5. Kẻ ăn cắp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- 10h đêm hôm ấy -
Jonsoek sau khi dọn dẹp xong hết tất cả những thứ cần thiết trong bếp thì ra ngoài cởi bỏ tạp dề, anh định bước vào phòng xem thử Bora như thế nào, đúng lúc đó Thiên Anh bước lên cầu thang. Cô nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến.
- Jonsoek-ssi!
Anh quay đầu lại nhìn, cô ta chỉ đứng đó nhìn anh, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, anh vẫn kiên nhẫn thêm một chút đứng đợi cô ta mở lời. Thiên Anh thực sự luôn gặp khó khăn khi muốn nói chuyện với anh, cô không giỏi tiếng Hàn, cũng không biết nhiều về tiếng Anh, để diễn tả một thứ gì đó đối với cô là cả một vấn đề. Bora vừa bưng thùng thành quả của mình ra ngoài thì bị cảnh tượng ngọt ngào ấy cản trở. Thiên Anh nhìn Jonsoek bằng ánh mắt ngọt ngào, Jonsoek lại đứng xoay lưng về phía cô nên cô không thể xác định được, nhưng cô đoán là anh cũng đang nhìn Thiên Anh với ánh mắt ngọt ngào như cách cô ta nhìn anh. Jonsoek quay mặt về phía cô, bắt gặp anh mắt của cô đang nhìn hai người. Anh có phần hơi bối rối, tuy anh và Thiên Anh không có gì đặc biệt, nhưng nếu để cô nhìn thấy cảnh này thì thực không đúng đắn lắm. Yoon chạy lên lầu, vẫy tay chào Bora.
- Em về ngay bây giờ sao Yoon?
- Dạ, bây giờ em về đây. Hẹn gặp chị vào ngày mai.
- Oh! Bye bye!
Yoon mỉm cười, lịch sự cúi đầu chào Jonsoek và Thiên Anh rồi đi về. Bora cất hết những thùng chả cá vào tủ lạnh rồi tháo tạp dề đi xuống cầu thang.
- Đừng để ý đến tôi, hai người tiếp tục đi. Tôi về trước.
Thiên Anh không đáp, Jonsoek lại ngơ ngác nhìn cô. Bora nói lại bằng tiếng Hàn rồi mỉm cười đi xuống. Jonsoek lướt ngang qua Thiên Anh, đi xuống cầu thang đuổi theo Bora. Thiên Anh đứng đó, tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm. Bora đi ra đến cửa thì đèn trong nhà hàng vụt tắt, cô hoang mang nhìn xung quanh thật kĩ một lần nữa rồi mở cửa. Một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô khiến cô giật mình, hét lớn. Bàn tay ấy nắm tay cô kéo ra khỏi nhà hàng, cùng với giọng cười sảng khoái.
- Tôi không nghĩ rằng cô nhát đến thế. Haha...
Bora nhanh chóng nhận ra kẻ nắm tay cô khi nãy là ai, nhìn Jonsoek cười hả hê, cô có phần hơi tức giận.
- Ya! Anh bị làm sao không vậy? Thật không hiểu trò đó có gì vui. Đột nhiên tắt đèn tối thui như vậy, muốn tôi bình tĩnh cũng không được. Thật quá đáng mà, làm tôi sợ muốn chết.
Jonsoek mặc kệ cô đang nói gì, cứ thế cười chán chê rồi cố gắng lấy lại phong thái bình thường, nghiêm túc. Bora nhìn Jonsoek đang đi theo mình liền thắc mắc hỏi.
- Vì sao anh không về nhà lại đi theo tôi?
- Tôi đưa cô về.
- Còn cô ấy?
- Ai?
Jonsoek tỏ vẻ như không biết cô đang nói đến ai. Bora thấy anh không hiểu cũng thôi không hỏi nữa. Hai người cứ đi bên nhau trong im lặng, chẳng ai buồn nói với ai câu nào. Đường phố cũng vắng vẻ hơn rất nhiều, con đường chỉ có vài người chạy xe qua lại. Trên vỉa hè còn vài xe hàng bán đồ ăn vặt, cùng vài người khách. Thành phố thường không vắng vẻ như thế vào giờ này,nhưng có vẻ như hôm nay là ngoại lệ. Cũng đúng, hôm nay là mùng 3 tết, mọi người dĩ nhiên là vẫn còn tâm trí ở nhà đón Tết, học sinh sinh viên cũng còn đang ở quê cũng với ba mẹ, có muốn thành phố đông hơn một chút cũng không được.
- Cô có muốn ăn chút gì đó trước khi về nhà không?
- Ăn gì?? Đồ ăn vỉa hè này anh có thể ăn không??
- Ừm.... Tôi không biết.
- Vậy thì chúng ta ăn chút gì đó ở cửa hàng tiện lợi nhé.
- Ừm.
Cuộc đối thoại kết thúc nhanh chóng, anh và cô cùng nhau vào một cửa hàng tiện lợi gần đó. Jonsoek chọn cho mình vài ly mì, còn cô lại ôm về cho mình một đống bánh khoai tây. Anh ngạc nhiên nhìn cô.
- Cô lấy nó ở đâu vậy?
Bora chớp mắt ngây thơ chỉ về phía quầy để bánh, Jonsoek nhìn theo hướng chỉ tay của cô, ở đó dường như chẳng còn một hộp bánh nào cả. Rốt cuộc thì ở đó có tất cả là bao nhiêu hộp bánh vậy??
- Cô lấy hết cả quầy sao?
Bora gật đầu như thể đó là đó là điều hiển nhiên.
- Cô lấy tất cả bao nhiêu hộp vậy?
- Để tôi đếm xem thử. Hừm.....hình như là 15 hộp. Có vấn đề gì sao?
Anh lắc đầu. Không lẽ cô tính ăn hết đống đó cho bữa tối hôm nay sao? Thực sự thì làm sao để cô sống được tới bây giờ vậy? Đã vậy còn không mập xíu nào. Bora thấy Jonsoek nhìn mình với đống bánh trên tay thì cô cũng hiểu ra và mỉm cười giải thích.
- Thật ra thì tôi rất thích ăn loại bánh này, mà anh cũng biết là tôi không biết nấu ăn mà, nên ngoại trừ ăn ngoài ra thì tôi chỉ có thể ăn chúng thôi.
Anh ngây ngô cầm ly mì giơ về phía cô, ánh mắt như muốn hỏi còn cái này thì sao? Cô mỉm cười quay đi.
- Tôi không ăn được chúng.
Cô đi về phía quầy sữa, vốn định gom vài lốc sữa nhưng tay cô lại đang đầy ắp những hộp bánh, căn bản là không thể nào lấy thêm được nữa. Jonsoek thấy cô loay hoay một lát vẫn không lấy được gì liền đi lại có ý định giúp.
- Muốn lấy gì? Để tôi giúp cho.
- Hì vậy lấy giúp tôi hết mấy hộp đó nhé.
Jonsoek cúi xuống lấy hết 4 lốc sữa còn lại trong quầy rồi nhìn cô như muốn hỏi cô có cần gì nữa không. Bora đảo mắt một vòng nhìn lại hết những quầy đồ ăn thì mỉm cười nhìn anh lắc đầu.
- Vậy về nhé!
Bora gật gật đầu. Cả hai bước nhanh đến chỗ thanh toán, cô đặt những hộp bánh và sữa lên bàn, người thu ngân hết nhìn cô rồi lại nhìn quầy bánh. Cô mua bánh là điều bình thường mà tại sao ai cũng nhìn cô với ánh mắt kì lạ như thế nhỉ?
- Thanh toán hết chỗ này cho tôi.
Jonsoek đặt những hộp mì của mình lên bàn rồi nói với người thu ngân, cô ấy gật đầu rồi bắt đầu tính.
- Ya! Anh không cần tính cả phần của tôi đâu.
- Ai da cô nói nhiều thật đấy. Mặc kệ tôi đi.
- Nhưng nó liên quan đến tôi mà, sao mặc kệ anh được.
Jonsoek mặc kệ cô muốn nói gì thì nói, anh đưa tay muốn xách mấy bịch đồ thì cô lại nhanh nhảu giành lấy rồi đi ra ngoài. Anh nhìn theo cô ngơ ngác, chỉ có vậy mà cũng muốn tranh giành với anh luôn sao? Thật không hiểu nổi. Anh nhanh chóng đuổi theo cô, giành lại bịch đồ.
- Ai lại để con gái xách đồ trong khi con trai lại đi tay không chứ?
- Ai lại để người khác tính tiền trong khi mình có khả năng thanh toán chứ?
Jonsoek thật không nói nổi cô gái này mà.
- Vậy bây giờ cô có đưa cho tôi không?
- Không! Nhất định không đưa.
- Nhất định?
- Đúng! Tôi nhất định không đưa.
Bora le lưỡi làm mặt quỷ rồi tung tăng đi trước, anh nhìn theo cô rồi nở nụ cười gian xảo. Cô không đưa chứ gì, được thôi chuyện nhỏ, anh chạy đến vác cô lên vai cười lớn. Bora bị Jonsoek vác trên vai không khỏi giật mình giãy giụa.
- Ya! Jonsoek! Thả tui xuống mau. Anh làm gì vậy hả?
- Cô không để tôi xách đồ, thì tôi xách cô.

- Được rồi được rôi, tôi sẽ đưa cho anh, mau mau thả tôi xuống đi.

- Cô có thấy tử tù nào hối lỗi mà lại được tòa tha tội chết chưa?

- Dĩ nhiên là chưa.

Bora nói đến đó thì cũng đã hiểu được ý của anh là gì, nhưng nếu cứ vác cô trên vai như thế này, không chỉ bất tiện cho cô mà cũng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh nữa. Như thế này thì mặt mũi của cô phải để ở đâu đây. Ai da cái tên đáng ghét này, cô đâu phải là bao gạo đâu mà mà muốn vác đi đâu cũng được, cô cũng là một cô gái kia mà. Bora không ngừng chửi rủa Jonsoek trong lòng, bộ mặt lại xị ra trông đáng thương vô cùng. Anh vác cô đi một đoạn đường cũng không thấy cô nói gì liền lên tiếng hỏi.
- Sao hả?
- Được rồi tôi thua anh rồi.

Anh đặt cô xuống, cô ngoan ngoãn đưa đồ cho anh cầm, bộ mặt vẫn không hề thay đổi. Anh nhìn cô khẽ mỉm cười, trông cô lúc này đáng yêu vô cùng. Cuối cùng con đường cũng kết thúc trước cửa nhà cô, anh đưa túi đồ cho cô rồi hối thúc cô vào nhà. Bora miễn cưỡng nhận lấy túi đồ, nở một nụ cười gượng gạo chào anh rồi vào nhà đóng cửa lại. Anh nhìn quang cảnh nhà cô một vòng rồi mỉm cười đi về.

- Sáng hôm sau -

Bora thức dậy không ngừng la mắng, cũng chỉ tại đêm qua mải mê đôi co với Jonsoek nên cô mới về nhà trễ, báo hại cô sáng nay ngủ quên mất giờ đi làm. Cô lật đật thay đồ, đánh răng rồi phóng như bay ra khỏi cửa. Cô vội vội vàng vàng đâm sầm vào ai đó ở trước cửa. Jonsoek thừa dịp vòng tay ôm cô, vừa tránh để cô mất đà té xuống, vừa lợi dụng giây phút này ôm cô một chút.
- Từ từ cẩn thận thôi chứ.
Nghe giọng quen thuộc cô liền ngước mặt lên nhìn, anh cười tươi rói nhìn lại cô.
- Ya! Lại là anh. Tất cả là tại anh nên tôi mới dậy trễ.
Bora nhanh chóng rời khỏi người anh, cố gắng khóa cửa thật nhanh. Anh nhìn cô nói.
- Sao lại tại tôi? Là do cô dậy trễ đâu phải do tôi.
- Anh... Bây giờ không đôi co với anh.
Cô nhanh chân đi trước, một lát sau lại cảm thấy có chút gì đó không đúng, cô quay người lại nhìn anh. Anh vẫn đi theo sau cô, bình thản, chậm rãi.
- Sao anh có thể ung dung như thế trong khi chúng ta trễ làm rồi? À mà không phải, phải nói là sao bây giờ anh lại ở đây mới đúng. Anh làm bếp thì đáng ra không nên đến trễ mới phải. Không được, không được. Phải nhanh chân lên.
Cô chẳng buồn đợi anh trả lời câu nào, nắm tay anh cố gắng chạy thật nhanh đến nhà hàng. Cô là kẻ ngốc thật hay đang giả ngơ vậy không biết, anh đã phải làm mọi thứ thật nhanh chỉ để có thêm chút thời gian đi ngó xem cô ở đâu. Ai dè cô lại là con heo lười ngủ nướng, báo hại anh phải nói dối rằng cô bị đau bụng nên mới đến trễ. Anh đã có lòng tốt như vậy, còn chạy đến đây để đợi cô, thế mà chưa gì đã mắng mỏ đổ lỗi tại anh nên cô mới thức dậy trễ. Định lí đó đâu ra chứ. Sau khi chạy hùng hục gần đến nơi, anh kéo tay cô lại.
- Khoan đã nào! Cô hít thở xíu đi, dù gì trước khi qua nhà cô, tôi cũng đã biện lí do cho cô rồi. Gấp gáp gì. Thở xíu đi.
Bora gấp gáp thở không ra hơi, nghe anh nói vậy thì cũng bình tâm trở lại. Từ từ hít thở lấy lại không khí. Đợi đến khi cô hô hấp lại bình thường, hai má cũng không còn hồng nữa thì anh mới nắm tay cô kéo vào quán.
- Đi thôi!
Hai người vừa bước vào quán, liền bị không khí căng thẳng trong quán làm cho ảnh hưởng. Anh mặc kệ kéo tay cô lên bếp. Cô gặp sếp liền cúi đầu chào và xin lỗi vì bản thân đến trễ. Sếp cũng chỉ cười lịch sự rồi bỏ đi. Đến giờ họp nhân viên, khuôn mặt ai nấy đều căng thẳng.
- Hôm nay chúng ta sẽ mở cửa vào lúc 13h, vì có vài chuyện xảy ra nên chúng ta phải lùi lại thời gian mở cửa nhà hàng.
Giọng chị Thuyên nhẹ nhàng phiên dịch lại những lời sếp nói. Cô quan sát xung quang, có phần hơi tò mò, chắc có lẽ chuyện này nghiêm trọng lắm nên mọi người mới căng thẳng như vậy.
- Tài liệu quan trọng lưu giữ trong phòng sếp và một số tiền lớn bị mất cắp nên cả chị và sếp đều mong sẽ giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng. Nếu bạn nào có lỡ phạm lỗi sai cứ can đảm nhận lỗi, nếu ngại có thể gặp riêng chị và sếp.
Bora nhìn Jonsoek đang đứng kế bên, ánh nhìn mang theo vẻ tò mò nhưng anh chỉ đáp lại bằng cái nhún vai, lắc đầu.
- Em biết ai là người lấy.
Mọi người đều dồn ánh mắt về phía người vừa thốt ra lời nói, dĩ nhiên cả cô cũng không ngoại lệ. Chị Thuyên mừng rỡ thúc giục.
- Nếu em biết thì em nói đi Thiên Anh.
- Bora, sao cô không nhận lỗi đi nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro