Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên bờ sông Hàn, những dây đèn được chăng ngang dọc. Trông xa, qua màn sương, lấp lánh như những ngôi sao.

Chợ đêm là một dãy các con phố ngang dọc đan xen nhau, ban ngày và các buổi tối trong tuần cũng giống các con phố khác, đến mỗi đêm cuối tuần là lại đặt biển báo dành riêng cho người đi bộ, chỉ có xe những nhà sống trong các con phố này là được dắt vào, còn không thì phải gửi ở bãi để xe cách đây một dãy phố. Phải sau mười hai giờ đêm, các loại xe cộ mới được phép đi lại bình thường.

Các gian hàng liền kề nhau dưới mái che bằng vải bạt sọc đỏ trắng đang sắp xếp, bày biện đủ loại hàng hóa. Ngã tư phía trên, rẽ trái là phố trò chơi dành riêng cho trẻ em, mặt đất được trải thảm xốp để các em bé có thể đi chân trần. Cầu trượt, bập bênh, sân khấu để chơi trò chơi tập thể... tất cả đều được lắp ghép bằng nhựa bền và gỗ. Người quản trò là một cặp đôi, một nam một nữ, mặc trang phục truyền thống.

Bên phải là con đường dành riêng cho các quán ăn vặt. Có vài quán đã bắt đầu xào nấu, đứng ở đầu phố, hương thơm lừng trong gió sông xông mũi cay cay, cả người ấm sực.

Đi thẳng đến góc phố cuối con đường, bình thường, nơi này chả có gì đặc biệt ngoài mấy quán cà phê chừng yên tĩnh và tách biệt hẳn so với cả khu phố nhộn nhịp trước mặt, nhưng bắt đầu từ mấy tháng trước, có một ban nhạc đêm cuối tuần nào cũng đến biểu diễn ở đây. Người xung quanh ban đầu cũng chả mấy ai chú ý đến, ban quản trị trong chợ không có ý kiến thì cũng chả đến lượt họ.

Mấy quán cà phê ở đây cũng mở nhạc, nhưng chẳng quán nào giống quán nào, gu thưởng thức của các khách hàng với âm nhạc cũng khác nhau, thành ra nhạc chỉ là để cho có, để không thua kém các quán khác. Bỗng dưng lại có người đến đây chơi nhạc, một bản nhạc chung cả phố đều nghe được, dễ chịu hơn là đủ các thể loại khác nhau pha trộn vào chan chát.

Người nghe mới đầu còn bỏ ngoài tai, dần dần, khi nhận ra giai điệu văng vẳng trong tâm trí, hay vô thức ngân nga một câu hát, lại ngỡ ngàng tự hỏi mình từ khi nào đã ghi nhớ. Người quay trở lại đây để nghe nhạc đã nhiều hơn đến chỉ để tìm một loại đồ uống hợp vị, để nghỉ chân, để hội ngộ và để có một khoảng lặng thả hồn mình trong suy tư.

Mỗi khi ban nhạc biểu diễn, sẽ có người tụ lại, vây xem thành vòng tròn, đứng ngồi đủ cả, cả người địa phương và du khách nước ngoài. Thỉnh thoảng, có du khách hứng trí đến mức cùng khiêu vũ, và lôi kéo những người khác cùng khiêu vũ, ngay khoảng trống giữa khán giả ở phía trước ban nhạc. Thật ra thì họ chỉ đong đưa theo điệu nhạc, chứ không thực khiêu vũ, nhưng trông ai cũng vui vẻ.

Tất cả thành viên trong ban nhạc đều đeo mặt nạ che nửa mặt, nhìn dáng người thì chỉ biết là nam. Họ cover các bài hát nổi tiếng, có lúc lại hát những bài của riêng họ, có lúc thì độc tấu nhạc cụ, cứ xoay vòng như thế đến hết đêm.

"Mỗi phút giây tôi gần bên em

(mỗi khi cảm nhận hơi ấm của em)

Cảm giác như tôi đang trong một giấc mơ vậy

(tôi đã có em trong tay, cánh bướm của riêng tôi)

Vô tình, tôi ngước mắt nhìn lên

Bầu trời trong veo như nụ cười của em..."

Hương thơm của cà phê và sữa thoang thoảng. Khói trắng lượn lờ quanh mép cốc sóng sánh đồ uống nóng ửng hồng những đôi gò má. Người ngồi trong những quán cà phê xung quanh mông lung dõi theo dòng người qua lại, những ánh mắt bơ vơ không bến đỗ, đôi lúc lại trò chuyện dăm ba câu. Người nói khẽ khàng quá, chừng như sợ chẳng may làm những nốt nhạc rạn vỡ. Người cho là mình đã tận hưởng, tiếng nói hào sảng để vào những câu chuyện. Giai điệu dịu dàng trôi đi trong gió, len lỏi giữa những cái nắm tay của người qua phố. Người đi bên nhau có thể đã khác, tình yêu có thể đã khác, chả cứ gì một góc nhỏ tâm linh.

Thế giới tàn nhẫn thế đấy, con người tàn nhẫn với nhau, nói gì đến với một bài hát.

Đôi khi điều chúng ta muốn lại không phải điều chúng ta cần, nên người yêu và người bạn đời thường là hai người khác nhau. Con người ta sống thiếu gì cũng được nhưng không thể sống thiếu ôm và hôn. Người yêu chỉ nên dành để yêu thôi. Tình yêu ấy như một cô gái thanh xuân, chín mọng, mãnh liệt, và tự sát khi không còn trẻ trung, chứ chả đợi lo toan và những nếp nhăn năm tháng đến dập vùi đâu.

Điểm khác nhau căn bản giữa tình yêu và tình bạn, có lẽ chính là sự tự do. Chúng ta để người mình yêu tự do, và giữ cho mình người để ôm hôn.

Rủi ro lớn nhất trong nghệ thuật là sự sáng tạo không ngừng.

Giờ giải lao giữa buổi diễn của ban nhạc, Jiyong ngồi riêng một góc, trên tay là quyển sổ chi chít khuông nhạc, có chỗ đã được điền nốt nhạc và lời nhạc, có chỗ vẫn bỏ trống. Cậu cắn môi, gõ gõ đầu cây bút, làm hằn những vết chì lõm sâu lên trang giấy, vụn chì dính đầy những ngón tay đặt bên lề giấy.

Jiyong luôn mang quyển sổ bên mình, bất cứ lúc nào một rung động khắc khoải cất lời, cậu sẽ giở nó ra và cố gắng bắt kịp nó, nếu để vuột mất, không biết khi nào cảm nhận ấy mới quay trở lại, kể cả nếu ngay sau đó cậu có dành hàng giờ đồng hồ suy nghĩ mòn mỏi đi chăng nữa.

Ít ra Dong Wook đã đến, và họ không phải vật lộn với phạm vi lựa chọn eo hẹp đối với các bài hát.

Nếu cứ hát đi hát lại những bài cũ, đám đông sẽ phát ngán mất.

Ban nhạc sắp xếp những buổi luyện tập cố định hàng tháng để cover các ca khúc mới, và làm quen với những ca khúc Jiyong viết, nên cậu cần hoàn thành chúng trước, và trong lúc tập, có thể tự Jiyong hay các thành viên sẽ đưa ra một vài ý tưởng thích hợp để chỉnh lại vài đoạn.

Có gì vừa nhen nhóm trong đầu Jiyong, và cậu đang cố gọi tên điều đó bằng những nốt nhạc và mọi ngôn từ mình có.

Viết xong nốt lặng cuối cùng, giờ nghỉ cũng kết thúc.

Chuyển dàn trống, đàn piano điện, trống nhịp và đàn guitar ra xe xong, họ quay lại chỗ cũ để lấy nốt hộp đàn violin, hộp đựng mic và giá mic gấp gọn. Jiyong và Young Bae dợm bước ra bãi đỗ xe thì Dong Wook gọi họ lại.

- Mấy đứa có muốn đi ăn gì không? - Dong Wook hỏi. Một tuần không gặp, trông sắc mặt anh có vẻ mệt mỏi.

- Em buồn ngủ quá... - Seung Ri ngáp.

- Anh mời.

- Đi thôi. - Seung Ri hăm hở.

Young Bae bật cười, xoa đầu cậu nhóc, dù thực tế là cậu cao hơn anh một chút.

- Mấy cái này... - Jiyong giơ hộp đàn violin lên. - ... Thì làm thế nào?

- Cứ cầm tạm theo cũng được. - Young Bae bảo. - Nhẹ ấy mà.

- Ừ. - Jiyong gật đầu.

Bốn người hướng về khu phố ẩm thực trong chợ. Seung Ri vui vẻ chọn món, cầm đồ ăn đầy tay rồi lại san về phía Young Bae. Và tất cả đến quán cà phê thơm hương hoa quả cuối chợ.

Họ bày đồ ăn ra bàn và gọi thức uống, rượu soju cho Dong Wook và Young Bae, Seung Ri muốn thử trà táo mật ong, và, như mọi khi, Jiyong gọi rượu hoa quả.

Gần một giờ sáng, trong quán chẳng còn ai ngoài họ. Hộp giấy đựng thịt nướng cho bốn người chỉ còn lèo tèo vài ba miếng vụn. Dong Wook đi đến quầy, hỏi xin người phục vụ thêm hai chén uống rượu. Rồi anh về chỗ, đặt ly xuống, và dốc nốt chỗ soju còn lại trong chai vào bốn chiếc chén.

Rượu cặn dưới đáy chai đục ngầu, cay xè, đắng, và chát.

Jiyong chưa kịp hỏi nếu anh muốn uống cùng nhau thì sao không lấy hẳn một chai mới. Với cậu, khoảng cách giữa họ đã đủ an toàn để cùng say.

- Mấy đứa, anh có chuyện này muốn nói...

Dong Wook nhìn một lượt những gương mặt mà bản thân anh đã quen thuộc trong một thời gian không tính là dài, nhưng những gì họ đã cùng trải qua lại không thể tính là ngắn ngủi.

- Anh sắp kết hôn.

- Thật ạ? - Seung Ri trợn tròn mắt. Cậu nhóc vẫn còn đang phải vật lộn với việc kiếm cho mình một cô bạn gái. Và bây giờ một người bạn của cậu thông báo rằng anh sắp sửa lấy vợ.

- Chúc mừng anh. - Young Bae cười tít. Thực ra thì, Jiyong nghĩ, Young Bae có cười hay không cũng không quan trọng, đôi mắt anh vẫn tít như thế.

Young Bae nâng chén rượu, chuẩn bị cụng chén với Dong Wook thì lại nghe anh nói tiếp:

- Hôm nay, là lần cuối cùng anh diễn cùng ban nhạc. - Dong Wook cúi đầu.

Jiyong ngẩn người.

- Tại... Tại sao ạ? - Seung Ri nhanh nhảu lên tiếng hộ Young Bae và Jiyong.

- Gia đình anh không ủng hộ. - Dong Wook cười, lắc đầu.

- Cha mẹ nói anh phải có trách nhiệm hơn.

- Anh sẽ lấy vợ, rồi sẽ có con, có gia đình của riêng mình, nếu công việc của anh không ổn định, thì gia đình anh phải sống thế nào? - Dong Wook dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp. - Có vài đồng nghiệp vào công ty cùng lúc với anh, đều đã được thăng chức cả rồi. Họ làm thêm ngoài giờ, anh thì không...

Jiyong không biết rượu soju cặn trong chén có cay hơn nụ cười của anh lúc này.

- Anh yêu âm nhạc.

- Anh nghĩ chỉ cần anh cố gắng, họ sẽ hiểu... Nhưng mà...

- Vợ anh, cô ấy nói, anh muốn cho cô ấy một cuộc sống thế nào đây? Ngầng cao đầu khi đối mặt cùng bạn bè và gia đình hay chỉ ru rú ở trong nhà, cáu kỉnh và già đi?

- Anh yêu âm nhạc, nhưng anh cũng cần cô ấy...

- Vậy ban nhạc phải làm thế nào? - Young Bae nói, giọng chùng xuống như sợi thừng chão.

- Đúng, bọn em phải làm thế nào? - Seung Ri hùa theo. - Anh lập ra ban nhạc này, và bây giờ anh bỏ đi...

- Anh xin lỗi.

- Young Bae, Jiyong, Seung Ri, anh xin lỗi...

- Tất cả những nhạc cụ của anh... - Ánh mắt buồn bã của Dong Wook nhìn về phía các hộp đựng nhạc cụ dựng sát tường. - ... Mấy đứa cứ dùng đi.

- Anh...

- Coi như quà tặng của anh cho ban nhạc. - Dong Wook ngắt lời Seung Ri.

- Anh xin lỗi.

- Young Bae, Jiyong, Seung Ri, anh xin lỗi...

Chẳng ai nói gì nữa.

Dong Wook cứ liên tục xin lỗi thôi.

Đàn ông, ai cũng có niềm yêu thích nhất định với rượu. Cái hơi men chuếnh choáng khi giọt rượu tan ra nơi đầu lưỡi bùi như giấc mơ đẹp. Đàn ông dễ nghiện mùi vị này hơn phụ nữ, chắc bởi trời sinh đàn ông không dễ mơ. Đàn ông tham vọng, dứt khoát, cuồng nhiệt và sâu lắng. Họ quen đứng vững vàng, lưng thẳng tắp và tay nắm chặt, nên giấc mơ mới lạ với họ quá. Họ yêu vị ngọt của rượu nơi cuống họng, yêu cả những cái chớp mắt hồi thần sau khi men say tan biến, đối mặt với thế giới không lúc nào thôi nghiệt ngã. Vị đắng tinh túy của rượu ở cả trong một khoảnh khắc ấy.

Rượu ngon mớm cho người ta lâng lâng vừa đủ, rồi nhẹ nhàng mà tàn nhẫn để họ rơi xuống, càng cố vươn xa hơn lại càng thấy nặng như cùm, thì ra họ không mơ, chỉ lơ lửng, và cũng chỉ đến thế là hết. Một khoảng cách không thể chinh phục là điều họ vương vấn hơn bao giờ hết.

Họ cạn chén, và nhận ra rằng mùi vị của một giấc mơ tan vỡ cũng giống như cặn rượu soju.

Cay xè, đắng và chát.

Đam mê và cuộc sống luôn là hai cán cân nghiệt ngã.

Bỏ thì thương, vương thì tội.

Dong Wook đi về trước, công ty của anh ở ngay trong khu trung tâm, bây giờ đến vừa kịp ca đêm thứ hai.

Young Bae, Jiyong và Seung Ri thu dọn đống hộp giấy lổn nhổn, bỏ vào túi nilon cùng đũa dùng một lần và giấy ăn vò nhàu, tiện đường đem ra ngoài vứt. Chủ quán miễn phí đồ uống cho họ không chỉ một lần, nên giảm thiểu công việc cho nhân viên trong quán cũng là điều nên làm.

Thỉnh thoảng, ngước mắt lên, Jiyong bắt gặp Young Bae nhìn về phía sau lưng cậu, mày nhíu lại khó hiểu. Nếp nhăn giữa trán dường như đối lập với đôi mắt biết cười, ấy là đang nói cả hai biểu cảm đó đồng thời xuất hiện trên một gương mặt.

Jiyong cũng không hiểu.

Phía sau cậu chỉ có quầy pha chế thôi.

Quán có ba tầng, mỗi tầng lại có một quầy pha chế riêng để khách trong quán đỡ phải lên xuống các tầng mỗi khi muốn gọi thêm đồ uống, hay là lấy thêm giấy ăn, thìa khuấy, hoặc cốc đựng.

Và bây giờ, cậu không muốn tốn thời gian vì sự tò mò của mình.

Jiyong nhanh nhẹn thu dọn, không nghĩ nữa, chuyển các túi nilon cho Seung Ri, cậu nhóc chạy xuống cầu thang, ra ngoài tìm chỗ vứt rác, rồi sẽ chờ họ dưới cửa quán.

Lúc tất cả cùng đi vào quán, Jiyong thấp thỏm mãi, thấy không có Seung Hyun ở đây mới thở phào.

Có lẽ hôm nay cậu sẽ bắt taxi về nhà.

Trong mắt Young Bae, trông cậu vội vàng như thể đang chạy trốn.

- Coi chừng kìa!

Xong xuôi, Jiyong xỏ giày, xách chiếc hộp đựng đàn violin. Dây giày chưa buộc cẩn thận, nên cậu vấp chân, ngã dúi về phía trước. Young Bae vươn tay, cố túm cậu lại, nhưng góc áo Jiyong hờ hững tuột khỏi tay anh. Có người đứng ở phía sau từ trước, đưa tay đỡ lấy cậu, mặt vùi giữa vòm ngực rắn chắc, Jiyong chẳng cần ngẩng đầu lên cũng cảm thấy hơi men xộc vào mũi khiến cậu xây cẩm mặt mày.

Chắc là Martini đen.

- Cậu không sao chứ? - Young Bae đi đến bên cạnh Jiyong.

- Ừ. - Jiyong cúi gằm.

- Cảm ơn anh.

Trong lúc nói, Young Bae quan sát anh chàng cao lớn trước mặt. Gương mặt góc cạnh, sống mũi cao, đôi môi mỏng hơi mím, con ngươi màu bóng tối sâu thẳm. Không biết thành phố về đêm tĩnh mịch như những giấc mơ không ai gọi tên bên ngoài cửa sổ có sâu hơn đôi mắt ấy. Và khi anh ta nhìn Jiyong, trong đáy mắt như có ánh sao. Một tay anh vòng qua eo Jiyong và cậu chẳng tỏ vẻ gì là khó chịu với điều đó.

Anh ta đã đứng ở quầy pha chế trên tầng này một lúc lâu rồi, và cứ nhìn Jiyong suốt thôi.

Jiyong có giới hạn rất rõ ràng. Người nào cần phải giữ khoảng cách, cách bao xa, và người nào không. Cậu như đang đứng ở tâm của nhiều vòng tròn đồng tâm, những người xung quanh là các điểm nằm trên các đường tròn, và những mối quan hệ là các bán kính khác nhau.

Không biết người có thể ôm cậu nằm trên vòng tròn nào.

- Anh là... - Young Bae lấp lửng.

- Ông chủ ở đây. - Seung Hyun mỉm cười.

- Ồ.

- Tôi là bạn của cậu ấy. - Biết Young Bae đang chú ý đến cánh tay vòng quanh eo Jiyong, anh giải thích.

- Thì ra đây mới là lí do chúng tôi được miễn phí đồ uống.

- Cậu ấy sẽ đi về với tôi.

Chất giọng trầm khàn của anh ta thật đặc biệt, suýt nữa Young Bae đã buột miệng hỏi anh có hát không rồi. Dư âm văng vẳng, không biết phải so sánh với cái gì thì mới hình dung được.

Young Bae nhìn Jiyong còn đang im lặng, từ nãy đến giờ, cậu vẫn không ngẩng đầu lên, nhíu mày suy nghĩ.

- Được không, Jiyong? - Young Bae hỏi.

- Mình ổn. - Jiyong nói ngắt quãng. - Mọi người cứ về trước đi.

Young Bae vẫn nhíu mày, nhưng không hỏi thêm gì nữa.

- Thế... Mình đi trước đây.

- Ừ, tạm biệt.

Young Bae bước khỏi cửa quán cà phê, thấy Seung Ri đang đứng chờ anh bên dưới dây đèn chăng ngang trong phố chợ.

Mưa tạnh, trời quang đãng hơn, chân trời phía xa thấp thoáng ánh sao, những cái bóng bé con lẫn màu tăm tối lê thê dưới ánh đèn đường, không với tới được. Thời tiết cuối xuân vẫn còn hơi giá. Có người ra đường chỉ để lấp đầy mình bằng những hơi ấm hoang vu, mắt thấy tai nghe lòng chạnh.

Một cơn gió thốc tới từ mặt sông gợn sóng miên man khiến Young Bae rùng mình. Anh cho tay vào túi áo khoác, hơi lạnh buốt đến ruột gan.

À, phải.

Một giọng nói lâu tan như sương vậy.

Đến khi bóng lưng Young Bae khuất sau cầu thang, bàn tay đặt trên eo Jiyong cũng siết đến phát đau.

Những người đã quen một mình thường nhạy cảm với sự có mặt của những thứ chung quy không phải mình.

Trong thế giới của Jiyong, có gì đó đã lạc khỏi quỹ đạo của những vòng tròn.

Anh bắt được cậu rồi.

***

- May là tôi đến đây đón em.

- Tại sao?

- Nếu không em sẽ trốn mất.

Từ sau buổi tối hôm trước, Jiyong bắt đầu tránh mặt anh. Cậu không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại, và len lén bỏ về mỗi khi nhác thấy bóng anh đứng đợi trước cổng trường.

Cũng may Seung Hyun không mò đến trước cửa nhà cậu, hoặc có thể anh chưa kịp thực hiện điều đó, nếu không, Jiyong nghĩ là cậu sẽ điên lên mất.

Jiyong đi về phía phòng ngủ dành cho khách.

Cậu cởi áo khoác ngoài, treo lên mắc, và nghe tiếng cửa mở sau lưng.

Seung Hyun đặt lên chiếc bàn trong phòng một cốc sữa ấm, đầu lưỡi nếm trong không khí vị ngọt lơ lửng của mật ong.

Jiyong cởi quần bò, tròng vào quần vải bông.

Seung Hyun vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau. Những ngón tay vuốt ngược từ chỗ hõm xương quai xanh lên cổ, anh cúi đầu, khẽ ấn cổ cậu ngửa ra phía sau, đôi môi khép hờ vừa vặn chạm vào môi anh. Ngón trỏ rê trên yết hầu nhấp nhô nơi cuống họng. Nước bọt trào ra khỏi khóe môi Jiyong, chảy xuống cằm, men theo cần cổ cong lên, làm ướt cổ áo cậu. Jiyong ngạt thở, nhưng anh còn đang ngậm lấy môi cậu, giữ nó ở nguyên vị trí mình muốn. Hai tay anh lần về eo Jiyong, tìm sợi dây thun quần, trái với ham muốn của bản thân, thắt nút lại.

Khi môi anh rời khỏi môi cậu, chân Jiyong khuỵu xuống, lưng tựa vào ngực anh, mặt tái đi, thở dốc.

- Xin lỗi, Jiyong.

Anh hôn nhẹ lên vành tai, trong lúc mân mê làn da trần nơi eo cậu, bên dưới chiếc áo phông dài tay màu đen rộng thùng thình.

Giọng nói trầm khàn như sương, quẩn quanh người, thấm qua da thịt, đọng từng giọt giá trong lòng.

- Hiểu rồi...

- Thật không? - Tay anh bắt đầu mò mẫm lên trên.

- Thật! Bỏ tay ra!

- Thế là không rồi.

- Đừng!

Jiyong xoay người lại, hai tay bấu lên vai Seung Hyun, cố sức đẩy anh ra. Môi anh dụi vào cổ cậu, trượt dần xuống xương quai xanh. Anh nhấc bổng cậu lên, đặt xuống giường. Jiyong vùng vẫy. Anh bắt lấy hai tay quơ loạn của cậu, cố định chúng phía trên đỉnh đầu cậu bằng một tay, tay kia vén áo Jiyong, tìm đến trước ngực, véo nhẹ.

- Ah... - Jiyong rên lên.

Seung Hyun hít sâu.

Âm thanh ấy cứ như khiêu khích anh vậy.

- Đừng...

Bỗng nhiên, Jiyong không giãy nữa, lí nhí nói.

Cậu nhắm tịt mắt, cắn môi, như lúc xử lý vết thương bên tay phải trong bệnh viện mà không dùng đến thuốc tê, quay mặt sang một bên, Seung Hyun có thể cảm giác được người bên dưới anh run rẩy như giọng nói của cậu vậy.

Có lẽ vì là người suy nghĩ đơn giản, ít ra thì chính bản thân cậu cho là thế, nên thái độ và cử chỉ thể hiện ra ngoài cũng thành thật như suy nghĩ trong lòng cậu vậy.

Cậu sợ.

Seung Hyun thở dài, anh đùa quá trớn rồi.

- Xin lỗi, Jiyong... - Anh áp tay lên má Jiyong, vuốt phẳng nếp nhăn hai bên cánh mũi cho đến khi cậu mở mắt, hốc mắt đỏ ửng, và hôn lên trán cậu. - ... Ngủ ngon.

Anh ra khỏi phòng, Jiyong tắt đèn và nằm thần người trên giường.

Người vẫn chưa hết run.

Cậu sợ.

Rất sợ.

Chính cậu cũng không hiểu mình sợ cái gì, sợ không biết đặt tình dục ở đâu trên những vòng tròn, hay sợ tình dục vốn không thuộc về những vòng tròn.

Trường đại học như một xã hội thu nhỏ, nơi mọi mối quan hệ đều có khoảng cách nhất định. Dư âm của những năm tháng cấp ba dai dẳng quá, tằn tịu cũng đủ dịu dàng đấy theo suốt cuộc đời, người ta nghĩ đã đến lúc mình vì bản thân hơn một chút rồi. Không ngại cho đi một nụ cười nhưng sợ đánh mất vài lợi ích dù ít dù nhiều. Ai chả muốn nói đúng chuyện, làm đúng việc và gặp đúng người. Những điều đó khiến sự tồn tại của họ thêm sâu đậm. Người ta thấy cuộc đời mình "cần" phải trở nên đúng nghĩa. Nếu lỗi của người là vô tâm thì lỗi của mình là chưa xứng đáng. Mà nói thật, người ta có vô tâm hay không thì lỗi của mình vẫn là chưa xứng đáng.

Vậy những đứa trẻ không kịp lớn lên, quá khứ chắp vá và hiện tại chông chênh cô đơn, biết làm thế nào đây?

Jiyong có thể mường tượng trong đầu trần nhà và những bức tường sơn trắng sạch sẽ. Sàn gỗ màu nâu ấm áp. Người sống trong nhà cũng như những đường vân Gothic khắc trên vách, quý giá, đẹp đẽ, sâu đậm. Từ cửa sổ trong phòng nhìn ra, thành phố về đêm tĩnh mịch như những giấc mơ không ai gọi tên. Cách đây hai dãy phố, bên bờ sông Hàn, những dây đèn được chăng ngang dọc, trông xa, lấp lánh như những ngôi sao. Sương đêm ướt nhòe tiếng thở dài.

- Sao phải làm thế?

Một khi những vòng tròn sụp đổ, cậu biết làm thế nào đây?

***

Ai cũng vậy, đến một lúc nào đó, phải học và học được cách chấp nhận. Cuộc sống như thế vì nó phải thế. Con người cả, đã là mệnh thì khổ, đừng vội thương thân kẻ khác. Không thay đổi được, thì việc gì phải sợ hãi, có thể có thứ đáng sợ hơn, nhưng chưa chắc là đáng sợ nhất, cái gì đến sẽ đến thôi, bấp bênh đủ rồi tự sẽ vững vàng.

Đời vẫn thường khó đoán ỏng eo vậy, có gì mà sợ hãi?

- Chào buổi sáng.

Won Juk mở cửa sổ.

Cửa sổ phòng cô không có ban công như phòng Jiyong. Ô cửa kính trong suốt loang loáng sương, khung cửa màu trắng hơi sờn, có chỗ đã tróc sơn. Một dây tử đằng đã lỡm chỡm ra hoa rủ xuống góc trái. Won Juk mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, họa tiết kẻ ca rô, tóc đen buông xõa ngang vai hơi rối, đeo kính cận gọng đen, mắt kính dày cộm, môi hơi nẻ, trông hài hòa kì lạ.

- Chào buổi sáng. - Jiyong đáp.

Hoa tử đằng đung đưa trong gió se.

Mưa tạnh, trời quang đãng hơn, nhưng hẵng còn hiếm nắng.

Thời tiết cuối xuân vẫn còn hơi giá. Có người ra đường chỉ để lấp đầy mình bằng những hơi ấm hoang vu, mắt thấy tai nghe lòng chạnh.

Jiyong thấy mi mắt cô rũ xuống, bọng mắt sưng phồng, quầng thâm màu xanh tím như hai vết bầm.

- Không ngủ được à? - Jiyong hỏi.

- Ừ.

- Sao thế?

- Chả biết... Cứ nhắm mắt là lại nghĩ mãi nghĩ mãi, đuổi đi không hết, bảnh mắt ra thì đã sáng rồi. - Giọng Won Juk nghèn nghẹn.

- Có đi học được không?

- Chắc nghỉ quá...

Hai tay Won Juk đặt trên mép bậu cửa sổ.

Những giọt sương đêm đọng trên rìa cửa lung lay rơi xuống. Cố áo và ngực áo Won Juk ướt lấm tấm, những giọt li ti vương trên mi mắt và tóc. Cô bạn chớp mắt, một giọt nước từ khóe mắt lăn dài xuống gò má hơi tái.

- Cậu ấy có bạn gái rồi... - Won Juk nhợt nhạt cười. - ... Học cùng lớp cậu đấy Jiyong, cái bạn xinh xinh lần trước đến quán cà phê ấy. Sau hôm đấy, họ giữ liên lạc với nhau.

- Hôm qua cậu ấy up ảnh hai người họ đi chơi riêng trên blog đấy.

Jiyong đóng quyển sổ viết nhạc đang để mở trên bàn, đi ra ngoài ban công.

Cậu vịn tay lên lan can. Ở khoảng cách này, cậu có thể cầm tay Won Juk, chụm hai tay cô vào nhau, và ủ chúng giữa đôi tay mình.

- Mình cứ nghĩ mãi không dừng được...

- Thì ra những lời cậu ấy nói với một mình mình, cũng có thể nói với một người khác.

- Buồn thì buồn thật, nhưng mình không giận đâu.

- Thật đấy, không giận mà.

Jiyong không nói, để Won Juk tự nhiên trút hết suy nghĩ của cô bằng lời.

- Cô ấy xinh xắn, thông minh, biết cách cư xử, có thể chia sẻ với cậu ấy nhiều thứ. Chàng trai nào cũng sẽ thích một cô gái như thế thôi.

- Mình thì quanh năm lúc nào cũng thế này... - Won Juk rụt tay về, hai tay đưa lên ngang vai, phủi một cái hụt hẫng trong không khí xuống tận thắt lưng.

- Tóc tai một kiểu, son phấn chả bao giờ dùng đến, quần áo hàng chợ rẻ rề, phải chịu thôi, phiền lắm, mất thời gian thấy chết, với cả, ai mà chả ưa của rẻ... - Cô bạn nhếch môi.

- Nhà chúng mình cũng chỉ có thế thôi, lo cho chúng mình được thế này đã tốt lắm rồi, đi nước ngoài học thạc sĩ còn không thể, nói gì là đi du lịch... Ở những chỗ khác có cái gì khác so với Hàn Quốc, mình có biết gì đâu mà nói.

- Chắc phải sau này tự kiếm ra rồi mới đi đây đi đó được...

- Họ xứng với nhau hơn, cậu ta có bỏ qua mình cũng dễ hiểu.

- Đàn ông con trai, kẻ nào cũng cả thèm chóng chán.

- Buồn cười thật.

Cô bạn rúc rich, vai run lên một chặp.

- Đòn đau nhớ lâu. Có lẽ bài học rút ra ở đây là đừng hi vọng. Từ lúc bắt đầu đã tự nhắc mình không nên nghĩ nhiều, nhưng khi vỡ mộng vẫn cảm thấy rất đau. - Won Juk khịt mũi. - Con gái cũng có thể bị cho vào friendzone, chẳng qua người hay lu loa về friendzone là bọn con trai, nên người ta vẫn hay quên mất điều đó.

- Đừng khóc. - Jiyong nói.

- Ừ.

- Này, Jiyong...

- Sao?

- Chúng mình rất giống nhau.

- Giống thế nào?

- Chúng mình đều cô đơn.

- Ừ.

- Nếu năm mình ba mươi tuổi mà vẫn độc thân, cậu sẽ lấy mình chứ?

- Sẽ.

- Mà này, lúc đấy cậu cũng phải còn độc thân mới được. - Won Juk hất hàm. - Yên tâm, mình không khó tính đâu, có một ông chồng để đỡ phải dán mác "hàng tồn" cho cha mẹ yên tâm là được, còn lại thì vô tư...

- Chúng ta sẽ kết hôn, rồi ai lo việc người nấy, cậu có công việc của cậu, mình có công việc của mình, cậu có thể có tình nhân, mình cũng có tình nhân, nếu thích thì chúng ta sẽ làm tình, nhưng không có con.

- Nếu một trong hai chán rồi, thì chúng ta sẽ li dị, và bọn trẻ sẽ không phải buồn lòng vì cha mẹ chúng nó.

- Đừng khóc, Won Juk.

- Ừ, mình sẽ không khóc.

Hơn là bạn, nhưng lại không phải người yêu, hơn cả thích, mà chưa phải yêu, hơn cả bình thường, mà lại không phải đặc biệt.

Chẳng biết phải giữ khoảng cách bao xa cho đủ, những mối quan hệ mập mờ cứ khiến người ta bất an thế, vụng về thì lại tự làm mình đau không chỉ lần một lần hai.

Ai cũng không phải là ai của ai.

Trường đại học như một xã hội thu nhỏ, nơi mọi mối quan hệ đều có khoảng cách nhất định. Dư âm của những năm tháng cấp ba dai dẳng quá, tằn tịu cũng đủ dịu dàng đấy theo suốt cuộc đời, người ta nghĩ đã đến lúc mình vì bản thân hơn một chút rồi. Không ngại cho đi một nụ cười nhưng sợ đánh mất vài lợi ích dù ít dù nhiều. Ai chả muốn nói đúng chuyện, làm đúng việc và gặp đúng người. Những điều đó khiến sự tồn tại của họ thêm sâu đậm. Người ta thấy cuộc đời mình "cần" phải trở nên đúng nghĩa. Nếu lỗi của người là vô tâm thì lỗi của mình là chưa xứng đáng. Mà nói thật, người ta có vô tâm hay không thì lỗi của mình vẫn là chưa xứng đáng.

Vậy những đứa trẻ không kịp lớn lên, quá khứ chắp vá và hiện tại chông chênh cô đơn, biết làm thế nào đây?

Đứng giữa những vòng tròn.

"Meow..."

Con mèo vàng ngủ dậy.

- Meooo...

Và Won Juk đi cho mèo ăn.

***

- Này...

Jiyong tì khuỷu tay lên thành xe, chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh đèn hai bên đường phả lên gương mặt cậu, để lại trong đôi mắt còn khờ khạo sau cặp kính những cái bóng nhức nhối vụt qua rồi chợt tắt.

Tiếng gọi như gió thoảng.

- Sao vậy?

Seung Hyun vừa bẻ lái vừa trả lời. Đuôi mắt xếch cong cong, để lộ những ánh sáng như sao sa nơi đáy con ngươi đong đầy bóng tối. Jiyong bắt đầu tự hỏi đó là ánh đèn lóa mắt bên ngoài phản chiếu dịu dàng trong mắt anh, hay thật là những ngôi sao bị bầu trời đánh rơi.

Dong Wook đi rồi, Young Bae bảo cậu rằng anh và Seung Ri sẽ cố gắng tìm một thành viên mới cho ban nhạc của họ. Từ giờ cho đến lúc đó, họ, những người ở lại, phải tự xoay xở.

- Anh đã từng hẹn hò với ai trước đây chưa?

- Có chứ.

- Tôi có gì khác họ?

- Em là nam.

Jiyong thở dài.

- Anh có nghĩ là phụ nữ thích hợp với anh hơn không?

- Em biết công việc của tôi rồi nhỉ? - Anh máy móc nói.

- Ừ, nếu như không quên cái nào. - Jiyong cười nhạt.

- Em nghĩ tôi còn thời gian để hối hận à?

Là một sinh viên ngành tài chính, ít nhiều gì Jiyong cũng hiểu sức ép và chuẩn mực của những quyết định.

Jiyong không đáp.

- Tôi nghĩ một cô gái sẽ hợp với anh hơn.

- Còn tôi thì đang nghĩ mình đã dặn em đừng nói như thế nữa rồi.

- Thật đấy.

Jiyong ngồi thẳng người, đối diện với đôi con ngươi đong đầy bóng tối và những ngôi sao sa trong gương chiếu hậu.

- Không phải anh không hối hận về những quyết định của mình thì có nghĩa là chúng không sai.

- Một cô gái sẽ hợp với anh hơn.

- Chẳng thiếu gì những cô gái xinh đẹp, thông mình,... Người như anh, muốn ai mà không được?

- Tôi không xinh đẹp, cũng không thông minh, thế giới của anh cũng chỉ hiểu bập bõm vài chuyện, lại còn là con trai...

- Đàn ông ai cũng dễ cả thèm chóng chán.

- Đến một ngày nào đó, anh sẽ chán tôi thôi, nhưng biết đâu lúc đó đã quá muộn rồi, tôi không muốn và cũng không thể buông tay được nữa.

Chưa bao giờ là quá trẻ để lo vĩnh hằng.

Hạnh phúc khi có được, cũng vện nguyên như nỗi sợ hãi sẽ mất đi.

- Anh xứng đáng với một người tốt hơn tôi.

- Nên là...

- Dừng lại đi thôi.

- Nếu tôi nói "Không" thì sao?

Seung Hyun im lặng, đốm sáng trong mắt anh như vỡ tan thành từng mảnh sắc bén.

- Anh đang lãng phí thời gian với một người qua đường đấy.

Jiyong cúi đầu Ánh đèn vàng vọt vương trên hàng mi đen cong vút, đổ bóng xuống một bên gò má.

- Phải thế nào thì mới kết thúc được?

- Vào phòng tôi đi.

Giọng nói trầm khàn như sương, quẩn quanh người, thấm qua da thịt, đọng từng giọt giá trong lòng.

Phòng của Seung Hyun cũng giống phòng ngủ dành cho khách, khác mỗi có nhiều vật dụng hơn.

Tủ quần áo kê sát tường, bên cạnh là giá sách, trên tủ đầu giường đặt đèn ngủ, đồng hồ quả lắc treo tường, bàn máy tính, phía trên còn bày những xấp tài liệu lộn xộn. Trần nhà và những bức tường sơn trắng sạch sẽ. Sàn gỗ màu nâu ấm áp. Người sống trong nhà cũng như những đường vân Gothic khắc trên vách, quý giá, đẹp đẽ, sâu đậm.

Từ cửa sổ trong phòng nhìn ra, thành phố về đêm tĩnh mịch như những giấc mơ không ai gọi tên. Cách đây hai dãy phố, bên bờ sông Hàn, những dây đèn được chăng ngang dọc, trông xa, lấp lánh như những ngôi sao.

Cái bóng cao lớn của Seung Hyun ập xuống.

Anh luồn tay vào tóc cậu, giật ngửa đầu cậu ra phía sau, điên cuồng hôn cậu.

Đến khi Jiyong lấy lại hơi thở của mình, cậu đã nằm trên giường, áo khoác và quần bị cởi ra, vứt vương vãi trên sàn nhà.

Hơi men khiến cậu xây xẩm mặt mày của Martini đen vừa vợi bớt, gương mặt anh đã lại đến gần, chóp mũi cụng chóp mũi cậu.

Jiyong nhắm tịt mắt, cắn môi, như lúc xử lý vết thương bên tay phải trong bệnh viện mà không dùng đến thuốc tê, quay mặt sang một bên, Seung Hyun có thể cảm giác được người bên dưới anh run rẩy không ngừng.

Cậu sợ.

- Thấy chưa? Em không làm được đâu. - Anh cười khẩy, khóe môi nhếch lên mỉa mai.

Jiyong chớp mắt, hít sâu, thở ra thật chậm, từ từ quay mặt lại, để chóp mũi mình đúng ở góc độ cụng vào chóp mũi anh, đối diện với những mảnh sao trong đôi mắt sâu thẳm hơn cả thành phố về đêm.

- Không, tôi làm được. - Đôi môi đỏ tấy mấp máy, hốc mắt ưng ửng, Jiyong cố nói rành rọt từng chữ tắc trong cổ họng.

Cậu siết chặt nắm tay, kéo căng các dây thần kinh để chúng không lơi lỏng mà run rẩy nữa, vòng tay qua cổ anh.

- Được.

Seung Hyun cười gằn. Những mảnh sao méo mó thành những hình thù kì dị.

- Để xem có thích hơn đàn bà không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro