Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Hy Nguyệt không vội vào tiệc. Vừa hay chạy lên văn phòng chơi game. Dạo gần đây cô có nghiện Rise of Kingdoms, đang cày lên cấp 22, hận chỉ muốn ở nhà cày game. Cô mất ăn mất ngủ 1 tháng nay chỉ vì nó.

Tầng 10 không cao không gần. Lý Hy Nguyệt dảo bước ở hành lang, không gian xung quanh bỗng tối om.

Mất điện rồi.

Lý Hy Nguyệt lần theo ánh trăng sờ thấy vách tường. Nhìn bên ngoài qua màn kính.

Không ngờ toàn thành phố đều tối om. Chuyện hiếm có đây.

Định gọi điện thoại cho Mai Âm Mộc. Đến khi mở ra thì máy hết pin. Cũng phải, người đó cầm mấy tháng rồi, chắc cũng không quan tâm điện thoại hết hay không hết pin.

Lý Hy Nguyệt đứng trước cửa kính sát đất mà ngắm cảnh thành phố.

Hạ Dương không đèn điện lại đẹp như bức tranh sơn dầu ban đêm. Ánh trăng xoã xuống mới lạ lẫm.

Từ xa xa có tiếng giày. Rất hấp tấp, rất vội vàng.

"Ai đấy?" Giọng cô vang vọng.
Tiếng giầy càng đến gần. Chợt có người ôm cô thật chặt.

Lý Hy Nguyệt giật bắn mình. Cảm xúc hỗn loạn. Hai chữ buông ra vang khắp tầng 10. Lấy hết sức vùng vẫy khỏi vòng ôm chắc nịch ở eo cùng bàn tay đang chu du trên khắp cơ thể cô.

Tiếng oa oa của cô hoà cùng tiếng thở dốc của đối phương. Lý Hy Nguyệt hoảng sợ vô cùng.

Đầu cô nhảy số, nhớ có một lần Bách Tùng dạy cô đá vào vùng kín của kẻ biến thái. Nhưng động tác của cô nhanh chóng bị đối phương khống chế.

Trùng hợp thế nào cả thành phố thắp điện. Đối phương cậy mạnh lôi cô đi về phía thang máy, lên thẳng tầng cao nhất.

Có ánh sáng Lý Hy Nguyệt mới nhận ra là ai. Thì ra chính là tên đâm cô gây tại nạn.

"Đồ khốn, ra là anh, buông ra... buông...". Chưa kịp nói hết câu, đôi môi bỗng bị anh hôn kịch liệt. Tay cũng không nhàn rỗi, lẻn vào trong hai con thỏ trắng đẫy đà.

Hành động này Lý Hy Nguyệt cảm thấy kinh tởm. Cô chưa bao giờ bị ai đối xử như vậy, dù Bách Tùng có là bạn trai của cô đi nữa.

Chưa có kinh nghiệm, Lý Hy Nguyệt không phát giác ra sự kỳ lạ. Khuôn mặt anh ửng hồng đáng ngờ. Hơi thở gấp gáp. Cơ thể cũng rất nóng.

Hai tay nhanh chóng bị trói chặt bằng cà vạt. Một tay đặt trên ngực cô ngào nặn khiến Lý Hy Nguyệt đau đơn, tay kia cũng không nhàn rỗi vén váy, đến khi chạm đến vùng kín, ngón tay dứt khoát đi vào.

"Xin anh tha cho tôi...xin anh". Cô đau đớn mà hét lên. Câu nói liên tục cất lên, nước mắt chảy ra, khuôn mặt vì động tác mãnh mẽ của Trần Ngạn Dương mà ửng đỏ, cặp đùi non vì sự xuất hiện của vật lạ theo bản năng kẹp lấy tay.

Trần Ngạn Dương không hiểu vì sao trước lúc trả đồ cho người phụ nữ ở dưới đã bắt đầu cảm thấy cơ thể không được thoải mái. Đến khi biết phản ứng này là gì, anh vội vàng kêu tình nhân tới giải khát.

Lý trí bị khuất phục. Hiện tại cái gì anh cũng không quan tâm. Thứ anh để ý duy nhất là ngọn lửa trong mình.

Người đàn ông nhanh chóng lôi người phụ nữ đang giãy giụa vào phòng nghỉ. Cơ thể phái nam áp chế hoàn toàn đối phương trên giường.

Váy chỉ có đệm mút bị anh lôi kéo nhăn nhúm rơi xuống đất khiến đôi gò bồng nhảy ra ngoài.
Quần lót ren cũng bị anh kéo rách. Hiện tại, người con gái đang loã thể trong ngực Lý Ngạn Dương.

Cảnh tượng càng khiến người đàn ông được nước lấn tới. Một tay anh càng bóp đồi vú đến biến dạng, Lý Hy Nguyệt đau đớn, co rút người lại, nước mắt ra càng nhiều.

Tay còn lại nhanh chóng mở khoá quần lấy gậy thịt to lớm đen tím. Cửa động lênh láng nước được quy đầu ma sát vài lần. Không dự báo trước liền nhấn vào trong huyệt.

Lý Hy Nguyệt vốn đang gào khóc, bị hành đồng này mà mặt trắng bệch, mất hết sức lực phản kháng.

"Đau...đừng...buông".

Tiếng kêu lý nhí. Quy đầu đi được nửa đường liền chạm phải một màng chắn, kéo lý trí quay lại, khuôn mặt anh lộ biểu cảm bất ngờ, sau giây đó lại bị cơn đói khát kiểm soát.

Lý Ngạn Dương vẫn là đi thằng vào. Anh thờ dài thoả mãn. Cơn kiến cắn trên cơ thể cuối cùng cũng được dịu đi một chút bằng tiểu huyệt chặt chẽ ấm nóng.

"Đau...buông tôi...tên khốn...".
Lý Hy Nguyệt gào khóc. Lần đầu tiên của cô. Đó là thứ cô luôn dành trao cho Bách Tùng. Cô không muốn, không muốn một chút nào.

Lý Hy Nguyệt kinh tởm Trần Dương Ngạn.

Cô muốn rời khỏi đây.

Lý Hy Nguyệt bất chợt vùng dậy, đẩy đối phương ra. Dương vật theo đó trượt ra ngoài khiến cô rên rỉ.

Đàn ông trời sinh thích kiểm soát.
Hành động này càng khiến người đàn ông nảy sinh thú tính.

"Còn muốn chạy"

Chưa kịp rời giường, anh bắt lấy eo cô, mông hướng về anh, bắt cô vểnh cao, quỳ gập tiếp nhận cây gậy thô to. Hai tay yếu ớt cọ sát cà vạt mà nằn đỏ chống đỡ phía trước. Hai hõm nún sâu vùng hông càng nổi bật trước tầm mắt anh.

Hoa huyệt lúc này chảy trước rầm rề. Nhịp độ vì sự chặt chẽ mà giãn đoạn. Con đau dần dần thay bằng những cảm giác khác lạ đan xen.

Lý Hy Nguyệt không muốn như thế này. Tuy nhiên, cô càng phản kháng, người đàn ông lại càng đâm sâu hơn.

"Thế nào? Khoái cảm rồi? Huyệt nhỏ mới thật nhiều nước"

Dương cụ chính thức nhập hoàn toàn. Cảm nhận được cơn co thắt chặt chẽ của thịt huyệt, tốc độ ra vào tăng đột biến.

Lý Hy Nguyệt chưa bao giờ biết cơ thể lại mẫn cảm như vậy. Tiếng êê aa rên rỉ lên xuống. Cô không phải đê tiện như vậy. Không phải.

"Không phải tôi... tôi mới không...đừng"
Lý trí vẫn không thể đánh bại cơ thể. Âm thanh rên rỉ ngày càng cao vút. Lý Hy Nguyệt cao trào rồi.

Trần Ngạn Dương bị cơn co rút bóp đến sướng, càng bóp mạnh đồi vú. Tay vỗ "bốp, bốp" vào mông như muốn cổ vũ.

"Dâm đãng như vậy, lại nói không muốn, xem tôi chơi chết cô"
Trần Ngạn Dương xuống đứng cạnh giường, nâng cặp mông trắng noãn, lần này gậy thịt vào hoàn toàn
chọc quy đầu vào hẳn miệng tử cung.

Cơ thể Lý Hy Nguyệt mới khai, làm sao chịu được hành động táo bạo này. Lại nói, những từ ngữ xấu hổ cô chưa bao giờ nghĩ qua.

"Đừng...anh...tôi không... đi ra ngoài...quá sâu".

Cứ thế này, cô sẽ chết mất. Cô còn Bách Tùng. Đúng, là Bách Tùng. Sao cô có thể lên giường với tên khốn nạn dám cưỡng hiếp mình.

"Trên giường tôi còn nghĩ đến tên khác, muôn tôi bắn vào trong tiểu huyệt à"

Trần Ngạn Dương lý trí đã bay biến, những lời dâm tục tuôn xối.

Lý Hy Nguyệt càng phản kháng, người đứng sau càng tay nắm chặt mông, tay kéo đỉnh hồng. Nước mắt trào ra theo từng cái nhấp. Chân cố gắng giãy giụa, tinh dịch dâm thuỷ trộn lẫn theo sự động đậy chảy theo hướng đùi, rất dâm.

Nước dãi không kịp nuốt xuống chảy xuống ga giường, mắt nhắm mở lim dim, cảm giác vừa đau vừa tê dại chưa bao giờ được cô cảm nhận, cứ thế tùng hoành ngang dọc khắp cơ thể.

Cô bỏ cuộc. Lý Hy Nguyệt bỏ cuộc.

"Đừng... đừng bắn vào... bắn vào đừng...đi ra... mau"
Lý trí lại trở về xung đột. Cô dù không hiểu chuyện tình dục nhưng vẫn hiểu bắn cái kia vào chắc chắn sẽ mang thai. Mà tên khốn nạn này, cô không muốn.

"Đừng nhanh... nhanh nhanh... đừng...chậm"

Câu trước loạn câu sau vì từng cái nhấp sâu đến tử cung, thớ thịt hồng nhuận cùng dâm thuỷ kéo ra ngoài, rõ mồn một hồng hào non nớt kia. Âm đạo càng thắt chặt, cơn tê dại ùa về như thác nước. Eo trắng nõn nâng cao, bụng thắt chặt, tiếng hét vang lên.
Lý Hy Nguyệt cao trào.

Tiếng kêu yyaa lọt vào tai người đàn ông, càng khiến anh động dục. Co rút lại kéo đến bóp nghẹn dương cụ. Gân xanh trên trán nổi hết lên. Hướng cần cổ trắng nõn mà gặm. Lại hướng đôi môi hôn cắn. Ngực lớn dường như là thú vui của anh, bị bố đến hằn dấu tay.

Cảm nhận được dòng nước xối vào mã mắt, thớ thịt co rút trong hoa huyệt, Trần Ngạn Dương suýt thì bắn tinh. Anh rút gậy ra ngoài, kéo theo dâm thuỷ chảy ra ngoài lỗ huyệt. Người đàn ông lại thọc sâu. Lần này tần suất còn cao hơn đợt trước.

"Đừng... dừng tôi chưa... đợi tôi... đừng"

Cao trào chưa nguôi, người đàn ông chuyển tư thế, bế cô áp thẳng vào tường. Dương cụ lại tiếp tục thúc vào từ phía sau. Tư thế khiến Trần Ngạn Dương vốn bị thuốc kích dục kiểm soát mà càng hưng phấn. Anh đâm mấy trăm phát. Một tiếng gầm gừ nhẹ từ cổ họng. Trần Ngạn Dương bắn tinh dịch vào thẳng tử cung.

Lý Hy Nguyệt trợn trắng mắt, ngón tay cào tường, ưỡn eo thon, mông vểnh lên, móng chân cong vào lại nhón lên, huyệt mút chặt dương cụ, cơ thể như điện giật. Tiếng rên cao vút cũng phát ra. Cô cao trào.

Cao trào này chưa qua cao trào khác lại đến. Hoa huyệt lẫn cánh môi vốn hồng hào nay đỏ sưng ghê người, hạt nhỏ giờ thành sưng hơn cả hạt đậu. Lỗ nhỏ bị nới rộng ra thành hình tròn nho nhỏ. Tinh dịch trắng đục chảy xuống bắp đùi xuống sàn nhà.

Lý Hy Nguyệt hai chân nhũn ra. Ngã nằm vật xuống sàn. Mắt nhắm lại, thở hổn hển. Người phụ nữ vì tình triều mà xuân khí tản khắp người.

Cơ thể trần trụi bị người đàn ông chứng kiến không sót chút nào, xúc tác chưa dứt của thuốc, Trần Ngạn Dương lại cương.

Tâm trí Lý Hy Nguyệt đình trệ. Tưởng xong xuôi, Trần Ngạn Dương tiếp tục bế cô vào phòng tắm, làm tiếp một đợt tấn công nữa. Thậm chí, khi ngất đi, người đàn ông vẫn cấy trên cơ thể mỏng manh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro