Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, như thường ngày sáng sớm cậu lại đem đồ đi dọn dẹp từ tầng ba của ngôi nhà xuống. Đến phồng cúa Thiệu Lâm cậu suy ghĩ có nên mở của vào không vì cậu sợ anh vẫn đang ngủ. Rồi cậu vẫn đánh liều nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Cậu thấy anh vẫn nằm ngủ trên giường. Cậu rón rén đi lại vào phòng tắm lấy quần áo mặc dở của anh cho vào giỏ rồi ra đến ngoài chẳng biết động lực nào dẫn cậu đi lại phía giường ngồi cuống đất rồi nhìn anh ngủ.
Tim cậu như nhảy ra ngoài khi cậu ngồi nhìn anh như vậy. Cậu sợ anh sẽ bớt chợt tỉnh dậy rồi nhìn thấy cậu nhưng cậu lại không thể roeif mắt khỏi anh. Cậu làm liều lấy ngón tay trỏ nhỏ nhắn của mình chạm nhẹ vào tóc anh không thấy động tĩnh gì cậu lại làm liều chạm nhẹ vào mũi anh. Rồi khi cậu lấy lại tinh tình định thu tay về để đi làm việc tiếp thì bất thình lình có một lực mạnh kéo cậu ngã về phía giường. Đến lúc cậu ổn định lại đầu óc thì cậu mới nhận ra mình đang nằm trên người Thiệu Lâm một tay anh nắm lấy bàn tay chạm vào mũi anh còn tay còn lại anhd đang ôm eo cậu.
- Em đang làm gì mà lại dám làm tôi tình giấc như thế? Em có biết tôi rất ghét ai làm tôi thức giấc và chạm vào người tôi khi tôi không cho phép hay không,
Nhất Tử bắt đầu thấy sợ và run lên. Cậu lắp bắp nói:
- Xin ... xin... xin lỗi cậu chủ tôi... tôi không cố ý làm cậu tỉnh giấc. Tôi thật.... thật lòng xin lỗi cậu. Tôi ... Tôi sẽ không dám như vậy nữa.
Thiệu Lâm nhìn cậu đầy hứng thú tiếp tục chêu chọc cậu:
- Em muốn bị đuổi việc đúng không?
- Không.. không muốn. Cậu chủ, xin cậu đừng đuổi tôi đi có được không tôi thật sự biết sai rồi mà cậu chủ.
- Nhưng tôi đang rất khó chịu và bức bối trong người vì bị đánh thức đấy.
Cậu không biết phải làm sao, cứ như vậy cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào Thiệu Lâm cậu sợ anh lại cảm thấy khó chịu thêm nữa.
- Sao không nói gì? Thiệu Lâm cau mày hỏi
- Tôi .. tôi xin lỗi cậu chủ có được không tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa. Chỉ xin cậu đừng duổi tôi đi có được không. Cậu thực sự đang rất sợ. Cậu sợ nếu bị đuổi đi cậu sẽ ở đâu, làm gì. Cậu sẽ lại phải tiếp tục chuỗi ngày lang thang để kiếm việc kiếm sống hay sao.
Thiệu Lâm nhìn cậu biết cậu đang lo lắng điều gì nên không tiếp tục trêu chọc cậu nữa.
- Ngẩng mặt lên nhìn tôi.
Nhất Tử cứ như vậy nghe theo ngẩng mặt lên nhìn anh. Rồi anh hỏi cậu một câu mà cậu sợ cậu nghe nhầm
- Em có muốn đi học không?
Cậu nghe xong và cứ thế muốn nói nhưng lại sợ mình nghe nhầm.
- Em không nghe thấy tôi nói?
- Tôi ... tôi có muốn thưa cậu chủ. Tôi.. tôi cứ nghĩ mình nghe nhầm
- Tôi sẽ cho người sắp xếp em chỉ cần chuẩn bị các loại giấy tờ liên quan tới việc học của em đưa tôi tuần tới đến trường với tôi.
Anh cứ như vậy mà làm mọi thứ cũng không hỏi xem cậu muốn học trường nào hay ý kiến của cậu như thế nào.
Rồi anh thả cậu ra xuống giường vào phòng tắm để cậu cứ như vậy ngơ ngác  ngồi trên giường. Phải đến 5 phút sau cậu mới lấy lại được suy nghĩ và nhaajnra rằng tuần sau mình sẽ được đi học lại dù chẳng biết mình sẽ được học ở đâu.
Thiệu Lâm sau đó về lại că hộ cũng không nói gì với cậu nữa. Cậu chỉ thấy bà chủ dặn dò cậu chuẩn bị mọi thứ để tuần tới đi học.
Một tuấn trôi qua, hôm nay Thiệu Lâm lại về nhà. Ngôi ở bàn ăn anh nói:
- Mẹ con đưa Nhất Tử qua căn hộ của con cho thuận tiện việc đi học của cậu ta và cho cậu ta giúp việc nhà cho con luôn
Nhất Tử nghe xong trọn tròn mắt mà nghe. Cậu nghĩ
-"Mình sẽ qua ở với cậu chủ sao? Làm sao đây? Sao mình lại hồi hộp và tim đập nhanh như vậy chứ?"
Bà Đàm nghe xong thì vui vẻ nói:
- Được được vậy con sẽ qua giúp việc cho Thiệu Lâm nhé Nhất Tử tiền lương của con ta vẫn sẽ trả cho con như vậy. Con chịu không? Cậu đáp:
- Dạ.. dạ được ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy