Chương IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xong việc thì Lina về nhà thay đồ rồi chuẩn bị. Một lúc sau Jin đến
Jin: Au, Inn. Lina đâu rồi?
Inn: Trên phòng. Anh tìm chị ấy có việc gì à?
Jin: Tôi và Lina sẽ đi hẹn hò vậy tối nay cô sẽ có thời gian tiếp cận Namcha rồi còn gì
Inn: Được
Lina: Au, anh Jin. Anh đến sớm vậy
Jin: Ukm, em xong rồi thì đi thôi
Lina: Ukm. Inn, em ở nhà nha, lát chị về
Inn: Vâng
Jin: Đi thôi
Hai người đi ra xe rồi đi đến chỗ hẹn
Jin: Em ngồi xuống đi
Lina: Ukm
Jin: Tại sao em lại muốn hẹn hò với anh?
Lina: Thì tôi chỉ muốn nghe lời bố mẹ thôi với cả tôi muốn thử mở lòng xem sao
Jin: Cảm ơn em đã cho anh cơ hội
Lina: Không có gì.
Jin: Tôi cứ nghĩ là cô thích Namcha cơ
Lina: Điều đó giờ đâu còn quan trọng nữa đâu
Jin: Vậy điều quan trọng bây giờ là gì?
Lina: Là chúng ta đang hẹn hò nên ngoài việc chúng ta sẽ tìm hiểu nhau ra thì chẳng có gì giữa chúng ta cả
Jin: Vậy ý cô là chúng ta chỉ tìm hiểu nhau thôi sao?
Lina: Có lẽ là vậy
Jin cảm thấy không khí không được thoải mái liền đổi chủ đề
Jin: Tôi thấy hôm nay cô cũng làm việc nhiều rồi nên về nhà nghỉ sớm đi
Lina: Cảm ơn anh
Jin: Tôi sẽ đưa cô về
Lina: Được thôi
Jin đưa Lina về rồi cũng về nhà luôn
Còn về phía Inn
Inn: Alo, Namcha à?
Namcha: Ukm, có chuyện gì?
Inn: Anh có thể đi dạo với em không?
Namcha: Anh bận rồi thế nhé
Inn: Ơ kìa
Không chờ Inn nói hết Namcha liền tắt máy luôn
Inn: Namcha, tại sao anh luôn phũ phàng với Inn vậy chứ? Tại sao hả? Chỉ coi là em gái sao?
Jin: Lina, cô vào nhà nghỉ ngơi đi mai tôi sẽ đến đón cô
Lina: Ukm. Anh nhớ liên hệ với gara sửa xe nhanh giúp tôi nhé
Jin: Ukm. Tôi đi về đây
Lina: Về cẩn thận
Cô chờ bóng xe của Jin khuất bóng rồi đi vào nhà. Đang đi đột nhiên Namcha từ đâu bước ra làm cô giật mình
Lina: Namcha, anh làm gì vậy? Làm em hú hồn
Namcha: Em vừa đi đâu về? Với ai?
Lina: Anh đang tra khảo em đấy à?
Namcha: Em không cần biết lí do trả lời đi
Lina: Tại sao anh lại hỏi em những câu đó?
Namcha: Có phải em đi với tén đó không?
Lina: Tên đó là ai ạ?
Namcha: Còn ai ngoài cậu Jin nữa
Lina: Thì sao ạ?
Namcha: Em dám đi với cậu ta? Em không coi anh là gì sao?
Lina: Em luôn coi anh là một người anh trai
Namcha: Anh trai? Em chưa bao giờ có tình cảm với anh sao?
Lina: Em nghĩ là chưa từng
Namcha: Dù chỉ một chút thôi sao?
Lina: Không hẳn. Một chút thì có
Cô nói dứt lời thì rời đi nhưng một cánh tay đã kéo cô lại làm người cô sáp lại ngực cậu. Bàn tay đó không ai khác là Namcha. Giây phút đó tim cô đập loạn nhịp, hai đôi mắt nhìn đối diện nhau. Cô như bị thôi miên cứ đứng im mà nhìn vào đôi mắt của cậu, bên trong ánh mắt của cậu là sự hiền dịu chen chút mệt mỏi. Đột nhiên cô nhận thức được mà đẩy cậu ra
Lina: Anh làm gì vậy? Bao nhiêu người ở đây
Namcha: Au, tự nhiên em đẩy anh là sao?
Lina: Em lên nhà đây, anh cũng nên về ngủ sớm đi
Namcha: Ukm
Namcha đi về nhà. Dù Namcha đã về nhưng sao tim cô vẫn cứ loạn nhịp thế này. Lúc nãy cô nói cô không có tình cảm với Namcha nhưng thật sự trong lòng cô cứ liên tục nói rằng cô có tình cảm với anh. Cô không phải không yêu Namcha mà là cô không muốn em gái cô phải buồn. Đứng suy nghĩ một hồi thì cô cũng đi lên nhà. Vừ mở điện thoại ra thì cô nhận được một dòng tin nhắn từ anh
Nội dung tin nhắn là: Mai hẹn em ở dưới sảnh
Không hiểu sao trong lòng cô cứ mừng thầm mà môi cô cũng bất giác nở nụ cười
Lina: Hơi, sao mình lại cười ta? Ngộ nhỉ?
Cô lên giường đi ngủ nhưng đầu óc cô cứ như dừng lại ở giây phút hai người chạm mặt nhau
Lina: Nghĩ nhiều quá rồi đó Lina, đi ngủ ,đi ngủ
Cô mãi mới ngủ được. Sáng dậy cô đi xuống sảnh chuẩn bị đi làm thì gặp Namcha
Lina: Namcha, sao anh lại ở đây? Anh không phải đi làm sao?
Namcha: Hôm nay là ngày đặc biệt nên anh xin nghỉ
Lina: Ngày đặc biệt?
Namcha: Hôm nay sinh nhật em, em không nhớ sinh nhật mình sao?
Lina: À không chỉ là em có nhiều thứ phải nhớ hơn là sinh nhật mình thôi
Namcha đưa bó hoa đã chuẩn bị sẵn cho Lina
Lina: Anh tặng em sao
Namcha: Chẳng lẽ anh tặng anh?
Lina: À không. Em cảm ơn ạ
Namcha: Không có gì. Đi thôi
Lina: Đi đâu ạ?
Namcha: Cứ đi theo anh đi
Lina không kịp nói gì đã bị Namcha kéo lên xe. Cậu đưa cô đi án sáng. Đến nơi cô thấy không gian quán này quen thuộc lắm nhưng không nhớ mình đã đến khi nào tại lâu lắm rồi cô không đi ăn ở ngoài
Namcha: Em còn nhớ quán này chứ?
Lina: Không ạ?
Namcha: Là quán mà anh và em đã từng ăn thời còn đi học đó
Lina: À, bảo sao em thấy quen quen
Namcha: Em ngồi xuống đi
Lina: Vâng
Một lát sau thì phục vụ mang món ăn ra
Lina: À, món này mình cũng đã từng ăn  cùng nhau rồi
Namcha: Đúng rồi. Em ăn đi rồi mình đi tiếp
Lina: Lại đi đâu nữa ạ?
Namcha: Cứ ăn đi, lát nữa em sẽ biết
Lina: Ukm
Namcha: Thế nào? Ngon chứ?
Lina: Ngon ạ
Họ ăn xong thì đi thả cá
Lina đang định thả thì bị Namcha ngăn cản
Namcha: Không được thả
Lina: Sao vậy ạ?
Namcha: Loài cả này sống ở vùng nước nông còn đây là vùng nước sâu, em mà thả nó xuống là nó sẽ chết đó
Lina: Vậy em phải làm sao?
Namcha: Đây anh có mua loài cá khác rồi này, em thả đi
Lina: Em cảm ơn
Họ cầm câ rồi thả xuống nước
Lina: Anh là bác sĩ, anh hiểu biết về con người mà nhiều khi em tưởng anh là bác sĩ thú y không á?
Namcha: Vậy hả? Tại sao?
Lina: Như vừa nãy ý, anh nói như thần ý
Namcha: Chỉ là anh hiểu chút thôi mà. Thôi anh đưa em đến chỗ này hay lắm
Lina: Lại đi đâu nữa vậy
Namcha: Cứ đi đi
Namcha đưa Lina đến một quán cafe rất đẹp
Lina: Wao, đẹp quá
Namcha: Em nhắm mắt lại chờ anh một lát nha
Lina: Vâng
Lina cũng nghe theo nhắm mắt lại
Namcha: Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you. Chúc mừng sinh nhật Lina
Lina: Em cảm ơn ạ. Mà anh làm màu quá, đâu có cần phải bánh như vậy đâu
Namcha: Mau thôi nến đi
Ngay lúc Lina định thôi thù Namcha ngăn lại
Namcha: Em chưa bao giờ tổ chức sinh nhật sao? Phải ước trước khi thổi chứ
Lina: *Cười ngại ngùng* Còn phải ước nữa sao?
Namcha: Chứ còn gì nữa
Lina: Ôi, sinh nhật phức tạp quá. Em không muốn tổ chức sinh nhật nữa đâu
Namcha: Thôi mà, mỗi năm sinh nhật có mỗi một lần thôi phảu để nó thật ý nghĩa chứ. Anh sẽ khiến sinh nhật năm nay của em thật ý nghĩa cho mà xem
Lina: Anh chắc chứ?
Namcha: Anh chắc chắn
Lina: Em phải về rồi. Em về trước đây
Namcha: Để anh đưa em về
Lina: Không cần đâu ạ. Em gọi taxi cũng được
Lina đứng dậy bước ra ngoài đột nhiên gót dày của cô vẹo sang ngang làm cô ngã xuống. May là có Namcha đỡ chứ không là cô cũng ngã xuống sàn rồi đó. Khoảnh khắc đó lại xảy ra thêm một lần nữa và lần này vẫn vậy, tim cô vẫn lọan nhịp như lần trước
Namcha: Em có sao không?
Lina: Em không sao?
Namcha:Để anh đỡ em
Lina: Thôi không cần đâu ạ. Em tự đi được
Cô đứng dậy bước đi thì lần này vẫn không đi được
Namcha: Uk thì em tự đi được. Anh đã nói rồi mà không nghe cơ
Lina: Không...
Cô chưa kịp lên tiếng thì anh bế cô lên
Lina: Thả em xuống, em tự đi được mà
Namcha: Được thôi, anh sẽ thả em xuống sàn luôn đấy
Lina: A...A...A
Namcha: Thế thì nằm im đi
Anh bế cô ra xe
Namcha: Anh nghĩ em bị bong gân rồi. Lần sau ít đi giày cao gót thôi
Lina: Vậy giờ em phải làm sao?
Namcha: Ở đây anh không có hộp y tế phải đưa em về bệnh viện rồi
Lina: Au, rắc rối vậy sao?
Namcha: Cũng không xa đâu
Namcha đưa Lina đến bệnh viện của anh
Namcha: Đến rồi
Lina: Để em tự đi
Namcha: Không đi được thì để anh bế, không cần phải làm kiêu đâu
Lina: Em không có ý làm kiêu nha chỉ là người ta nhìn thôi
Namcha: Kệ người ta đi
Namcha bế Lina vào phòng của mình
Namcha: Em ngồi đây đi, anh đi lấy đồ đã
Lina: Vâng
Một lúc sau Namcha quay lại
Namcha: Em ngồi im nha để anh làm cho
Lina: Vâng, anh nghĩ em quậy vậy sao. Từ hôm nay em đã 21 tuổi rồi đó
Namcha: À vậy à? Anh 23 tuổi rồi đó
Lina: Ò, anh là trưởng thành nhất rồi
Namcha: Sẽ hơi đau một chút đó nha. Cố chịu chút
Lina: Em biết rồi
Namcha băng bó cho cô thì thấy mặt cô đã nhăn hết lại rồi
Namcha: Anh đã làm gì đâu mà mặt mày nhăn hết thế kia. Sợ à?
Lina: Đâu? Em có sợ đâu
Namcha: Ờ, không sợ mà mặt mày nhăn hết thế kia à?
Lina: Thôi anh băng bó cho em đi
Namcha: Ukm. Anh bôi thuôac nên hơi rát nha
Lina: Anh không thể nhẹ nhàng một chút được à?
Namcha: Anh sẽ cố gắng
Lina: Anh nhớ đó
Namcha: Được rồi. Xong rồi đó
Lina: Em đi về đi làm đây
Namcha: Để anh đưa em về
Lina: Vâng
Namcha: Em nhớ đi khám lại đấy nhé
Lina: Em biết rồi mà
Namcha: Trong thời gian này em đừng đi giày cao gót nhé
Lina: Vâng
Namcha: Em lên xe đi
Lina: Vâng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro