Ngoại truyện: Lễ cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám cưới của Lâm Nhật Vy và Dương Đình Nguyên được chức sau một tháng kể từ sau buổi cầu hôn mang đầy chất đường phố đó. Nó có hơi đặc biệt một chút, do là được tổ chức ở sân bóng. Đề nghị này là do Lâm Nhật Vy đưa ra. Ban đầu Dương Đình Nguyên không đồng ý cho lắm. Anh chỉ mới thấy hôn lễ ở ngoài biển chứ đời nào tổ chức ở sân bòn bao giờ.

Nhưng với lí kẽ của Lâm Nhật Vy thì nào là hôn lễ của chúng ta phải độc đáo, nào là vì em yêu bóng đá, nào là vị rộng rãi, rồi còn liên quan đến ngành nghề của cô thì cuối cùng Dương Đình Nguyên cũng phải đầu hàng, chủ yếu là cô vui thôi.

Hôm diễn ra hôn lễ, tất cả mọi khâu chuẩn bị đều hoàn thành , chỉ còn chờ giờ lành đến.

Khung cảnh bên trong phòng cô dâu hiện giờ đang rất hỗn loạn.

"Huuuuu huuuu, Vy ơi là Vy, mày đám cưới bỏ tao, tao không cho đâu. Mày đám cưới rồi ai ở với tao, tiền nhà mày để tao trả một mình à, tao không cho không cho."

Phùng Thanh Thanh thét muốn rách cô họng, bạn bè xung quanh ai cũng khuyên can nhưng cô như trở nên điên dại, không nghe ai cả, sống chết ôm lấy Lâm Nhật Vy. Lâm Nhật Vy chỉ biết lắc đầu, vỗ vỗ lưng Phùng Thanh Thanh: "Mày thương tao kiểu ác quá đấy, định cả hai ế tới già à. Tao nghĩ mày cũng không lâu nữa đâu, cũng sắp làm dâu nhà người ta rồi."

Phùng Thanh Thanh đánh cô một cái rõ mạnh: "Mày bị điên à, tao đã có ai đâu mà cưới."

Lâm Nhật Vy chưa kịp trả lời giọng hát Bùi Duy Kiệm đã vọng vào: "Giờ lành tới rồi giờ lành tới rồi, thanh hôn thôi thành hôn thôi, la lá la la la là."

Vừa bước vào tới cửa đã thấy Phùng Thanh Thanh ôm váy Lâm Nhật Vy ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt bất ngờ: "Ôi, dâu phụ tận tình thế này cơ à, cầm tà cho cô dâu nữa."

Vừa nghe đến chữ coi dâu Phùng Thanh Thanh lại nức nở òa lên, Châu Tiến Vũ bước lên kéo Thanh Thanh ra, kêu mọi người đưa Lâm Nhật Vy ra ngoài, sau đó để cô lại cho Bùi Duy Kiệm rồi anh cũng đu theo. Bùi Duy Kiệm ôm Thanh Thanh trong lòng thắc mắc: "Em cảm động đến thế à?"

Phùng Thanh Thanh trừng hai con mắt đỏ hoe với anh: "Cảm động cái đầu của anh." rồi giậm chân đi từng bước mạnh.

Lâm Nhật Vy đứng ở đường hầm nhìn ra sân khấu xúc động không thể tả, muốn khóc nhưng không khóc được, nếu không công trang điểm coi như công cóc. Sân khấu rất lớn được đặt ở giữa sân, ghế khách mời hai bên vô cùng nhiều. Thời tiết hôm nay rất đẹp như ủng hộ cho hôn lễ của cô, từng tia nắng nhẹ cuối chiều chiếu lên mái tóc người đàn ông xa xa khiến anh càng thêm nổi bật.

Cha cô đứng bên cạnh nắm lấy tay cô khẽ nói: "Đi thôi con!"

Cô quay sang nhìn ông, có phải cô cô tâm quá không, không thường xuyên để ý đến cha mẹ nên không phát hiện. Sao bây giờ cô thấy cha cô tóc đã bạc nhiều rồi, nếp nhăn quanh mắt hình như cũng nhiều hơn.

Mắt cô rưng rưng nhìn cha gật đầu. Khi ông dẫn cô bước đi cô thấy tay ông đang run, cũng đã đưa tay lên lau nước mắt, khi đứng trước mặt Dương Đình Nguyên, cha cô không nói quá nhiều, đặt tay cô vào tay anh: "Con gái ba mà về nhà không khóc là ba sẽ không bỏ qua cho anh đấy nhá."

Dương Đình Nguyên cười gật đầu: "Con hứa!"

Sau khi giao cô cho anh xong, ông quay về chỗ ngồi. Không phải có phải cô bị vấn đề gì hay không mà cô cũng đang cảm thấy tay Dương Đình Nguyên đang run.

Anh nhìn cô rất kĩ, hôm nat cô rất đẹp. Tóc cô không làm quá cầu kì, chỉ uốn xoăn nhẹ rồi thả dài, đôi vai trần gợi cảm, chiếc váy cưới ôm sát tôn lên từng nét cong của cơ thể. Vẫn là những nghi thứ không thể thiếu của đám cưới. Cũng rất may hôn lễ của cô không giống như những bộ phim khi đến lúc cha sứ hỏi.

"Đình Nguyên, con có đồng ý làm chồng của Nhật Vy dù cho đói nghèo..."

"Con đồng ý!"

Cha sứ khá bất ngờ vì ông còn chưa nói xong anh đã đồng ý nhưng rất nhanh ông quay sáng Lâm Nhật Vy: "Nhật Vy, con có đồng ý làm vợ Đình Nguyên dù..."

"Con đồng ý!"

Lần này là sững sốt, ông không ngờ giới trẻ ngày nay lại làm việc quyết đoán và nhanh nhẹn như vậy nên ông cũng không làm mất thời gian nữa.

"Hai con có thể trao nhẫn cho nhau."

Dương Đình Nguyên thực hiện trước. Chiếc nhẫn đính hôn khi trước đã được chuyển sang ngón giữa, còn bây giờ là một chiếc nhẫn vàng trơn được đeo vào ngón áp út. Bây giờ, tay anh đã đỡ run. Khi đeo nhẫn vào tay cô xong cô còn thấy anh khẽ thở phào nữa cơ, đáng yêu thật đấy.

Cô cũng lấy nhẫn đeo vào tay anh. Vừa đeo xong, chưa kịp có thêm hành động nào khác, gáy cô đã bị anh giữ lấy, cúi đầu xuống chạm lấy môi cô. Say một lúc quấn quít anh bỏ cô ra, coi trách anh: "Anh đợi thêm một lát không được à, gấp gáp vậy làm gì?"

"Biết sao được, em đẹp quá mà."

Nói rồi anh lại tiếp tục quấn lấy môi cô, thì thầm bên tai: "Vợ à, anh yêu em."

Cô nở một nụ cười rất tươi, nắm lấy tay anh: "Em cũng yêu anh." rồi quay xuống phía khách mời. Cô nắm tay anh rất chặt nhìn toàn khung cảnh trước mặt, tiếng vỗ tay bên dưới vẫn chưa dứt. Cô thấy mẹ đang đứng bên cạnh ba, nhìn cô mà mắt đỏ hoe. Cô đưa hai bàn tay đeo nhẫn của mình và Dương Đình Nguyên cho ba mẹ xem, hai người cười, cô cũng cười. Cha chồng cô dù cố chấp đến đâu cũng phải khuất phục trước sự cứng đầu dứt khoát của Dương Đình Nguyên

Cô thấy Phúc, Vũ, Thái Trâm, Nam, Ngọc tất cả đám bạn của cô đều có mặt. Thanh Thanh đứng cạnh Bùi Duy Kiệm, cô đặt hai tay lên hai bên miệng hét lớn: "Lâm Nhật Vy, phải hạnh phúc đó!"

Lâm Nhật Vy bật cười vì hành động đó. Cuộc đời cô, có được đứa bạn như nó là quá hoàn hảo rồi.

Bỗng nhiên mặt cô bị cái gì đó chạm vào. Cô hoàn hồn lại, thì ra là Dương Đình Nguyên đang lau nước mắt cho cô, anh cười khẽ: "Khóc gì mà nhiều vậy, kẽ mắt trôi bây giờ. Cũng may đây là nước mắt hạnh phúc đấy. Em yên tâm đi, ngoài những chuyện mà bắt buộc nước mắt rơi vì đau khổ mà anh không thể kiểm soát được, từ đây đến cuối đời anh đảm bảo mỗi lần nước mắt em rơi thù cũng là vì hạnh phúc thôi, anh hứa đấy.

Lâm Nhật Vy cười trong hạnh phúc, ôm chầm lấy anh.

Phía bên dưới, Phùng Thanh Thanh thấy cặp đôi trên sân khấu cũng cười theo. Bùi Duy Kiệm thấy thế hỏi: "Này, bạn thân em cưới rồi, khi nào thì em cưới."

Phùng Thanh Thanh vừa lau nước mắt vừa nói, mắt vẫn hướng về phía sân khấu: "Cưới gì chứ, ai cầu hôn đâu mà cưới."

Bùi Duy Kiệm nghe vậy nghĩ nghĩ gì đó rồi bảo Thanh Thanh đứng im đây đợi rồi anh đi đâu đó, cũng mất một lúc kha khá anh mới quay lại. Lúc này trên tay anh cầm một chiếc nhẫn cỏ, không nói không rằng, cầm tay Thanh Thanh đeo chiếc nhẫn cỏ vào tay cô, đã vậy còn mặt dày nói: "Gấp quá anh chỉ có thể chuẩn bị nhẫn cỏ thôi, em đeo tạp đi. Anh đặt hàng rồi đó, không được theo ai khác đâu."

Phùng Thanh Thanh chỉ biết trơ mắt nhìn anh thao thao bất tuyệt rồi lại nhìn lại chiếc nhẫn. Hình như là củ tại sân luôn thì phải. Do cỏ ngắn nên có cả dấu keo dán nối lại nhìn chả có vẻ gì là thẩm mĩ cả nhưng...nhìn cũng đẹp mà nhỉ.

"Này, anh tưởng tôi là hàng hóa muốn đặt là đặt hả?"

"Anh không biết, nhẫn đeo rồi, muốn lật lọng cũng không được đâu." mặt Bùi Duy Kiệm ngước kên trời.

"Đeo rồi thì tháo ra, có gì đâu."

Dứt lời, Thanh Thanh đặt tay lên chiếc nhẫn, dùng hết sức chuẩn bị tháo ra. Bùi Duy Kiệm cũng hoảng hồn vội lao tới ngăn lại thì bất ngờ Phùng Thanh Thanh dừng lại, hất tay anh ra: "Nhưng mà cũng đẹp, lấy nhá."

Nói rồi cô bỏ đi, nở nụ cười xinh xắn. Bùi Duy Kiệm phía sau miệng vẫn chưa ngâm lại được, cứ nhìn theo cô. Một lúc sau cười như điên, la hét: "Aaaa, thoát rồi thoát rồi, hết ế rồi bà con ơi, aaa."

Châu Tiến Vũ có vẻ đã ngấm rượu,  tiến đến nơi Dương Đình Nguyên và Lâm Nhật Vy đang tiếp khách, giọng say say: "Đã chọn anh ta bỏ tôi thì phải hạnh phúc đấy, sau này muốn hốt lại tôi cũng không được đâu. Lâm Nhật Vy cười, Dương Đình Nguyên đáp lại: "Tôi còn sống mà, anh không thấy tôi hay sao mà nói mấy lời đó,sau này cô ấy sẽ hạnh phúc, hạnh phúc lan tới cậu luôn không chừng."

Ba người nói chuyện một hồi thì Dương Đình Nguyên và Lâm Nhật Vy phải đến bàn khác, Dương Đình Nguyên chọn một chỗ trống ngồi uống rượu, cùng bàn còn có Cao Hoàng Trúc, hình như say lắm rồi vậy mà vẫn nhìn ra Châu Tiến Vũ: "Bị đá rồi à, haha, bị người ta bỏ đi lấy chồng, haha."

Châu Tiến Vũ chỉ nhớ mang máng cô là người đi cùng Dương Đình Nguyên mà anh gặp khi đi thử đồ, dù thế, cũng bực bội khi nghe vậy" "Cô hơn tôi chắc."

Cao Hoàng Trúc lại cười: "Tôi và anh giống nhau, đều bị người ta đá, hay rôi và anh cụng ly vì điểm chung này đi haha"

Châu Tiến Vũ thấy cũng chẳng mất miếng thịt, vả lại anh cũng ngà ngà rồi bèn cụng ly: "cụng ly vì chúng ta là những người bị đá."

Chưa uống kịp miếng rượu nào thì Phúc đã xuất hiện: "Vũ, Vy có chồng rồi thì còn có tôi mà, sao lại tìm gái lạ thế này."

Cao Hoàng Trúc hình như rất vui, cứ cười mãi, nghe Phúc nói mình như vậy cũng cười nhưng Châu Tiến Vũ thì chẳng cười nổi nhưng lại có hành động khá thú vị. Anh kéo tay Hoàng Tấn Phúc, ngồi xuống đùi mình, giọng say rượu nghe rất vui tai: "Nào Phúc, hôm nay cô ấy cưới thì tôi và cậu cũng uống rược giao bôi nào, haha, mình cũng đám cưới thôi, cô ấy..." anh chỉ Cao Hoàng Trúc : "cô ấy sẽ là người làm chứng."

Sau đó hai chàng trai uống cạn rược, còn Cao Hoàng Trúc mắt mơ mang tuyên bố: "Tuyệt vời, từ hôm nay, hai đứa con chính thức trở thành vợ chồng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro