Chương 63: Hủy hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Duy Kiệm đã quên mất một điều là dù anh có nhanh tới đâu thì Dương Đình Nguyên cũng là sếp của anh. Sau khi Bùi Duy Kiệm xách dép mà chạy, Dương Đình Nguyên đã ngay lập tức gọi đi một cú điện thoại, rất nhanh sau đó, thủ tục xuất viện đã được hoàn thành. Để tránh mất thời gian, Dương Đình Nguyên đã đi taxi trở về Hoàng Thịnh.

Suốt cả quãng đường anh đều nhắm mắt, cơn mệt mỏi vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Khi nãy lúc ở bệnh viện, đã có một suy nghĩ đáng bị chê cười lướt qua trong đầu anh. Anh nghĩ, Lâm Nhật Vy đã biết anh nhập viện, chỉ cần anh ở đây thêm một vài ngay có phải cô sẽ đến thăm anh không? Nhưng cũng rất nhanh sau đó, ý nghĩ điên rồ kia đã bị anh ném đi. Cô đến đây để thương hại anh à? Để thấy bộ dạng thất bại thảm hại của anh khi không có cô à? Mơ đi! Anh tuyệt đối không để cô biết bọ dạng thất bại này của anh được, để cô phải nuối tiếc khi đã từng nói anh không thể mang lại cảm giác an toàn cho cô.

Dương Đình Nguyên lặng kẽ xuống xe, lặng lẽ mở cổng đi vào nhà. Bây giờ anh chỉ muốn nằm im một chỗ, nhắm mắt, ngủ một giấc thật sâu, thật dài, đến khi mở mắt ra mọi chuyện sẽ quay về như ban đầu như lúc cô còn bên anh. Nếu được thì hãy quay về lúc cô chưa xuất hiện. Anh vẫn là một người suốt ngày chỉ quanh quẩn trong phòng làm việc, tối đến lại đến nơi đầy cám dỗ vui chơi, anh và cô vẫn chỉ là hai người xa lạ, được như vậy thì tốt biết bao.

Bước vào nhà, vừa thay dép xong anh liền ngồi phịch xuống sofa, cả người mất hết sức lực nhắm mắt lại. Bỗng bên trong vọng ra giọng nói mang tính gấp gáp của dì Ngọc: "Vy à, sáng giờ sao dì gọi con không được? Cậu chủ nhập viện rồi, từ lúc con đi chưa khi nào dì thất cậu ấy như lúc cả, thậm chí là như lúc con chưa đến cũng không được."

Dương Đình Nguyên nghe mà mày nhíu sâu. Anh rất muốn chạy xuống dập điện thoại nhưng đầu anh thật sự rất đau, đành cho qua nhưng những gì anh nghe được sau đó lại làm anh tỉnh táo hẳn.

"Hay con nói cho cậu ấy biết sự thật đi, là do ông chủ bắt con rời xa cậu ấy mới giữ lại vị trí của cậu ấy trong công ty. Chứ con cứ giấu ngư vậy cả hai đều đau khổ, dì thấy cậu ấy bây giờ như cái xác không hồn vậy."

Dương Đình Nguyên nghe thấy, hai mắt mở ra ngay lập tức. Anh không chắc vào những gì mình nghe có đúng hay không?! Ngay cả bây giờ anh vẫn còn đang rất mơ hồ, tầm mắt còn không rõ. Anh cố gượng dậy gọi: "Dì Ngọc!"

Giọng anh rất nhỏ vì mất sức nên dì Ngọc không nghe. Dương Đình Nguyên nhíu mày, cô cao giọng hết mức có thể gọi lại một lần nữa: "Dì Ngọc!"

Dì Ngọc nghe tiếng anh liền hoảng hồn, vội cúp máy chạy ra, nhìn Dương Đình Nguyên mệt mỏi tựa vào ghế dì không khỏi sốt sắn: "Cậu chủ, sao mới đây mà cậu xuất viện rồi, lỡ chưa khỏi thì phải làm sao?"

Đúng lúc này, Bùi Duy Kiệm hớt hải chạy vào, miệng không ngừng lải nhải: "Sếp, em đã không cho sếp xuất viện rồi mà, sao sếp không nghe lời em gì hết vậy?!"

Dương Đình Nguyên không để ý dì hỏi gì, cũng không thèm cho Bùi Duy Kiệm một cái liếc mắt, tuy bị bệnh nhưng anh vẫn giữ cho mình một sự lạnh lùng khiến người dè chừng.

"Có thật không?"

"Cậu nói cái gì vậy? Cái gì thật?" Dì Ngọc nhất thời không hiểu, còn Bùi Duy Kiệm thì ù ù cạc cạc.

"Ba tôi đã đến tìm cô ấy à?"

"Dạ...dạ...đâu có"

"Nói!" Giọng Dương Đình Nguyên lạnh đến cực điểm.

Dì Ngọc vẫn còn nhớ lời hứa với Lâm Nhật Vy, vẫn còn ý định như không biết gì nhưng khi vừa thấy ánh mắt Dương Đình Nguyên nhìn mình thì dì không còn giữ được sự kiên định nữa, hơn hết, dì không muốn mình bị đuổi việc: "Dạ, cậu chủ tha cho tôi. Hôm đó ông chủ đã tới đâu gặp cô Vy, yêu cầu cô ấy phải rời xa cậu, nếu không, ông ấy sẽ cắt chức cậu, còn có nhiều lời có thể xem là xuất phạm cô ấy nữa. Sau khi ông ấy đi, cô ấy đã khóc rất dữ, đến tối thì tôi thấy cô ấy dọn đồ rời khỏi đây. Cô ấy không cho tôi nói với cậu tôi cũng không còn cách nào khác, cậu bỏ qua cho tôi."

Dương Đình Nguyên nghe xong im lặng một hồi rồi kêu dì Ngọc đi nghỉ trước đi. Dì sợ Dương Đình Nguyên vẫn nổi giận nhưng thấy mày anh nhíu lại liền bỏ ý định đi vào trong.

Dì Ngọc đi rồi, cả căn nhà rộng lớn như thế này chỉ còn anh và Bùi Duy Kiệm đứng đó. Đột nhiên Dương Đình Nguyên bật cười khiến Bùi Duy Kiệm sợ hãi.

Dương Đình Nguyên cười, vẫn là một nụ cười tự giễu mà gần đây rất hay xuất hiện. Anh cũng ngốc thật, vào hôm đó, anh dường như mất hết lí trí khi cô kéo hành lí ra đi mà không suy nghĩ một chút. Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng dễ dàng đoán được kí do, đơn giản không thể nào mới trước đó Lâm Nhật Vy còn chịu được sức ép từ dư luận mà hôm sau lại bỏ đi như vậy được. Một chút niềm vui bỗng nhen nhóm trong lòng. Ít ra, những lời cô nói hôm bỏ đi không phải sự thật.

"Duy Kiệm!" Dương Đình Nguyên bỗng cất tiếng gọi.

"Dạ!"

"Đi thông báo rằng đám cưới giữa tôi và Cao Hoàng Trúc chính thức hủy bỏ. Còn nữa, nếu nhà họ Cao có động tĩnh gì thì nói rằng tôi có một món quà cho họ, nếu họ muốn nhận một cách rình rang và trang trọng thì cứ việc làm những gì họ muốn, tôi mời!"

Bùi Duy Kiệm nghe mà sững sốt, không kiềm được mà lên tiếng: "Sếp, sao tự nhiên nói hủy là hủy, mọi việc đã được sắp xếp hết rồi mà. Bây giờ sếp kêu em thông báo, em biết làm thế nào bây giờ?"

"Không lẽ cậu theo tôi bao nhiêu năm mà chút chuyện cỏn con như vậy cũng không làm được à?"

Bùi Duy Kiệm vò đầu bức ít khi nghe những lời Dương Đình Nguyên nói, dù có ngốc đến mức nào thì cũng biết sếp hủy hôn nguyên nhân là do chuyện của Lâm Nhật Vy đã sáng tỏ, nhưng như vậy thì sao chứ?

"Sếp à, sếp tỉnh lại đi, sếp hủy hôn vì cô ấy đúng không? Nhưng cô ấy sắp kết hôn rồi."

Chút lửa ấm nhen nhóm trong lòng Dương Đình Nguyên bỗng bị dập tắt bằng một gáo nước lạnh mà gáo nước lạnh đó là những gì nói. Phải nhỉ, Lâm Nhật Vy sắp kết hôn rồi, tận mắt anh thấy họ đi thử đồ cưới mà.

Bùi Duy Kiệm thấy anh trầm tư cũng thở phào được mọt xíu. Anh biết, Cao Hoàng Trúc không phải người mà sếp muốn kết hôn và chung sống nhưng ai mà không biết thế lực nhà họ Cao tuyệt đối có hơn chứ không hề kém nhà họ Dương. Lỡ đâu sếp hủy hôn với con gái của họ thì chẳng phải sẽ gặp bất lợi sao?! Anh cũng biết chắc chắc Dương Đình Nguyên đã có kế sách đối phó nhưng ngay lúc này anh không muốn mạo hiểm.

"Cứ làm theo lời tôi nói đi!" Dương Đình Nguyên bỗng dưng lên tiếng làm Bùi Duy Kiệm đầu tiên là giật mình sau đó liền trở nên sốt sắng : "Nhưng mà sếp à..."

"Không muốn làm việc cho tôi nữa thì mai đến công ty dọn đồ đi!"

Dứt lời, Dương Đình Nguyên đi thẳng lên lầu, để lại cho Bùi Duy Kiệm bóng lưng lạnh lùng nhưng lại rất cô đơn anh. Anh thật sự không muốn sếp mình trở nên như vậy một chút nào. Bùi Duy Kiệm thở dài một hơi, phải làm thế nào mới tốt đây?

...

Buổi chiều tại Dương thị.

Cao Hoàng Trúc hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt ấm ức vừa chạy vừa lau nước mắt, không quan tâm sự cản trở của bảo vệ đùng đùng xông vào phòng làm việc của Dương Đình Nguyên: "Anh làm như vậy là có ý gì? Anh muốn cả nhà họ Cao mất hết thể diện anh mới hài lòng có đúng không?"

Dương Đình Nguyên mặt không biến sắc, vẫn chậm rãi gõ xong một câu rồi gấp laptop lại, từ tốn nói: "Em bình tĩnh lại đi."

Dương Đình Nguyên đi đến sofa ngồi xuống, Cao Hoàng Trúc cũng quăng laptop qua một bên: "Anh trả lời em đi, cuối cùng anh muốn gì hả?"

"Anh làm như vậy cũng là để cả hai có lối thoát cho nhai thôi. Một khi hôn nhân mà không có tình cảm thì chắc khác nào bị giam cầm cả."

"Nhưng mà em yêu anh!" Cao Hoàng Trúc giọng chắc nịch.

"Nhưng mà anh không." giọng Dương Đình Nguyên lại đanh thép bức người.

Cao Hoàng Trúc hai mắt đỏ hoe, nhìn Dương Đình Nguyên rồi bật cười: "À, chung quy cũng vì cô ta thôi đúng không?! Có bao giờ anh nhìn lại những thứ em đã làm cho anh chưa? Năm xưa khi mới gặp anh, anh đã chiếm một vị trí nhất định trong lòng em rồi. Biết bao nhiêu người muốn có được cái gật đầu của em nhưng em lại gạt qua tất cả để đợi anh. Hay anh chê tình cảm em giành cho anh chưa đủ nhiều, hả?"

"Tình cảm em dành cho anh, anh biết nhưng cho anh xin lỗi anh không nhận được. Những gì nợ nhà họ Cao, anh nhất định sẽ trả nhưng không phải bằng một cuộc liên hôn như thế này, mong em hiểu."

Cao Hoàng Trúc bịt hai lỗ tai lại, lắc đầu liên tục: "Em không hiểu, em không hiểu gì hết." Dứt lời cô cầm túi xách chạy một mạch đi ra ngoài. Dương Đình Nguyên không có quá nhiều cảm xúc nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh thật sự nợ Cao Hoàng Trúc một lời xin lỗi chân thành.

Không quá lâu sau khi Cao Hoàng Trúc rời đi, Cao Quốc Trung mang một vẻ mặt tức giận, phẫn nộ nghênh ngang đi vào phòng làm việc của Dương Đình Nguyên, đập mạnh lên bàn: "Ai cho cậu hủy hôn với con gái tôi, cậu muốn cái gì ? Hay là ngồi ghế này lâu quá cậu chán rồi, muốn làm nông?"

Dương Đình Nguyên đan hai tay lại, mắt nhìn thẳng Cao Quốc Trung: "Chú à, có tuổi rồi tức giận như vậy không tốt chút nào đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro