Chương 3 : Một buổi vũ hội.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh nghĩ tôi là tiểu yêu tinh chứ gì?"- Tôi bĩu môi.

" Gần như thế".

"Tôi đi guốc trong bụng anh rồi".

" Tôi nghĩ cô còn hơn yêu tinh nữa kìa".

Mắt Trác Hàn ma mị, anh ta thực biết cách chọc người khác điên nha. Chắc chỉ mình Uy Vũ cảm thấy là lạ thôi, bởi vì lần đầu tiên Trác Hàn nở nụ cười sau 10 năm. Chẳng biết là 10 năm trước anh ta gặp phải chuyện gì?.

Chiếc xe lăn bánh đến một toà nhà cực kì sang trọng nha, không biết là bao nhiêu tầng, nhìn như trọc tới trời ấy. Phong cách trang trí kiểu châu Âu mới lạ và hiện đại vô cùng.

Chưa tới cánh cửa toà nhà, nhìn qua khung cửa kính, tôi thấy hàng ngàn phòng viên đang chật vật chen chúc nhau, từng đàn người như lũ sóng vậy. Tôi quay sang nhìn anh ta, trông anh ta chẳng có chút phản ứng nào. Vẫn điệu bộ cũ, chiếc đồng hồ thuỵ sĩ đắt tiền của anh ta vẫn đang sáng bóng kia. Ánh mắt lạnh lùng như cánh nhà báo kia chỉ là rác thôi a. Nhìn điệu bộ này trông phát ghét thật nha. Nhưng tôi nghĩ anh ta trải qua cảnh này nhiều rồi không run sợ như tôi đâu.

Bỏ mặt Trác Hàn đi, tôi nhìn lên Uy Vũ trên ghế đầu. Người ơi! Đẹp gì mà đẹp quá đi! Đẹp không góc chết.

Tôi tút lại nhan sắc, nhè nhẹ mỉm cười chớp mắt liên tục với Uy Vũ mà đâu biết ai kia cũng tức giận nha.

"Uy Vũ".

" Hả?".

"Em đẹp không?".

" Không ai đẹp bằng em".

Tôi vẫn điệu bộ cũ phồng má, chu môi lại cái tật mút tay vì tôi biết Uy Vũ chỉ cười khi nhìn thấy tôi dễ thương như vậy. Lén nhòm sang tên lạnh lùng cạnh bên, tôi chỉ thấy anh ta trưng ra một bộ mặt khó chịu, đáng ghét nha.

"Cô đàng hoàng cho tôi" - Trác Hàn cau mày, liếc tôi.

"...."

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, bạn hiểu cái cảm giác làm mật mà ruồi bu không? Cánh cửa xe chưa mở ra mà bao nhiêu cái ống kính chĩa vào tôi như tôi phạm tội vậy.

Trác Hàn liếc một cái, đơn giản thôi, cánh nhà báo xếp thành hai hàng chẳng khác nào phục vụ trong nhà hàng. Anh ta dắt tôi xuống, cất bước lộng lẫy đi giữa màn thảm đỏ bông nhung mềm mại. Thực sang trọng nha.

May là Trác Hàn đã thay cho tôi cái giày thể thao, giờ thì mới dễ chịu làm sao! Tôi còn phải cảm ơn anh ta nữa là. Bộ váy dự tiệc của tôi xõa bết xuống, tạo nên đôi cánh rũ phía đằng xa. Tôi là cảm thấy ngại ngùng lắm nha, còn anh ta thản nhiên bước vào như đó là nhà anh ta ấy.

"Cô nghiêm túc đi".

" Tôi không quen người khác nhìn tôi đâu, anh tha cho tôi đi, tôi có mắc nợ gì anh đâu?".

"Không ...sao! Hừm cô còn phải trả nợ cho tôi dài dài".

" Anh....đồ khốn kiếp".

"Em không phối hợp thì liệu hồn hai cô nhà báo cạnh bình bông kia".

Giờ tôi mới chú ý nha, hai con mắm bạn thân của tôi bọn nó đang thực tập làm phóng viên. Anh ta dám lấy họ ra uy hiếp Tâm Di tôi sao. Một con người thực độc địa mà! Tôi là người có nghĩa khí dĩ nhiên không thể vì mình mà bỏ bạn.

" Được....tôi phối hợp với anh là được chứ gì...Hứ".

"Ngoan".

Bước vào một khung cảnh như trong mơ, xung quanh tôi là ảo mộng chắc. Mọi thứ đều quá đổi xa hoa nha. Tôi từng Nghe anh ta có rất nhiều công ty lớn nhỏ ở khắp mọi nơi trên cái đất nước này, nghe nói chi nhánh của Tập đoàn Trác Gia bò tận chục cái sang Mỹ. Nghe thôi là không thể tin được rồi. Nhưng giờ tôi mới biết Trác Hàn vừa tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, mà là cùng trường với tôi nữa cơ. Nói sao ta, Trác Hàn hơn tôi một tuổi, phải gọi là đàn anh cơ đấy.

Người ta vừa tốt nghiệp được đút bằng muỗng vàng rồi. Ai biểu ông nội anh ta là Trác Phần giàu quá làm chi. Nhưng không hiểu sao ông nội anh ta chỉ giao hết sản nghiệp cho đứa cháu này. Hai anh em nhà anh ta Trác Hàn là anh, Trác Văn là em đều là người cực giỏi giang, mỗi tội Trác Văn từ nhỏ đam mê nhiếp ảnh, mỗi tác phẩm của cậu ấy cũng mang đến nguồn lợi khổng lồ cho nhà Trác Gia, nhưng hình như cậu ấy không có tiếng nói cho lắm. Nói mới nhớ Trác Hàn còn một người anh họ trên Trác Hạc Đình, người anh họ này tham quyền vô cùng, lập một tập đoàn khác để chống lại ông nội mình. Bất hiếu quá đi. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, anh họ Trác Hàn nổi tiếng đâu thua anh, nhưng ông cụ chỉ cho Trác Hàn nắm quyền. Không giận mới lạ nha.

Nhắc tào tháo là tào tháo dến ngay hà.

"Anh trai....lâu không gặp em nhớ anh quá".

Một chàng trai phong cách châu Âu, soái quá đi. Anh ta trông dễ thương và gần gũi hơn Trác Hàn nhiều nha. Anh ta cầm cái máy ảnh thực thuần thục, chụp tôi và Trác Hàn. Tôi ngại ngùng che mặt, anh ta chỉ nháy mắt một phát thôi, tôi như bị thôi miên đó nha, oa hút hồn chết được.

" Ai đây anh?".

"Chị dâu tương lai của em"

Anh ta hững hờ phát ra một câu chết lòng, làm tôi như sụp đổ luôn. Tôi còn yêu đời lắm nga, muốn ngắm soái ca mỗi ngày, tôi mới tốt nghiệp thôi mà, hic..... Các anh chàng chân dài tôi chưa chạm phải mà, hơn nửa thời xuân sắc tôi còn chưa yêu cơ mà. Anh ta sao lại muốn chôn chân tôi như thế, không đời nào. Tôi liếc mắt nhìn anh ta, lòng hậm hực :

"Anh bị điên sao? Ai là vợ anh chứ?".

Không chỉ tôi bất ngờ đâu, Trác Văn cộng Uy Vũ há hốc mồm đến tận mang tai rồi. Tôi mến Uy Vũ lắm, tôi không muốn làm vợ tên lạnh lùng Trác Hàn này đâu.

" Anh....không nhớ em sao?".

Đứng trước tôi là một cô gái cực kì lộng lẫy, đôi môi như cánh hoa đào thấm nước mỏng, mịn. Một khuôn mặt sắc xảo mặn mà làm sao so với một con nhà quê như tôi được chứ. Cánh áo mỏng ôm hết eo lưng, lộ nên một khuôn ngực căng tròn đầy đặn. Làm tôi nhìn lại mà tủi thân tột cùng nga, lép xèm sẹp luôn.

Người con gái quyến rũ trước mặt tôi, môi cong lên nở một nụ cười hoa mỹ. Bỗng dưng tôi nhìn lại thấy cô ta quen quen nha, từng gặp ở đâu rồi thì phải. Đứng ngẫm nghĩ một hồi tôi mới sực nhớ ra.... Người con gái này cũng học cùng trường với tôi, nói sao nhỉ, chị ta là hoa khôi của trường tên Cao Điềm Điềm.

Nghe đâu Cao Điềm Điềm có yêu thầm một người ba năm nhưng sau đó thì không ai thấy tung tích của chị ta đâu nữa. Tưởng chị ta mai danh ẩn tích giống phim tôn ngộ không rồi chứ. Đúng là dây tơ rối dợ mà.

"Cô gọi tôi sao?" - Trác Hàn dửng dưng trả lời.

"Anh...."- Đôi mắt ngấn lệ.

Hai người họ có cần căng thẳng thế không? Tôi ngán ngẩm mấy chuyện này rồi, nếu không phải bị ép tôi cũng không bao giờ cụp đuôi sau anh ta. Ôi nhìn Uy Vũ đứng với Trác Văn kìa, phải nói nếu hai người họ mà yêu nhau chắc tôi khóc thảm thiết ba ngày rồi xuống tóc đi tu cho xong. Người ơi! Soái đến lạ lùng.

Trác Văn nắm khuỷu tay tôi, chụp chung một bức. Cậu ấy dễ gần thật, làm như chúng tôi thân nhau từ lâu vậy.

" Ai cho em chụp hình cùng người đàn ông khác?".

"Em..."

Anh ta tỏ vẻ như lưu luyến tôi lắm, hễ tôi ở cạnh ai là lo lắng lắm. Nhưng khi nhìn ánh mắt của Điềm Điềm thì tôi hiểu tại sao anh ta làm vậy.

"Anh hai à! Anh cần keo với em trai mình như thế không?".

" Vì em chưa có bạn gái nên anh mới lo".

Ở đâu xuất hiện hai cô diễn viên màn ảnh rộng đang hót hòn họt chân dài đứng cạnh hai bên của Trác Văn, cậu ta khẽ nhếch môi, trêu chọc anh mình...

"Anh có nhiều bằng em không?".

Mỗi tay ôm mỗi cô, Trác Văn thực phóng khoáng nha. Cậu ta soái cưa quá mức tưởng tượng của tôi rồi. Trác Hàn cũng đâu có vừa, anh ta vòng tay qua eo tôi và ôm một cách tùy tiện, một cái nhìn thật ma mị nga.

" Anh chỉ cần một người là đủ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro