đế khi còn là thái tử rất có khả năng sau này không con đưa tiễn, nhưng nàng vẫn vì nghĩa tiến cung.

Bây giờ khóe mắt nữ nhi cũng có nếp nhăn, nhưng vì gia tộc, nàng sợ là phải cẩn thận sinh hoạt trong cung mười mấy năm.

Tề phi vốn kiên cường nói với mình rằng không thể rơi lệ, nhưng nhìn đến nước mắt mẫu thân hốc mắt cũng không khỏi phiếm hồng.

Kiêu ngạo nhiều năm như vậy, vì Giang gia nàng chỉ có thể tạm thời thu hồi kiêu ngạo, vì tương lai Giang gia nàng nhất định phải lựa chọn đúng đắn.

Tề Phi vì gia tộc mà tạm thời nhịn xuống, hậu cung phi tần khác dù có chút bất mãn nhưng không thấy Tề Phi cùng Như Phi nói gì, tự nhiên cũng không dám lên tiếng.

Trong cung yên tĩnh, nhưng trưởng công chúa Việt Thư ở ngoài cung mới từ thôn trang ở ngoại ô trở về liền bực tức.

Dù khó chịu trong lòng nhưng vì có Ngụy Hằng nên Việt Thư cũng không nổi giận chửi người, chỉ là khẳng định nói với Ngụy Hằng: "Hắn chính là cố ý đánh vào mặt bổn cung."

Nghĩ đến nữ nhi mình chỉ có phong hào quận quân, mà tôn nữ Huệ Anh Trưởng công chúa lại có vị trí quận chúa, Ngụy Hằng trong lòng cũng có chút không dễ chịu.

Nhưng Ngụy Hằng toan tính quá lớn, chuyện này trong lòng hắn chỉ coi là việc nhỏ không đáng kể thôi.

"Chuyện lần này nàng cho qua đi."

Ngụy Hằng nhìn Việt Thư nói xong, Việt Thư liền không vui nhìn về phía hắn nói: "Bản cung xuất thân cao quý, sao có thể để tiện chủng kia so sánh?"

Nói xong Việt Thư khinh thường hừ lạnh một tiếng nói: "Chuyện lần này bổn cung không cho qua như vậy được."

Ngụy Hằng biết tính Việt Thư, nghe nàng ta nói như vậy cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Chỉ là nghĩ đến đại kế của gia tộc, Ngụy Hằng vẫn khuyên Việt Thư nói: "Hắn đã không phải tiểu hoàng đế năm đó cho nàng chơi đùa trong tay, về sau làm việc nên cẩn thận chút."

Lời này của Ngụy Hằng, Việt Thư ngược lại có nghe theo.

Trải qua mấy chuyện gần đây, Việt Thư cũng phát hiện trước đó đã xem thường Tịnh An Đế.

Tịnh An Đế trong cung tạm thời chưa biết chuyện này, hôm nay sau khi hắn hạ triều liền đi một chuyến đến Triều Hoàng cung của Thái hậu, đem chuyện muốn cho Uyển tần thăng vị, phân chia cung vụ cùng nuôi dưỡng Lương Tích Quân nói xong mới nói đến việc muốn mời lão sư cho Hoa Manh.

Hôm nay Tịnh An Đế vốn chỉ định đến thăm Thái hậu, xác nhận Thái hậu không sao sẽ rời đi.

Không ngờ vừa đến Triều Hoàng Cung liền phát hiện không khí trong Triều Hoàng Cung tràn đầy vui mừng.

Chờ hắn hỏi ra mới biết, vừa rồi vài vị thái y trong thái y viện đến bắt mạch cho Thái hậu, phát hiện thương thế lần này của Thái hậu khôi phục vô cùng tốt, đồng thời bệnh cũ trong người cũng có chút chuyển biến tốt đẹp.

Hiện tại mấy thái y vây lại một chỗ nghiên cứu Thái hậu sao lại khỏi nhanh như vậy, nhưng Tịnh An Đế không quan tâm nhiều như vậy, hắn chỉ xác định Thái hậu không sao liền vui vẻ nói những chuyện kia.

Thái hậu nhìn thần sắc vui mừng của Tịnh An Đế, cũng vui vẻ nhìn hắn nói: "Tịnh tần biết nhìn như vậy là phúc khí của Đại Việt."

Cũng là phúc khí của con.

Câu tiếp theo tuy Thái hậu không nói ra miệng, nhưng Tịnh An Đế thân là nhi tử ruột thịt của Thái hậu sao lại không hiểu lời bà chưa nói hết.

"Mẫu hậu nói đúng lắm."

Tịnh An Đế đầu tiên là tán đồng với Thái hậu, sau đó nói: "Chỉ là nên chọn ai làm lão sư cho Tịnh Tần?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro